CHƯƠNG 34
Vài ngày sau, Ôn Phong đã luyện ra một loại công phu mới, một ngụm nuốt chửng một cây nấm.
Thực ra là do cây nấm đã bị anh bóp bẹp, vo thành một cục nhỏ nhất có thể, sau đấy dùng tay đưa nó vào tận sâu trong cổ họng mới thả tay ra, nhanh chóng nuốt chửng viên nấm kia.
Ôn Phong ngồi trên giường đá, chốc lát đã nuốt được hơn mười viên nấm, anh dùng tay xoa xoa bụng, ợ một cái, mùi thuốc dày đặc hỗn hợp dịch vị xông lên.
Đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng trong hơi ợ.. [ =__= ] làm Ôn Phong nhăn mặt lại, khuôn mặt nhu hoà nháy mắt biến thành một cái bánh bao, đôi môi anh mím chặt, chờ đợi vị đắng kia tan đi.
Một quả nhỏ màu mật hổ phách được đưa sát vào bờ môi anh, mùi thơm ngọt ngào truyền đến, Ôn Phong không chút nghĩ ngợi, há miệng ngậm luôn quả kia vào.
Quả ngọt có vị mật cực đậm, phân tán ra trong miệng, xua tan đi vị đắng của nấm thuốc.
Ôn Phong dùng sức cắn cắn quả cây cho nó ra nhiều nước ngọt hơn nữa, thở dài thoả mãn, cảm giác như vừa sống lại.
Ôn Phong chuyển hai chân ra mép giường, sau đó trượt xuống, cái mông thoát khỏi da thú dày, bàn chân dẫm xuống mặt đá bằng phẳng, thân thể anh hơi quơ quơ một chút, đành túm lấy Duy Tạp Tư để ổn định.
Nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, anh cố gắng xua đi cảm giác choáng váng mê muội, cử động cái cổ cứng ngắc, anh nâng đầu đau lòng nhìn mấy miệng vết thương mới trên người Duy Tạp Tư.
Ôn Phong không biết những cây nấm này phải hái như thế nào, nhưng mỗi lần Duy Tạp Tư mang nấm mới về, thì trên người hắn sẽ lại có thêm những vết thương mới, nhỏ có, lớn cũng có.
Miệng vết thương tuy rằng đã không còn chảy máu nữa, chỉ để lại một đường đỏ dài, nhưng mà đến hơn mười miệng vết thương như vậy, đan vào nhau, màu đỏ sậm làm cho Ôn Phong cảm thấy lo lắng.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Ôn Phong nuốt quả mật trong miệng, sau đó mở miệng nói chuyện.
Quay đầu, gian nan chuyển tầm mắt ra khỏi những miệng vết thương của Duy Tạp Tư, anh nhìn về phía cửa rộng của nhà đá.
Mỗi lần ăn xong những cây nấm do Duy Tạp Tư mang về, Ôn Phong đều cảm nhận được thân thể của mình khôi phục được một ít sinh lực, trong bụng như có một dòng nước nóng hầm hập đang chảy.
Ôn Phong bước chầm chậm đi đằng trước, Duy Tạp Tư yên lặng theo ở phía sau, đôi mắt thú lợi hại nhìn chăm chú vào thân thể suy yếu của Ôn Phong, nghi hoặc tràn ngập đôi mắt màu vàng, thật lâu không thể tiêu tan.
Cơ thể Ôn Phong đột nhiên suy yếu, Duy Tạp Tư đã đoán đoán ra nguyên nhân, đó là một dự đoán có thể làm cho bất kì dị thú nào cũng không thể yên lòng.
Khuôn mặt thú lãnh khốc của hắn nhăn lại, Duy Tạp Tư yên lặng dùng hết khả năng làm tất cả những điều hắn có thể làm cho anh.
Ôn Phong dừng lại ở một khoảng đất rộng gần nhà đá, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua những nhà đá ở đây, nhìn ra xa hơn về phía rừng cây xanh tốt, gió nhẹ nhàng thổi, mang theo hương thơm cỏ cây rất dễ chịu.
Mái tóc đen dài của anh bay bay trong gió, không biết từ khi nào, phần chân tóc đã trở nên khô héo, chẻ ngọn, thậm chí còn có chút ngả vàng, mất đi độ sáng bóng.
Ôn Phong chậm rãi tản bộ trong bộ lạc yên tĩnh, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn phần bụng thịt thịt của mình.
Có lẽ bởi vì cuộc sống ngày càng sa đoạ lười biếng, mà anh phát hiện bụng anh đã không còn bằng phẳng nữa, đã xuất hiện bụng nhỏ, mỗi lần anh ngồi xuống, phần bụng lại xuất hiện ấy cái ngấn vô cùng xấu xí.
Mặt trời dần xuống núi, nhiệt độ không khí đã giảm, nhưng làn da anh bị phơi nắng nóng bỏng, chảy ra mồ hôi từng giọt lớn, làm ướt cả quần áo ở trên người.
Hai chân anh càng ngày càng nặng, anh dừng lại dưới bóng của một bờ tường đá, cũng không hề khách khí mà tựa lưng vào bức tường kia, cách một lớp vải mỏng, cảm giác mát mẻ truyền đến rất thoải mái.
Xem ra anh thực sự đang già đi, chỉ đi được có mấy trăm bước chân, mà anh đã thở không ra hơi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của anh hình như thực sự xuất hiện vấn đề lớn.
Dùng tay chạm xuống phần thịt ở bụng, độc ác mà dùng sức cấu véo một lúc, móng tay cứng rắn để lại mấy vết cào hồng hồng trên da.
Thên thể anh mỏi mệt, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, nghĩ đến khả năng kia có thể xảy ra, anh lại khó chịu mà đè ép nó xuống, chôn vào tận sâu trong đáy lòng mình.
Dự đoán này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, nhưng mỗi một lần nghĩ đến, nó lại mang đến cảm giác sợ hãi mãnh liệt hơn, Ôn Phong càng cố gắng muốn quên nó đi, không muốn nghĩ đến nó nữa, thì nó lại càng hiện lên rõ ràng.
Một cánh tay tráng kiện đột nhiên vòng đến, quấn quanh eo anh, thân thể cường tráng của Duy Tạp Tư cũng dán đến.
Ôn Phong thuận theo ngã vào vòng ôm ấm áp của Duy Tạp Tư, mệt mỏi nhắm mắt lại, vô lực nghiêng đầu, tóc đen chảy xuống, để lộ ra phần cổ trắng nõn, chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư liền liếm lên cổ anh.
Đầu thú với lớp lông nhung mềm mại cọ sát má của Ôn Phong, chiếc lưỡi dài cẩn thận liếm, đem mồ hôi trên da thịt của anh cuốn vào trong miệng, tiếng lưỡi liếm phát ra âm thanh ái muội.
Duy Tạp Tư ôm càng ngày càng chặt, thực sự giam Ôn Phong vào trong ngực của mình, lưỡi dài quấn quanh phần cổ, xương quai xanh, truyền đến cảm giác tê dại, Ôn Phong theo bản năng nâng tay xuyên vào lớp lông mềm của Duy Tạp Tư, môi khẽ mở, phun ra tiếng rên rỉ động tình.
“Uhm…”
Tiếng rên của Ôn Phong làm cho Duy Tạp Tư càng hưng phấn, chiếc lưỡi linh hoạt chạy càng mạnh trên da thịt non mịn, để lại một đường nước bọt ẩm ướt màu đỏ.
Đối với Ôn Phong và Duy Tạp Tư, thế giới xung quanh dường như đã biến mất, cho dù thỉnh thoảng lại có dị thú đi qua tò mò nhìn ngắm một chút, nhưng lại hoàn toàn bị hai nhân vật chính coi thường.
—
Nhà đá im lặng, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ vọng đến, không biết có phải do tác động tâm lý hay không, mà từ bóng dáng mạnh mẽ cao lớn của Duy Tạp Tư, Ôn Phong còn cảm nhận được một chút tuyệt vọng…
Môi anh bị che lấp, chiếc mũi cao thẳng của Duy Tạp Tư chạm đến mũi của anh, Ôn Phong cũng chủ động cử động đầu lưỡi, quấn lấy chiếc lưỡi đang càn quét hung ác trong miệng anh.
Ôn Phong xụi lơ trong lòng Duy Tạp Tư, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, mắt vì thiếu dưỡng khí mà tối xầm lại, đầu óc quay cuồng khó chịu, nhưng anh vẫn không nguyện ý buông chiếc lưỡi kia ra, còn chủ động đi trêu trọc.
Cơ thể Duy Tạp Tư kề sát với phần bụng hơi nổi lên của Ôn Phong, đôi mắt thú u ám tràn ngập thứ hung quang làm cho người ta sợ hãi, ẩn ẩn có dấu hiệu sắp mất đi lý trí.
Cảm giác sợ hãi đánh úp vào trong lòng Duy Tạp Tư, đó là nỗi sợ đánh mất sinh vật trong lòng, chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thân, thì sinh vật yếu ớt trong lòng hắn đã sớm mất đi ý thức.
Chậm rãi dút chiếc lưỡi dài của mình ra, kéo theo một tia nước bọt thật dài, đầu lưỡi phân nhánh cẩn thận liếm đi những giọt nước bọt tràn ra bên miệng và cằm của Ôn Phong, khuôn mặt thú của Duy Tạp Tư nhăn lại, áp lực sự thống khổ vô cùng trong lòng.
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đặt lên phần bụng mềm mại của Ôn Phong, đầu ngón tay sắc bén dừng ở trên cái bụng yếu ớt, Duy Tạp Tư nhíu chặt mày, giãy dụa… cuối cùng, hắn vẫn vô lực buông thõng tay xuống.
Yết hầu của Duy Tạp Tư khẽ lăn lộn một chút, tiếng kêu trầm thấp vang lên trong khắp bộ lạc, mang theo sự bi phẫn không thể nói hết …
—
Ôn Phong bị một trận rung động mãnh liệt đánh thức, ngay sau đó anh được chuyển vào một bờ ngực an ổn.
“Duy Tạp Tư, xảy ra chuyện gì vậy?” anh khẩn trương quàng hai tay lên vai hắn, câu trả lời anh có là một cái ôm chắc chắn.
Mặt đất không ngừng chấn động, phát ra tiếng kêu rên ầm ĩ, tường đã bốn phía mãnh liệt rung động, lung lay như sắp đổ.
“Mau rời khỏi nơi này!”
Ôn Phong chưa kịp dứt lời, thì Duy Tạp Tư đã nhảy ra khỏi nhà đá.
Chết tiệt, không ngờ lại đang là ban đêm! Xung quanh đen kịt, Ôn Phong cố mở to mắt, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cái gì.
“Rầm ầm!!” là tiếng nhà đá sập, một toà lại đến một toà, còn hỗn loạn kèm theo tiếng cây gãy đổ.
Ôn Phong chỉ có thể gắt gao cuộn mình trong lòng Duy Tạp Tư, cảm giác nguy hiểm ập đến. Duy Tạp Tư nhanh nhẹn tránh né đá vụn vảy ra ở xung quanh, cũng hiểu được nguy hiểm, nhưng hắn vẫn rất khó hiểu, vì hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, giống như cả thế giới đều đang chao đảo, càng ngày càng có nhiều dị thú chạy ra khỏi nhà đá, đôi mắt thú trong đêm tối chiếu ra thứ ánh sáng loang loáng.
Động đất sao? ôn phong nhíu mày, dùng hết toàn lực phỏng đoán…
Không đúng, không phải động đất. Mũi anh gấp gáp hít thở, trong không khí có mùi lưu huỳnh nồng đậm, sắc mặt Ôn Phong nháy mắt trở nên tái nhợt.
“Mau buông ta xuống!” thanh âm vì khẩn trương mà có chút biến điệu, Ôn Phong giãy dụa cả tay chân, trượt xuống khỏi ngực của Duy Tạp Tư.
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay, hơi run run chạm xuống lòng đất, cảm giác nóng bỏng truyền đến, Ôn Phong hoảng sợ mà rụt tay lại.
Giống như chúng minh cho phỏng đoán của Ôn Phong, đùng một tiếng, trong rừng cây đột nhiên có ánh lửa bắn ra.
Lửa nhanh chóng lan rộng trong rừng cây, hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng cả một khoảng rừng.
Có rất đông động vật chạy ra khỏi rừng cây, hoảng loạn chạy trốn, có những con bị dính lửa, kêu gào không ngừng.
“Là núi nửa! Nơi này chính là miệng núi lửa!” Ôn Phong ngồi ngây người, miệng thì thào tự nói.
Nơi này đúng là một toà núi lửa lớn, cả cái thung lũng này đều là miệng núi lửa, mà hiện tại, núi lửa sắp phun trào.
Ôn Phong phục hồi lại tinh thần, phát hiện anh đã thoát ly khỏi mặt đất, sớm quay lại trong lòng Duy Tạp Tư.
“Duy Tạp Tư, mau rời khỏi nơi này! Bảo những dị thú khác rời khỏi nơi này! Nhanh lên!” Ôn Phong run run môi, ý đồ thông báo cho những dị thú đang mơ hồ không nắm rõ tình hình này.