CHƯƠNG 35
Đêm khuya tối đen, bầu trời lại màu xanh lam đậm, dưới ánh trăng mỏng manh, khu rừng chìm trong biển lửa hừng hực, thanh âm cháy đổ răng rắc khắp nơi làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một vết nứt lớn, khói trắng phun ra mạnh mẽ, miệng vết nứt càng ngày càng mở rộng thêm, thứ mùi gay mũi tràn ngập trong không khí.
Ôn Phong tựa vào trong lòng Duy Tạp Tư, khí chịu ho khan, nhiệt độ không khí xung quanh không ngừng tăng cao, làm anh khó thở, Ôn Phong cảm thấy phổi của anh sắp bốc cháy.
Duy Tạp Tư cẩn thật đặt sinh vật yếu ớt kia ra sau lưng, chiếc đuôi mạnh mẽ cố định thân thể của anh lại, sau đó hắn phát ra một tiếng rống trầm thấp, quay người dẫn đầu xông ra bên ngoài, lao về phía duy nhất chưa bị biển lửa nuốt – phía tây nam.
Những dị thú khác nhanh nhẹn né tránh những vết nứt không ngừng xuất hiện trên mặt đất, đuổi theo Duy Tạp Tư, làn da bị hơi nóng tấn công, nhanh chóng mọc lên lớp vảy bảo vệ.
Có lẽ là do ý thức được đây là cơ hội trốn thoát cuối cùng của mình, mà những người chim bị dị thú túm trong tay bắt đầu kịch liệt giãy dụa, đôi cánh lớn không ngừng đập, trong miệng phát ra tiếng kêu gào chói tai.
Dị thú vung đuôi dài đập về phía người chim, quyết đoán làm cho chúng nó hôn mê, không thể quấy nhiễu hành động của chính mình, sau đó quăng lên trên vai.
Tứ chi mạnh mẽ của dị thú thoát ra khỏi mặt đất bùn khô nóng trong rừng cây, đặt lên núi đá lởm chởm. Chúng quay đầu, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn mảnh đất nơi đời đời dị thú đã sinh sống một lần cuối cùng, đáy mắt có thứ tình cảm đau xót u ám nhanh chóng xẹt qua.
Dị thú một lần nữa quay đầu lại, chuyển động tứ chi, hữu lực chạy đi, tiếp tục phấn đấu vì sinh tồn của bản thân, giống như thứ ưu thương đau xót lúc nãy không hề tồn tại.
Rừng cây chôn thân trong biển lửa, nhà đá rắn chắc ầm ầm sập xuống, những miệng khe trên mặt đất phun khói trắng cực nóng, ẩn ẩn còn nhìn thấy màu đỏ nham thạch.
—
Bờ ngực đơn bạc của Ôn Phong dán chặt vào lưng của Duy Tạp Tư, hai tay anh ôm chặt lấy vòng eo tráng kiện của hắn, lòng bàn tay vì khẩn trương mà ướt đẫm mồ hôi. Từ khi bị lạc đến nơi đây, anh chưa từng thấy núi nửa bùng nổ, trước kia cũng chưa từng, chỉ được đọc trên sách vở báo chí, biết được một ít kiến thức bình thường…
Anh chỉ biết đây là một thiên tai khủng bố, lại không biết cụ thể bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì, điều này làm cho Ôn Phong cảm thấy bất an cực kì.
Nghe nói, khủng long bị diệt vong là do núi lửa bùng nổ…
Đôi môi trắng bệch của anh chạm đến lớp vảy bóng loáng của Duy Tạp Tư, để lại một nụ hôn nhợt nhạt. Hy vọng bọn họ có thể sống sót qua tai nạn này, Ôn Phong dùng má nhẹ nhàng cọ sát lên lưng Duy Tạp Tư, hạ thấp hai mắt, âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
—
Móng vuốt của Duy Tạp Tư đâm sâu vào trong tầng đá tuyết, linh mẫn cảm nhận được đá băng vĩnh cửu dưới tay càng ngày càng yếu đi, có xu thế bị hoà tan.
Mở to bàn tay, móng vuốt dùng sức đâm vào mặt băng hỗn hợp nước đá, nhanh chóng tiến về phía trước, đôi mắt thú màu vàng của hắn đè thấp, khuôn mặt ác liệt, hắn chính thức hiểu được mình đang rơi vào một tình huống cực kì nguy hiểm.
Tuy rằng hiện tại đúng là mùa thu, là mùa mà lớp băng trên đỉnh núi ít nhất, nhưng mà băng tuyết vĩnh cửu nơi đỉnh núi này chưa bao giờ tan nhiều như bây giờ, nước tuyết hỗn hợp với băng không ngừng lở ra, rơi xuống dưới, gây nguy hiểm vô cùng cho những dị thú đang leo lên trên.
Dị thú chạy trốn bằng tốc độ cực hạn, máu như sôi trào, thần kinh căng thẳng, nhưng cũng phấn khởi vô cùng, lớp vảy chôn dưới da thịt vì hưng phấn không khống chế được mà mọc ra, che kín cơ thể cao tráng.Nước tuyết chảy xuống, nhanh chóng hợp thành một dòng chảy lớn, hung mãnh đổ xuống biển lửa bên dưới, cả ngọn núi chấn động, có nhiều khối băng thật lớn cùng rụng xuống, kèm theo băng vụn đá vụn sắc nhọn.
Tầng băng dưới chân Duy Tạp Tư đột nhiên vỡ vụn, hắn nhanh nhẹn phản ứng túm lấy một khối đá rắn chắc hiện ra dưới lớp băng, dùng sức kéo tay bật mạnh một cái, thoát khỏi nguy hiểm.
Ôn Phong ghé vào trên lưng Duy Tạp Tư, ánh mắt của anh hoàn toàn bị đêm tối bịt kín, nhờ vào ánh lửa mờ mịt từ bên dưới, anh có thể nhìn thấy những bóng dáng mờ mịt nhanh chóng vút qua bên cạnh, điều này làm anh cảm thấy kinh hãi.
Những dị thú không mang theo thứ gì, không hề khách khí lướt qua bên người Duy Tạp Tư, mục tiêu là đỉnh núi tuyết.
Ôn Phong dán má vào lớp vảy lạnh lẽo của Duy Tạp Tư, nhìn một dị thú nữa vượt qua bên người, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Anh đang trở thành trói buộc của Duy Tạp Tư sao?..
Lo lắng quay đầu nhìn xuống, nhờ ánh sáng mờ mờ, anh nhận ra đằng sau hai người chẳng còn bao nhiêu dị thú.
Duy Tạp Tư cùng với mấy dị thú mang theo người chim đang tụt lại cuối cùng.
Nhìn xuống phía dưới nữa, anh nhận thấy biển lửa bên dưới đã tràn đầy nham thạch, chầm chậm chảy.
—
Duy Tạp Tư gian nan xuyên qua những miếng băng tuyết vỡ vụn, nhún chân sau dùng lực bật cao lên, cuối cùng Duy Tạp Tư cũng nhảy lên được đỉnh núi, tuyết sắng bị hoà tan, lớp băng dưới chân hắn cũng hiện lên mấy vết nứt.
Đôi mắt thú bình tĩnh màu vàng sáng loáng, nhìn về phía bên kia đỉnh núi.
Bên dưới núi tuyết không bị núi lửa ảnh hưởng, đen đặc một mảnh, thỉnh thoảng lại có vảy thú khác thường loang loáng.
Tầng băng dưới móng vuốt của hắn vang lên tiếng vỡ vụn răng rắc, Duy Tạp Tư lưu loát ôm Ôn Phong ra trước ngực, cẩn thận thu lại móng vuốt, hắn vỗ về lưng tấm lưng căng thẳng của Ôn Phong,
Ôn Phong chôn sâu mặt mình trong bờ ngực rắn chắc của Duy Tạp Tư, hiểu ý hít sâu một hơi, phồng miệng, ngừng thở.
Cuồng phong mãnh liệt đột nhiên nổi lên, gió sắc lẹm không ngừng chém tới, Duy Tạp Tư nhảy từ trên đỉnh núi xuống.
Móng vuốt thú đâm sâu vào đá cứng rắn, giảm tốc độ rơi xuống, vô cùng trắc trở, cuối cùng Duy Tạp Tư cũng đặt được hai chân vững vàng trên mặt đất, lớp đất dưới chân hắn rung rung.
Ánh lửa sáng rực trời đất chiếu sáng cả bầu trời đêm, núi lửa phía sau hắn chính thức phun trào.
Một cột lửa phun thẳng lên trời, khói đen nồng đậm bay lên, tuyết băng bị hoà tan, để lộ ra bờ đá trụi lủi, nham thạch nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy xuống dưới, đỏ sậm cả một mảng núi.
Từ phía xa xa, dị thú đã nhận ra thứ màu đỏ sậm kia có độ nóng kinh người, không phải là thứ cơ thể dị thú có thể chịu đựng được.
Đáy mắt thú là nỗi khiếp sợ không thể che giấu, dị thú mở miệng rống lên mấy tiếng, sóng âm chấn động truyền về phương xa, mang theo tin tức trọng yếu.
Có mấy tiếng gầm nhẹ loáng thoáng vang lên từ những hướng khác nhau xung quanh, Ôn Phong đoán đấy chắc là những dị thú làm nhiệm vụ canh gác trên vách đá.
Dị thú nhanh chóng tập hợp, thoát ra khỏi miệng núi lửa, không ngừng nghỉ mà chạy đến phương hướng an toàn, rời khỏi vùng núi rừng không ngừng rung động này, bắt đầu một cuộc đào vong toàn tộc.
Gần một nghìn dị thú, chạy thành một đàn, bước ra phạm vi lãnh thổ thuộc về chính chúng. Để tránh phiền toái, đoàn dị thú né tránh lãnh thổ của người chim, nhanh chóng xuyên qua rừng rậm mênh mông.
Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong là dị thú chạy chậm nhất.
Ôn Phong cố vươn người dậy ôm lấy phần cổ của Duy Tạp Tư, khẩn trương nhìn rừng cây phía sau, tầm mắt xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn núi lửa vẫn đang ầm ầm không ngừng phun trào.
Khu rừng bên cạnh đã chìm trong biển lửa đỏ, nham thạch cuồn cuộn chảy, cắn nuốt tất cả sự vật xung quanh, chỉ để lại một biển nham thạch đỏ rực màu máu.
Bầy dị thú tuy rằng chạy trốn trong vội vã, nhưng vẫn rất ngay ngắn trật tự.
Ghé vào bờ vai tinh mịn của Duy Tạp Tư, Ôn Phong mệt mỏi, mơ mơ màng màng đã ngủ.
—
Không biết qua bao lâu, có một thứ mát mẻ trơn trơn gì đó được đưa đến bên miệng của anh, cọ xát một chút, Ôn Phong mông lung há miệng cắn một ngụm. Là thịt quả ngọt mềm, còn có nước quả chảy ra, Ôn Phong bị cái bụng đói làm tỉnh giấc, hai mắt buồn ngủ chỉ mở ra một khe hở nhỏ.
Trong ánh sảng ảm đạm, xung quanh có mấy hạt bông nhỏ nhè nhẹ bay xuống, giống như là bông tuyết trắng… Bông tuyết? Sao lại có bông tuyết được?!
Mắt đen hoàn toàn mở ra, nhíu nhíu mày, Ôn Phong cử động tay chân bủn rủn, ngồi dậy trong ngực của Duy Tạp Tư.
Cảnh vật bốn phía vẫn rất nhanh lui về phía sau, Duy Tạp Tư một đêm chưa ngủ vẫn đang chạy không ngừng, bên người còn có mấy dị thú đang ôm người chim.
“Bông tuyết” nhỏ không ngừng rơi xuống, dính lên trên mặt anh, Ôn Phong nâng tay sờ sờ, phát hiện ra là tro bụi xám trắng.
Ngẩng đâu, anh phát hiện cơ thể của Duy Tạp Tư cũng đang bị tro bụi bao trùm, phần lông mềm trên đầu hắn vốn là màu vàng nhạt, giờ đã chuyển thành màu xám, thỉnh thoảng lại có bụi bị rung rung rơi xuống.
“Ăn.”
Yết hầu thô to của Duy Tạp Tư lăn lộn một chút, hạ thấp tầm mắt, đôi mắt mầu vàng mỏi mệt nhìn chăm chú lo lắng vào sinh vật trong lòng.
Ôn Phong nâng cánh tay dài nhỏ lên, chạm vào gò má đang bị vảy bạc bao trùm của hắn, khoé miệng nở một nụ cười dịu dàng. Quả nhỏ đang được đầu đuôi của Duy Tạp Tư đưa đến bên miệng anh, Ôn Phong há miệng thật to cắn một miếng.
Dọc trên đường đi, thỉnh thoảng Duy Tạp Tư lại vung đuôi, chuẩn xác hái những hoa quả ăn được trên cây quẳng vào trong lòng Ôn Phong.
Ôn Phong nhìn những người chim ở xung quanh bị đánh hôn mê vắt trên vai, nghĩ lại sự chăm sóc mà mình nhận được, quả thật chênh lệch đến đáng thương.
“Làm sao vậy?”
Ôn Phong cảm nhận được sự khẩn trương đột nhiên của Duy Tạp Tư, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
Đôi môi nở nang của Duy Tạp Tư mân chặt lại, tốc độ dưới chân nhanh hơn, mấy dị thú bên cạnh có vẻ cũng cảm nhận được thứ gì đó, tốc độ nhanh hơn, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ.
Không bao lâu sau, Ôn Phong cũng biết được lý do Duy Tạp Tư khẩn trương.
Trong tiếng phun trào ầm ầm của núi lửa, anh có thể nhận ra tiếng rít gào chói tai vang đến, trên bầu trời đầy tro bụi mờ mịt có thể nhận ra mấy sinh vật sắc màu rực rỡ.