CHƯƠNG 3
Thực vật màu xanh biếc, thân cây thẳng, cành rắn chắc, trên phiến lá mỏng manh có thể nhìn thấy rõ từng gân lá. Hai ngón tay của Ôn Phong nhẹ nhàng vò phiến lá, thấy có chất lỏng màu xanh chảy ra, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của thảo dược. Đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi, Ôn Phong cảm thấy rất thích mùi hương này.
Dị thú nhìn thấy Ôn Phong từ từ vẫn chưa làm thứ mình muốn, đôi mắt có chút nhíu lại, bàn tay thú to lớn túm lấy cái cây ra khỏi tay Ôn Phong.
Đã không có kiên nhân để chờ, dị thú đem cả thân cây cả lá cây vò thành một cục, rồi nhét vào trong quần áo của anh.
Chiếc đuôi to dài nhanh chóng quấn lấy vòng eo của Ôn Phong, anh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tầm nhìn điên đảo, cả người anh bị dị thú vắt ở trên vai. Bàn tay thú to lớn màu vàng nhạt, ngón tay cũng thô to bao trùm bởi một lớp vảy cứng rắn nhẹ dè lên phần lưng anh, giống như cái kìm cố định anh ở trên vai nó.
Tấm lưng dày rộng hơi cong lên, sau đó bật một cái lao về phía trước, dị thú rất nhanh di chuyển xuyên qua những thân cây.
Cảnh vật điên đảo xẹt qua trước mắt Ôn Phong, đầu anh do dốc xuống mà tụ máu trướng đau, bụng tì vào bả vai cứng rắn của dị thú, Ôn Phong cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Này, huynh đệ, chúng ta … đổi tư thế khác có được không?? Tôi buồn nôn…“
Chiếc mũi yếu ớt của anh theo động tác của dị thú mà bị đập vào tấm lưng cứng như đá của nó, thanh âm của Ôn Phong đều là giọng mũi ngàn ngạt. Câu trả lời dành cho Ôn Phong, là tốc độ không hề thay đổi của dị thú.
“Đại ca, tôi thực sự muốn nôn…“
Ôn Phong đang cân nhắc, nếu thức ăn theo dạ dày bị nôn ra thì bao nhiêu phần trăm sẽ tiến vào khí quản gây tắc thở. Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Phong vẫn cảm thấy anh nhịn xuống sẽ tốt hơn, vì vậy đưa hai tay lên, bịt kín miệng mình lại. Anh đang chiến đấu với cái dạ dày đang quay cuồng của mình.
Dạ dày co rút càng ngày càng kịch liệt, cổ họng cũng khó chịu, xoang mũi đã ngửi thấy được mùi thịt nướng trộn cùng vị chua của axit trong dạ dày, cảm giác không tốt ngày càng rõ.
“Mau buông tôi xuống! Nhanh lên!!“ Ôn Phong quát lớn, hai bàn tay nắm chặt, đánh mạnh vào tấm lưng sắt thép kia.
Bây giờ mới chú ý tới sự khác thường của sinh vật trên vai,dị thú ngừng lại, thả Ôn Phong xuống đất.
“Ọe!“ Hỗn hợp thịt nướng, cùng dịch dạ dày chua loét phun ra, Ôn Phong quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt vẫn còn tụ máu đỏ bừng, nôn không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Khuôn mặt vốn trắng nõn của anh hiện lên rõ ràng từng mạch máu, tụ máu mà nổi lên những đường đỏ tươi, uốn lượn trên làn da, hơn nữa anh còn đang nôn ọe, quỳ rạp trên mặt đất, mắt còn ngân ngấn nước, nhìn thê thảm kinh khủng.
Dị thú đứng thẳng tắp ở bên cạnh, đôi mắt lạnh nhạt, nhưng hai hàng lông mày nhăn lại, chiếc đuôi dài phiền táo mà quật qua quật lại, làm cho một thân cây đường kính hai thước ở sau lưng nó bị mấy vết sáng bạc xẹt qua mà ầm ầm đổ xuống.
Ôn Phong đang mệt mỏi vô cùng, bị tiếng cây đổ làm cho giật mình, nhìn lại, chỉ thấy cành lá bay toán loạn, vô cùng hỗn độn. Anh lấy tay lau qua bên miệng một chút, rồi ôm bụng đứng dậy, đứng thẳng lưng, nhưng không hề dám động đậy.
Đôi mắt thú màu vàng lạnh lùng nhìn lướt qua đống bừa bãi vẫn còn đang bốc mùi ghê tởm kia, chiếc đuôi dài giật giật, một lần nữa lại quấn lấy vòng eo của Ôn Phong. Ôn Phong hơi khẩn trương, thân thể cứng ngắc, anh thực sự lo lắng cho phần eo làm bằng xương thịt của mình.
Sau đó, ngực anh cùng với phần lưng rộng lớn của dị thú, cách một lớp quần áo dính sát vào nhau. Chiếc đuôi linh hoạt kia đem thân thể của anh cùng với dị thú buộc lại với nhau.
Ôn Phong nghiêng mặt, dán lên làn da bao phủ bởi vảy cứng của dị thú, hơi nhếch miệng, anh trầm mặc ngắm cảnh vật xung quanh. Hai bàn tay buông lỏng đã lâu, do dự một hồi, anh vẫn thử đưa ta lên chạm đến đầu vai của dị thú, đầu ngón ta xẹt qua trên vai dị thú, rất nhanh lại rời đi.
Dị thú vẫn chú tâm di chuyển, không có phản ứng gì cả. Ôn Phong làm liều, hai bàn tay mạnh dạn để lên bả vai của dị thú. Có thêm lực cánh tay kéo lên, anh cảm thấy an tâm hơn, áp lực ở phần eo cũng không quá lớn.
Cảnh vật xung quanh dần dần mơ hồ, lông mi dài của anh hơi rung động, đầu lông mi cong vút khẽ chạm vào làn ra màu vàng nhạt bóng loáng của con thú, cảm giác khẩn trương lúc đầu cũng không còn, nằm trên lưng dị thú không có gì làm, Ôn Phong dần cảm thấy buồn ngủ.
Tứ chi của dị thú nhanh nhẹn vận động, cây cối cũng thưa dần. Đột nhiên xuất hiện thứ ánh sáng sáng ngời, làm cho Ôn Phong cảm thấy hơi chói, đang mơ mơ màng màng, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, mở mắt.
Anh đang bị treo trên một cái vách đá gần như là dựng đứng, chính xác phải nói là dị thú đang leo lên vách đá hiểm trở này.
Quay đầu, Ôn Phong tò mò nhìn xuống, ở khoảng không bên dưới anh là một mảnh rừng rậm xanh ngắt không nhìn thấy giới hạn, còn nơi mà dị thú đang leo lên, chính là ngọn núi cao nhất ở trong khu rừng này. Ngẩng đầu nhìn lên, anh có thể thấy được đỉnh núi được tuyết trắng bao phủ.
Nó muốn đem anh đến núi tuyết sao? Anh sẽ bị lạnh chết mất.
Mười ngón tay bám lấy vai của dị thú, đầu ngón tay hơi tái đi, Ôn Phong bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đoán đủ loại lí do mà dị thú mang anh đến đỉnh núi đầy tuyết kia.
Ý nghĩ đầu tiên, chính là dị thú muốn đem anh đóng băng lại để giữ được lâu dài, Ôn Phong im lặng tưởng tượng ra cảnh mình bị đông cứng trong một khối băng thật lớn, vô cùng bi thảm.
Mới chỉ vài ngày, mà những thứ anh trải qua so với hai mươi năm cuộc đời còn nhiều hơn, vì vậy anh không khỏi có chút miên man suy nghĩ.
Mùi thảo dược thơm ngát bỗng tiến vào mũi Ôn Phong, đánh gãy suy nghĩ của anh, cái cây lúc nãy bị dị thú nhét vào quần áo anh, chất lỏng chảy ra ngấm vào quần áo, dính vào trên da, bây giờ mùi hương theo cổ áo bay ra, tiến vài trong mũi.
Lúc này Ôn Phong mới nhớ ra một chuyện rất kì quái, dọc đường đi anh hoàn toàn không bị một con sâu bọ nào tấn công. Cho dù lúc nãy anh quỳ rạp xuống đất để nôn cũng không thấy một con nào.
Chẳng lẽ đây là tác dụng của loại thực vật này?
Trên vách đá thưa thớt cây cối, một trần cuồng phong thổi qua, làm mùi thảo dược tươi mát kia tiêu tán.
Dị thú không đi đến tận đỉnh núi như Ôn Phong nghĩ, mà dừng lại ở vách đá thứ ba. Không khí ở đây rất trong trẻo, gió mang đến cảm giác mát lạnh, xung quanh đều là mỏm đá lởm chởm, xen lẫn vào đó là một vài loài thực vật cứng cỏi.
Ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy những tầng băng rất lớn trên đỉnh núi.
Dị thú đặt Ôn Phong xuống một tảng đá lớn khá bằng phẳng, đôi mắt thú to trừng lên cảnh cáo một chút kẻ vừa mới được đặt xuống đã lảo đảo kia.
Do thời gian dài không chạm chân xuống đất nên Ôn Phong còn chưa lấy lại được cảm giác thăng bằng, bắp chân tê dại, cố gắng đứng vững, Ôn Phong hơi nhếch khóe miệng cười xin lỗi với dị thú.
Nhưng thật kì tích, vì lúc này Ôn Phong lại nhân được sự đáp lại của dị thú, tuy rằng đó chỉ là một cái hừ coi thường.
Chiếc đuôi che kín vảy tinh mịn của dị thú đảo qua đảo lại, đảo đến đâu thì đá vụn bay ra tới đó, để lại một bề mặt bằng phẳng. Những hòn đá kiên cố chống lại mưa gió bao nhiêu năm tháng cũng đầu hàng trước chiếc đuôi của dị thú, không chịu nổi một phát.
Rất nhanh, một con đường bằng phẳng xuất hiện trước mắt Ôn Phong, kéo dài hơn mười thước đến một cái cửa động. Thân hình cao lớn của dị thú đứng ngay tại cửa động, đôi mắt thú lạnh băng liếc nhìn Ôn Phong. Ôn Phong lập tức hiểu ý, nhảy vội xuống tảng đá, chạy nhanh về phía dị thú.
Động này cao khoảng ba thước, trải trên mặt đất là một tấm da thú màu rám nắng, nhìn qua rất mềm mại ấm áp, vách động bằng phẳng, nhẵn bóng, giống như được mài nhẵn.
Đây chính là “sào huyệt“ của dị thú? Tuy rằng nhìn có vẻ đơn sơ, nhưng so với rừng rậm ẩm ướt ở phía dưới, nơi này quả thật có thể coi là thiên đường.
Dị thú sau khi đưa Ôn Phong vào trong động, liền vẩy đuôi quay người rời đi, không hề lo lắng Ôn Phong sẽ chạy trốn. Mà trên thực tế, thì Ôn Phong cũng chẳng thể đi đâu được, đây là trên vách đá cao cả nghìn thước, anh chỉ có thể nhận mệnh.
Anh đi dạo quanh động một vòng, thứ duy nhất có ở đây chính là tấm da thú mềm mại kia. Đem ba lô quẳng ở một bên, Ôn Phong ngồi xổm xuống, nhàm chán mà nghiên cứu chất liệu của tấm da thú này.
Ngón tay vươn ra còn chưa kịp đụng đến tấm da thú, thì từ đám lông mềm mại màu rám nắng kia bỗng bay ra một con bọ. Ôn Phong hoảng sợ, lùi lại mấy bước. Con côn trùng kia phi ra, trên đầu còn có hai cái râu lớn màu vàng, một đám khoảng chục cái chân rất nhanh chuyển động, vọt qua người Ôn Phong, chạy ra bên ngoài động.
Ôn Phong kinh hồn chưa định, nhìn chằm chằm cái thảm lông mềm mại kia, im lặng một lúc, sau đó rời tầm mắt, từ bỏ luôn cái ý định ngả lưng ra đó nghỉ ngơi một lát.
Quả nhiên nơi mà dị thú có thể ngủ cũng không phải là nơi mà mình có thể nằm xuống.
Ôn Phong bước từng bước chân nặng nề, tay đỡ thắt lưng đi ra khỏi động. Hai bên con đường nhỏ mà dị thú vừa mới tạo ra là những mảnh đá, đống đá vụn nhỏ, còn có những tảng đá cũ còn nguyên vẹn, từ những khe đá còn ẩn hiện màu xanh lá cây. Nhìn cảnh này, không hiểu sao tâm trạng của Ôn Phong lại tốt hơn nhiều, sự khó chịu vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Ánh sáng chiều tà ở phương tây ấm áp, thái dương ở phía chân trời tỏa ra ánh sáng đỏ lan tỏa khắp cả không gian. Trên một ngọn núi rất cao, ở trên một vách đá dựng đứng xuất hiện hình ảnh của một sinh vật nhỏ bé, lông mi đen bóng, đang lẳng lặng nhìn xuống cánh rừng bên dưới, vẻ mặt vội vàng.
Ôn Phong đang chờ dị thú , kẻ mà lúc nào cũng có thể ăn thịt anh xuất hiện, bởi vì anh đói bụng.
Buổi sáng có chút thức ăn vào bụng, bị dị thú xóc cho một hồi đã nôn ra hết, bây giờ bụng của Ôn Phong trừ dịch dạ dày ra thì không còn gì khác.
Cho đến tận khi ánh sáng mặt trời cuối cùng biến mất, dị thú mới xuất hiện, trên lưng nó còn mang theo rất nhiều thứ, thậm chí có cảm giác thân hình của nó cũng bị chìm ngập trong đấy.
Vội vàng đứng lên, Ôn Phong vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, im lặng nhìn dị thú đi lại gần, bên khóe môi nhu hòa nở ra một nụ cười, yếu ớt đến chính anh cũng không nhận ra.
Dị thú nhảy lên vách đá, liếc nhìn Ôn Phong một cái, trong đôi mắt màu vàng dường như xẹt qua một tia sáng.
Dưới ánh chiều ta, dị thú lưng cõng theo một đống đồ đi vào trong động, đằng sau, Ôn Phong chầm chậm đuổi theo.