CHƯƠNG 4
Gió lạnh gào thét trên vách đá đen cao vút, ánh sáng vàng của ngọn lửa lay động trong gió.
Ôn Phong cúi người, yên lặng ăn miếng thịt nướng trong tay mình. Trong không khí, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, anh lặng lẽ xê dịch cơ thể của mình, cố gắng cách con dã thú đang ngấu nghiến ăn thịt tươi kia càng xa càng tốt.
Máu nhớt nhát giỏ xuống nền đá, gió thổi làm cho nó nhanh chóng đông lại, hiện lên một vệt đen, Ôn Phong cảm thấy sợ hãi.
Đem một mẩu thịt cuối cùng nhét vào trong miệng, Ôn Phong lau hết dầu mỡ dính ở trên môi, quay đầu nhìn ra xa xa, nơi tối đen nhìn không thấy năm ngón tay của mình.
Trên vách núi đen yên tĩnh, không có tiếng kêu của côn trùng, chỉ có âm thanh gào thét của cuồng phong, mỡ dính trên ngón tay cũng nhanh chóng khô lại, chỉ để lại cảm giác dính dính, Ôn Phong thấy rất khó chịu.
Anh mở bàn tay ra, theo ánh lửa, anh có thể nhìn thấy năm ngón tay đã đen thui của mình. Ôn Phong ngây người một chút. Đôi bàn tay này, nếu là anh của một tuần trước thôi, chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng đây là tay của mình.
Làn da đáng nhẽ phải mịn màng, giờ này lại tràn đầy những vết sứt sẹo lớn nhỏ, trong móng tay trát đầy đất bẩn, thậm chí còn không nhận ra được hình dáng ban đầu.
Ôn Phong thở dài, anh càng ngày càng phát triển theo hướng trở thành người nguyên thủy.
Một cái xương lớn bị vứt xuống đất, dị thú cuối cùng cũng ăn no, quất mạnh đuôi đứng dậy. Hai chân thon dài cường tráng của nó nhanh chóng vượt qua người Ôn Phong, tay nó còn cầm cái bình đừng nước của Ôn Phong, đi ra khỏi động, biến mất trong màn đêm.
Ôn Phong im lặng ngồi cạnh đống lửa, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng màu lam nhạt trên bầu trời.
Mấy hôm trước bị cây cối che, không nhìn thấy rõ, mãi cho đến bây giờ Ôn Phong mới có cơ hội nhìn kỹ mặt trăng ở thế giới này.
Mặt trăng tròn tròn, so với mặt trăng trong trí nhớ của anh thì phải lớn gấp đôi, trên bề mặt có thể nhìn rõ ràng những hố đá hóa thạch to nhỏ, mặt trăng tỏa ra ánh sáng mỏng manh nhu hòa màu lam.
Thân ảnh cao lớn của dị thú lại xuất hiện, dưới ánh lửa, những chiếc vảy loang loáng. Chiếc bình nước nặng trịch rơi xuống tay Ôn Phong, chiếc bình quân đội màu xanh lục, cầm vào tay mang đến cảm giác lành lạnh.
Ôn Phong mở bình ra, bên trong có thể nghe thấy tiếng nước. Do dự một chút, Ôn Phong xoay người hướng đến dị thú kia trịnh trọng nói một tiếng “Cám ơn.”
Động tác của dị thú không hề dừng lại dù chỉ một chút, giống như không hề nghe thấy thanh âm của Ôn Phong.
Dùng phần da lông của con mồi vừa ăn xong bọc lấy những thứ rác rưởi thừa sau khi ăn, dị thú nhẹ nhàng khiêng cái bọc kia lên vai, lại nhanh chóng biến mất ở cửa động. Ôn Phong từng ngụm từng ngụm uống nước trong cái bình, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng của dị thú, nhìn chiếc đuôi che kín vảy tinh mịn kia vung vẩy, cắt qua màn đêm đen.
Ôn Phong cầm đống thảo dược mà hôm nay dị thú mang về, những chiếc lá còn xanh biếc màu lá mới, mùi hương dễ chịu thoảng thoảng. Ôn Phong quyết định gọi loài thực vật này là ‘khu đông trùng hạ thảo’. Biết bản thân chắc chắn sẽ phải sống ở nơi đây một thời gian dài nữa, vì vậy anh sẽ tận dụng hết mọi khả năng làm cho mình sống thoải mái hơn một chút.
Cầm cành cây khu đông trùng hạ thảo kia đi quanh động, anh chọn những chỗ côn trùng có khả năng sống, nhỏ chất lỏng của khu đông trùng hạ thảo vào. Năm ngón tay vân vê, chất lỏng xanh lục kia theo kẽ tay chảy xuống đất. Cuối cùng, Ôn Phong đem hết chỗ cành cây thừa, bã lá, … xếp một đống ở cửa động.
Anh đổ nước từ trong bình ra, nhẹ nhàng xoa nắn, cố gắng rửa sạch tay mình.
Nhìn vào mảnh đất bằng phẳng trước của động, Ôn Phong ngẫm nghĩ tính toán, có lẽ anh nên kiếm chút bùn đất lại đây.
_____
Đôi mắt thú màu vàng trong đêm đen lóe lên, nó nhìn đống thảo dược ở cửa động, rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Nó xoay người ngồi xuống tấm da thú màu vàng, cái đuôi linh hoạt vòng đến, quấn lấy phần eo của Ôn Phong, nhấc anh kéo đến trong lòng nó.
Ngực Ôn Phong tiếp xúc với ngực dị thú, lưng thì quay về phía đống lửa, ngồi chồm hỗm trên hai chân rắn chắc của dị thú, mặt nhìn thấy bức tường, Ôn Phong nghi hoặc, không biết dị thú lại muốn làm gì?
Ngay sau đó, cảm giác mát mát từ mông anh truyền đến, Ôn Phong kinh ngạc phát hiện quần của mình đã bị dị thú kéo xuống đến đầu gối.
Anh hơi bất an mà giãy dụa một chút, lại bị dị thú nhanh chóng đè lại.
Một vật lạnh lẽo nhanh chóng thiếp đến mông anh, cơ thể Ôn Phong run lên, sau đó căng cứng lại, anh chầm chậm quay đầu lại nhìn đằng sau mình.
Trên tay dị thú, không biết từ khi nào đã có thêm một vật thể hình trụ to bằng khoảng ngón tay.
Vật thể hình trụ sáng bóng, dưới ánh lửa loang loáng làm cho nó nhìn càng thêm trơn nhẵn. Bàn tay thú của dị thú cầm vật thể kia một cách chắc chắn, hơi chọc chọc vào phần xương cụt và mông của anh, giống như đang tìm cái lỗ để chui vào….
Ôn Phong có dự cảm không tốt….
Quả nhiên, giây tiếp theo, một tiếng thét thê lương vang lên trong động đá, vang ra xa, biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
“Khốn khiếp! Lão tử muốn làm thịt ngươi!”
Sắc mặt Ôn Phong tái nhợt, bên thái dương chảy ra mồ hôi tinh mịn, anh không ngừng mắng chửi, ngón tay bấu lấy bờ vai của dị thú trắng bệch, dùng sức đến mức giống như sắp bẻ gãy.
Vật thể tròn tròn kia đột nhiên chọc vào cái chỗ ấy của Ôn Phong, đau không thể tả. Anh nhăn mày, bây giờ chỉ hô hấp thôi cũng làm anh cảm thấy đau.
Ôn Phong cố gắng thẳng thắt lưng, một chút cử động cũng không dám, trong lòng đã mắng chửi dị thú không dưới một trăm lần.
Bàn tay lớn của dị thú đặt sau lưng Ôn Phong cũng không cử động, giống như đang chờ đợi sự thích ứng của anh.
Mồ hôi tinh mịn ở thái dương Ôn Phong nhanh chóng gộp lại thành một giọt lớn, lăn theo đường cong của khuôn mặt, chảy xuống cổ. Phải đến hơn mười phút sau, anh mới thả lỏng một chút, cảm giác đau cũng không còn rõ nữa.
Anh đưa tay phải ra phía sau, muốn nhổ vật thể kia ra, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm đến chỗ đó, thì cổ tay của anh đã bị túm lấy. Tay phải anh vùng vằng phản kháng, nhưng cái đuôi đang quấn lấy cổ tay của anh không hề lỏng ra một chút nào.
“Buông tay!” Ôn Phong phát hỏa, hoàn toàn phát hỏa.
Vài ngày nay áp lực, sợ hãi, không cam lòng, mệt mỏi, tuyệt vọng, hàng đống thứ cảm xúc trộn lẫn, ở giây phút này cùng nhau bộc phát ra.
“Con mẹ nó, tên khốn, mau buông tay cho ta!!!” tiếng gào thét tê rống vang vọng ở trong động.
Cố gắng không làm đằng sau của mình bị đau, Ôn Phong dãy giụa, muốn thoát khỏi dị thú. Lúc này, dị thú cũng không ngăn cản Ôn Phong, yên lặng buông lỏng ra cổ tay phải của anh ra.
Nhưng nếu Ôn Phong có ý định rút vật thể kia ra, thì chiếc đuôi kia lại xuất hiện, như hình với bóng, ngăn cản anh. Cuối cùng, Ôn Phong đành bất đắc dĩ buông tha.
Chạy nhanh rời khỏi dị thú, Ôn Phong ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài gân xanh bao lộ, anh cắn chặt răng, mắt cũng dần dần đỏ lên.
Anh đi đến bên cạnh chiếc ba lô, lấy chủy thủ túm vào trong ngực, sau đó xoay người, chạy vọt đến, đánh về phía dị thú đang ngồi ở trên tấm thảm lông.
Chủy thủ giơ cao, lưỡi dao sắc bén, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm, hướng đến phần ngực không hề che đậy của dị thú. Mà dị thú vẫn ngồi ngay ngắn trên tấm thảm, đôi mắt thú vàng óng lạnh lung nhìn.
“Keng!” tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên, mũi dao cùng với lớp vảy va chạm với nhau, còn tóe lửa.
Làn da màu vàng đáng nhẽ phải bị chủy thủ đâm, thì bây giờ phủ kín một lớp vảy màu bạc. Ôn Phong kinh ngạc buông con dao xuống, lớp vảy kia lại nhanh chóng chui vào bên trong làn da, chỉ để lại chút ánh sáng.
Răng trắng cắn bờ môi mềm mại bật máu, máu chầm chậm chảy xuống khóe miệng, chảy qua chiếc cằm thon dài, rơi xuống phần ngực phập phồng của dị thú.
Khi Ôn Phong tấn công dị thú, anh đã quyết tâm bấp chấp cả cái chết, vậy mà kết quả lại như vậy, làm cho anh càng cảm thấy phẫn nộ. Hai tay anh nắm chặt chuôi đao, ánh mắt mở to điên cuồng, Ôn Phong giơ cao chủy thủ, rồi lại dùng hết sức đâm xuống.
Ánh lửa tóe ra, khi Ôn Phong đâm dao xuống, những chiếc vảy của dị thú nhanh chóng mọc ra che kín làn da.
Dị thú ngồi im trên tấm thảm, chiếc đuôi nhàm chán vung vẩy ở sau lưng, tùy ý cho hành động phản kháng vô nghĩa của Ôn Phong.
Đống lửa không biết đã tắt từ bao giờ, bóng tối bao trùm, dần dần, cuối cùng tiếng va chạm cũng dừng lại.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, chủy thù rơi xuống khỏi tay Ôn Phong, anh mệt mỏi, ngã úp sấp vào trên người dị thú, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của anh dính vào trên vai của dị thú.
Thân thể sau khi vận động kịch liệt thì tỏa nhiệt, làn da nóng bỏng, mồ hôi không ngừng toát ra, anh hơi híp mắt tựa vào ngực dị thú, buồn ngủ, không muốn nghĩ đến bất cứ cái gì nữa, ngay cả cảm giác bất thường khuất nhục ở sau người, anh cũng không để ý đến nữa.
Nhân loại kia, sau khi phát tiết xong, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ trào phúng. Ôn Phong phát hiện ngay cả sự phản kháng của anh cũng đều chỉ là một hành động đáng buồn cười.
Đôi mắt thú màu vàng, trong bóng đêm hơi loang loáng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dị thú bỗng nhiên cử động.
Nó mở ra hai cánh tay, túm lấy phần eo của Ôn Phong, sau đó bàn tay di chuyển đến, lòng bàn áp đến sau lưng anh.
Đầu lưỡi ướt át mềm mại của nó nhanh chóng thiếp đến phần cổ của Ôn Phong, thật cẩn thận liếm láp, trong bóng tối mờ mịt của động đá, tiếng liếm ái muội vang lên.
Phần cổ mẫn cảm truyền đến từng đợt tê dại, thân hình Ôn Phong khẽ run rẩy, hô hấp của anh cũng càng ngày càng trở nên dồn dập. Ôn Phong xấu hổ, muốn đẩy chiếc đầu lớn đang dúi vào cổ anh ra.
Chiếc lưỡi mềm mại ướt át, với phần đầu hơi phân nhánh nhỏ lướt qua đầu nhũ nho nhỏ, sau đó lại chuyển dần lên phần gáy đầy mồ hôi của Ôn Phong, bất giác, có tiếng khàn khàn rên rỉ từ tròn miệng Ôn Phong toát ra, phần bụng dưới cũng càng ngày càng nóng.
“Chết tiệt….!“ Ôn Phong gấp gáp lấy tay che lại chỗ đang xảy ra phản ứng kia.
Cảm giác khô nóng làm cho tâm thần anh không yên, anh vươn một cánh tay, hướng về phía đầu thú, cố gắng đẩy nó ra.
Dị thú cảm thấy sự kháng cự dị thường của Ôn Phong, chiếc lưỡi vòng qua sau tai một lần nữa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Động đá lại chuyển về yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của anh cùng dị thú, Ôn Phong cố gắng mở hai mắt, nhưng bóng tối làm anh nhanh chóng buồn ngủ không cưỡng lại được. Khép mắt lại, Ôn Phong nhanh chóng rơi vào mộng.
Dị thú vẫn mở mắt, sau khi xác định sinh vật trong lòng đã ngủ say, mới mở ra bàn tay thú, đặt lên phần bụng bằng phẳng của Ôn Phong, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt.
_____
Ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu vào trong động, cơn gió thổi nhè nhẹ, còn mang đến cảm giác hơi lành lạnh, Ôn Phong mở mắt, từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, trong động chỉ còn lại mình anh.
Anh đứng dậy, bàn chân trần dẫm lên tấm thảm lông, ngón chân trắng nõn nổi bật trên nền lông màu vàng rám nắng. Anh vươn người một cái, rồi đột ngột cảm thấy từ chỗ ấy truyền đến cảm giác cộm cộm khác thường.
Ôn Phong nhớ đến cái gì đó, hai bên tai nhanh chóng đỏ lên.
Thò tay vào trong quần, Ôn Phong cau mày, rút từ trong cơ thể ra vật thể hình trụ kia. Trên phần thân bóng loáng còn dính dịch ruột non, ướt ướt nhầy nhầy. Nhìn nó, khuôn mặt Ôn Phong càng nhăn lại, chán ghét, anh ném cái vật kia vào một góc động.
Đeo chiếc giầy leo núi vốn đã bạc phếch của mình vào, anh bước nhanh ra cửa động. Gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, đập vào mặt, sợi tóc đen hơi bay bay, anh nhìn thấy dị thú ở phần núi đá phía trên cửa động.
Dị thú ngồi ở chỗ đá nhô ra, sợi tóc ngắn ngủn trên đỉnh đầu hơi quăn một chút, ngũ quan lạnh lùng, trên thân thể rắn chắc còn nhìn thấy lấp loáng chút vảy bạc.
Nhìn dị thú một lát, Ôn Phong lại xấu hổ mà quay đầu đi, chuyển tầm nhìn ra xa, nơi rừng cây.
Cảm thấy miệng khô khô, Ôn Phong quay vào bên trong động, lấy bình nước từ trong ba lô ra. Đổ chút nước cuối cùng vào miệng, lắc lắc cái bình không, trên mặt Ôn Phong hiện lên chút giãy dụa.
Cuối cùng, anh vẫn đứng dậy, đi đến cửa động, giơ chiếc bình không lên.
“Hết nước rồi.“
Dị thú thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía rừng rậm, chuyển đến lên người Ôn Phong, đánh giá hai giây, cái đuôi dài buông xuống, quấn lấy bình nước trong tay anh, sau đó nhảy xuống.
Chiếc đuôi còn quấn lấy một cái bình, lại vung vẩy ở sau lưng một cách nhàn nhã. Ôn Phong kinh ngạc nhận ra rằng dị thú đang lấy một loại thái độ, có thể coi là lười nhác, đi đến bên kia vách núi.
Xem ra tên dị thú này không phải lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc như vậy a… vì sự phát hiện có thể coi là thú vị này, mà tâm trạng của Ôn Phong cũng tốt lên một chút.
Anh nhanh chóng chạy theo sau dị thú. Tối hôm qua dị thú đi lấy nước, thời gian khá ngắn, vì vậy anh nghĩ có lẽ ở gần động đá này có nguồn nước. Nếu được, anh rất muốn được lau rửa cơ thể bẩn thỉu khó chịu này.
Dị thú nhẹ nhàng nhảy lên một hòn đá cao khoảng hai thước, nhìn xuống dưới, thấy Ôn Phong còn đang ngây ngốc nhìn lên, trong mắt nó hiện lên một chút khinh miệt.
Không thèm để ý đến ánh mắt của dị thú, Ôn Phong nhấc chân đạp lên một hòn đá bên cạnh, định lấy đà để trèo lên hòn đá to cao này. Chân dẫm lên mặt đá, nhún lấy lực bật người, hai tay tì mạnh vào mặt đá, nhưng lại không đủ lực bám mà trượt xuống, Ôn Phong thất bại, quả nhiên hòn đá kê dưới chân chưa đủ cao.
Anh cúi người, tìm kiếm trong đống đá vụn những tảng đá thích hợp, xếp dần xuống dưới chân.
Dị thú vẫn đứng im lặng trên mặt đá, đôi mắt thú màu vàng lạnh lùng thờ ơ nhìn Ôn Phong, không hề có ý định giúp đỡ.
Một lần nữa thử dẫm lên những hòn đá, anh cẩn thận lấy đà bật người, lần này anh thành công lấy được điểm tì trên mặt hòn đá, rồi cố hết sức trèo lên. Mệt đến thở hồng hộc, nhưng vẫn trèo lên được, vỗ vỗ lớp bụi trên nguời, anh có chút kích động.
Mở rộng ra trước mắt Ôn Phong lại là một tòa núi đá nhỏ khá cao.
Dị thú đứng ở một bên hơi hạ ánh mắt, cố giấu đi sự tò mò trong mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Phong, chiếc đuôi dài cũng ngừng lay động, giống như nó vô cùng muốn biết phản ứng tiếp theo của Ôn Phong.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng rồi.“
Ôn Phong hít sâu một hơi, miệng lẩm nhẩm những câu khẩu hiệu của hồng quân ngày xưa.
“Kiên trì chính là thắng lợi.“
Anh quay đầu lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía dị thú, cũng đợi động tác tiếp theo của hắn.
Dị thú giống như bị biểu hiện hiên ngang lẫm liệt của Ôn Phong chọc cười, mắt hơi nheo lại, mang theo một chút thích ý. Một cánh tay của nó nhanh chóng vòng quanh eo của Ôn Phong, anh sợ hãi kêu lên một tiếng, đã bị nó kẹp vào nách.
Cảnh vật trước mắt kịch liệt lay động lắc lư, mấy tảng đá sắc nhọn cứ xa rồi gần, Ôn Phong sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt lại.
Một lúc sau, dị thú dừng lại, đứng vững vàng trên một mặt đá có nước chảy.
Tiếng nước chảy róc rách, trong không khí mang theo hơi nước lành lạnh trong mát, một khe nước từ trong vách đá chảy ra, chảy lênh láng trên mặt đá, rồi nhanh chóng rơi xuống dưới núi.