Bài viết cảm tưởng này được cho vào cuốn Mẹ, thơm một cái, có một nguyên nhân nhỏ.
Trước khi viết cảm tưởng về lần thuyết trình ở khoa Ngữ văn đại học Nam Hoa ở Đại Lâm, Gia Nghĩa, tôi phải tố cáo con dĩn. Trước khi đến Đại Lâm, tôi đã bị dĩn tấn công trên xe điện, cánh tay trái bị đốt hai nốt, ngứa muốn chết.
Da của tôi dị ứng nặng với dĩn, đến giờ vẫn sưng, ngứa kinh khủng. Còn vết dĩn cắn từ hồi tảo mộ năm nay đến giờ cũng vẫn ngứa đây!
Quay lại việc thuyết trình, chà, mọi người nhiệt tình tham gia đông đảo làm tôi hơi xúc động, nhưng choáng nhất là cảnh một người giả làm Jay Chou ngồi hàng ghế đầu đột ngột cởi phăng áo, để lộ vú trái vẽ màu rất kinh hoàng. Đúng lúc tay tôi đang mân mê sợi chun (có ai lại vừa chơi dây chun vừa thuyết trình?), định thần xong, bèn mời anh ta đứng lên lần nữa, bắn dây chun nhằm vào đầu vú anh ta. Đáng tiếc dây chun bay ra dường như lại bị một sức hút nào đó cản trở, bắn không trúng.
Do sắp xếp rất sát buổi thuyết trình ở Đại Nghiệp, nên khi phát hiện cuối hội trường có những gương mặt quen thuộc, tôi thực sự thấy xấu hổ. Nếu tôi có một trăm ý tưởng thuyết trình và bí quyết kể chuyện thì tốt, sẽ chia thành một trăm buổi diễn thuyết. Đáng tiếc thay, tôi vẫn lặp lại một phần trình bày. Phần trình chiếu của tôi chủ yếu dùng bản màu của 20th Century Boys cùng với các tranh minh họa màu của dân mạng Đại lục. Tôi thêm vào một số hình kích động về đàn ông cơ bắp săn trên mạng, và ương ngạnh đặt trên chủ đề là “Công lý không bao giờ chết.”
Từ chủ đề thuyết trình lần trước ở Đại Nghiệp – rất rườm rà dễ ghét – về nghiên cứu biên kịch phim, đã giản lược thành chủ đề mang tính tinh thần “Tôi đang rất gắng sức kể chuyện mà!” Quá trình thuyết trình tôi vẫn rất hào hứng. Dù sao đó cũng là đất diễn của một người, không cần chú ý để dành thời gian cho diễn giả khác, nên nhiều lúc lâm vào trạng thái “tự high”. Thật ra tôi vốn định biểu diễn ảo thuật, thình lình lôi từ tay áo ra một bông hồng trắng để tặng Tiểu A – mấy hôm trước vừa thổ lộ nỗi thất bại. Nhưng trời nóng phải mặc áo ngắn tay, thật hận đời. Lần sau bất kể nóng thế nào tôi cũng sẽ mặc áo khoác, rồi lạnh lùng rút từ trong ngực áo đang động đậy liên hồi ra một con bồ câu. Thuyết trình như thế chắc chắn rất ấn tượng.
Nhưng chết tiệt, tôi quá tự tin rằng có thể nhớ tất cả những thứ thú vị định trình bày nên đã không tập dượt trước (tôi không muốn photocopy bản thân ngay cả khi thuyết trình). Thành thử về sau ngẫm lại, phát hiện đã nói thiếu mấy trải nghiệm giàu ý nghĩa về cuộc sống. Ví dụ hồi nhỏ tôi hay tưởng là mình gặp ma, tại sao cặp sách của mình lại bị cô bạn mà mình có tình cảm ở lớp bên quăng xuống lầu, giờ học âm nhạc cả lớp bị phạt quỳ, cúp kickboxing Cửu Đao là làm gì, hồi nhỏ hay ra bờ sông xem cá bơi ngược dòng ngộ ra triết lý những người vĩ đại phải giống như vậy v.v... lần sau cứ phải xăm hẳn lên tay.
Sau thuyết trình, ban tổ chức còn thân thiết bố trí hoạt động ký tặng sách, mặc dù người xếp hàng rất đông, nhưng tuân thủ nguyên tắc kể chuyện càng về cuối càng hăng say, tôi nổi hứng vừa ký vừa vẽ tranh, càng vẽ càng chậm, không mảy may e ngại những khuôn mặt càng về sau càng méo mó, hết sức trơ trẽn. Trong biển người ký sách, có một độc giả khiến tôi rất cảm động, dáng nhỏ nhắn, sinh viên đại học Trung Sơn, rất cố gắng diễn đạt nhưng hơi lắp bắp. Nhất định phải gắng hết sức trong cuộc sống nhé! (siết nắm tay) Chúng ta chắc chắn sẽ có cơ hội chấn động trong đời. Cùng thốt ra lời thoại kinh điển của truyện tranh 20th Century Boys!
Cũng cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội luyện vẽ tranh. Mặc dù những người chờ sau chắc chắn đã đợi lâu đến muốn ném sách vào tôi, nhưng kiên nhẫn là một việc tốt. Nếu sợ đau thì làm sao dám sinh con (logic thì thế này!). Là người từng mơ ước làm họa sĩ truyện tranh, tôi cũng chỉ có những dịp thế này để vẽ vời được tí xíu, ma cà rồng, thợ săn mạng sống, hoặc những nhân vật giấu mặt mà tôi chưa kịp phân loại.
Còn nữa, xin cảm ơn hội sinh viên khoa Ngữ văn đại học Nam Hoa đã sắp xếp mọi việc chu đáo, bản thân họ không có thời gian ăn trưa, nhịn đói để chuẩn bị hội trường, vậy mà vẫn mua giúp cơm trưa cho tôi và người đại diện; đề phòng tôi buồn chán, còn sắp xếp cho hai cô gái xinh đẹp hầu chuyện tôi trước giờ khai mạc, khi ký sách lại lật sách giùm tôi; chà, còn có các cô gái mặc xường sám rất có khí chất, thật là một hội sinh viên khoa toàn mỹ nữ, (cảm thán) tôi biết nói gì đây! Tuổi trẻ thật tuyệt vời!
Cuối cùng, cùng mọi người ăn một bữa tối ngon miệng lạ thường ở nhà ăn sinh viên, mục sở thị nhiều chỗ trong trường rất thích hợp để giết người ban đêm, và khung cảnh chợ đêm mới xuất hiện trong trường đại học, còn được thấy cây xúc xích trông tựa cốc kem...
Cuối bài, xin chia sẻ với mọi người một tin vui.
Do kết quả xét nghiệm máu mấy lần liên tục đều khả quan, bác sĩ bảo việc hóa trị cho mẹ tôi kết thúc ở đây, sau này chỉ cần theo dõi sát sao là được. Chà! Quả là rất tuyệt! Hiện tại là ngày thứ mười lăm trong đợt hóa trị thứ tư của mẹ, tôi đoán chừng tuần sau sẽ được ra viện. Còn mẹ đến giờ vẫn không bị sốt, ngày nào cũng chuyện trò rôm rả với y tá. Chị y tá Phẩm Khiết còn mang album và đĩa clip đính hôn của mình cho mẹ xem, tiết lộ với mẹ ở phòng hộ lý có hai y tá chưa chồng vẫn đang để không...