Mê Tình BerLin

Chương 1: Chương 1




Một cô gái mặc áo da màu đen, đứng ở tầng 88 của tòa nhà, dõi mắt ra xa, phía dưới lầu dòng người qua lại nhộn nhịp. Cô giống như bậc nữ vương, đứng trên tất cả mọi thứ.

Dưới bóng đêm, cô hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành đường cong nhẹ nhàng, để lộ nụ cười mê hoặc, nghiêng nước nghiêng thành.

“Ta tên là Vô Tình, bởi ta thực sự vô tình, chỉ lấy mạng người.”

Một câu ngắn ngủi, khí thế bức người.

Cô lấy trang bị ra, móc xích sắt vào thành lan can tầng thượng, sau đó bước chân lên, một tay nắm dây cáp, buông mình nhảy xuống.

Gió thổi phần phật bên tai, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, cô giống như một ma nữ giáng thế.

Rơi xuống đến tầng 80, cô dùng một tay đấm vỡ cửa kính, chui vào bên trong.

...

“Cắt!”

Bỗng nhiên, bốn phía đèn chiếu sáng rực. Đạo diễn Tống Sĩ Hoài phấn khởi đi tới, kích động nắm tay nữ diễn viên, cười nói, “Diễn tốt lắm, mới một lần đã qua rồi!”

Không sai, đây là phim trường, bộ phim điện ảnh này tên “Dạ Mị”, chi phí làm phim đã là một trăm triệu, mà diễn viên chính của bộ phim là ngôi sao nữ đang nổi hiện nay - Fancy Phàn Hi.

Phàn Hi khẽ nhếch đôi môi đỏ, nở nụ cười diễm lệ.

Cô không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng rút tay về, đi đến trước màn hình phát lại cảnh quay. Màn hình đang chiếu lại cảnh cô nhảy từ tầng 88 xuống, lúc nhảy trong lòng cô có chút sợ hãi, khóe mắt hơi giật giật. Tuy chỉ là một chi tiết nhỏ, thậm chí đạo diễn cũng không phát hiện ra, nhưng trong lòng Phàn Hi lại trở thành khuyết điểm chướng mắt.

Phàn Hi cau mày, mím môi, thầm cảm thấy đáng tiếc.

Cảnh quay nguy hiểm vừa rồi, cô không dùng đóng thế.

Vì sao không dùng?

Vì xuất thân của cô chính là diễn viên đóng thế, không ai có thể diễn những cảnh đó thật hơn cô.

Phàn Hi xoay người, ngồi xuống ghế của mình, tiện tay nhận lấy ly nước từ trợ lý, uống một ngụm. Trong lúc chuyên viên trang điểm sửa lại lớp make up, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

18 tuổi cô đặt chân vào showbiz, 20 tuổi lần đầu xuất hiện trước công chúng, sau đó mất 5 năm để leo tới địa vị nữ thần quốc dân hiện nay. Những năm tháng đó phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu chua xót, phải trả giá những gì, chỉ bản thân cô mới biết.

Có điều, những chuyện đó đều đã là quá khứ, điều cô quan tâm chính là hiện tại.

Sửa lại lớp trang điểm xong, Phàn Hi mở mắt, nhận lấy tấm gương trợ lý đưa, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình. Đôi mắt phượng tinh tế, chiếc cằm nhọn, mỉm cười mang theo nét yêu mị. Dáng người quyến rũ, có ngực có mông, eo nhỏ chân dài, nhất là chiều cao 1.78 mét, lại đi thêm đôi guốc mười phân, vừa đứng lên liền tạo cảm giác ngạo mạn, khiến cho rất nhiều nam nữ diễn viên ngổn ngang tâm trạng.

Thấy cô trợ lý nhỏ Lâm Duyệt đứng phía sau lấm la lấm lét nhìn mình, cô nhướng mày, hỏi, “Nhìn gì thế?”

Bị cô phát hiện, Lâm Duyệt đỏ mặt, vội nói, “Bên ngoài có phóng viên muốn phỏng vấn chị, chị có gặp họ không?”

“Phóng viên báo nào?”

“Tân *, Sưu *, * Độ, Đằng *.” [1]

[1] Tên các đầu báo.

Phàn Hi nhận tấm gương từ tay chuyên viên trang điểm, tiện tay sửa lại tóc, nghiêng trái nghiêng phải, cảm thấy hài lòng với lớp trang điểm rồi, mới nói, “Gặp.”

Lâm Duyệt có chút kinh ngạc, nói nhỏ, “Em còn tưởng chị sẽ không đồng ý cơ.”

“Bọn họ đến đúng lúc, có thể giúp chị tuyên truyền hình ảnh, đối với chị là có lợi, tại sao lại không làm?”

“Bởi vì họ đều là phóng viên của báo mạng, rất nhiều diễn viên ghét báo mạng vì thông tin đôi khi không chính xác, thái độ rất hờ hững lạnh lùng.”

Phàn Hi mỉm cười, “Cho nên mấy người đó không thể nổi tiếng.”

Mạng xã hội bây giờ giống như một con dao hai lưỡi. Nếu biết lợi dụng, sức mạnh của nó sẽ gấp mấy lần so với ti vi hay báo giấy.

Lâm Duyệt không dám chần chừ, vội chạy đi mời phóng viên.

Phàn Hi đặt tấm gương xuống, vừa ngồi xuống thì phóng viên đã lũ lượt kéo tới.

Khách khí chào hỏi vài câu, liền đi vào chủ đề chính.

“Tiểu thư Fancy, bộ phim ‘Tinh hỏa kỳ duyên’ do cô đóng vai chính, được đề cử trong Liên hoan phim Berlin, cô cũng có trong danh sách khách mời, xin hỏi cô có cảm nhận gì?”

Phàn Hi tươi cười, “Rất xúc động, rất vui vẻ, tôi hi vọng có thể đoạt giải, làm vẻ vang đất nước.”

“Nghe nói, bạn thân của cô, tiểu thư Chu Hân cũng đến Berlin cùng cô?”

Mọi người đều biết, Chu Hân là bạn thân của cô, có điều, trước đây Chu Hân đã câu dẫn bạn trai giàu có Triệu Trí Đình của Phàn Hi. Từ sau khi tin tức hai người họ qua đêm với nhau ở khách sạn bị đám chó săn phanh phui, quan hệ bạn bè giữa Phàn Hi và Chu Hân lập tức đóng băng.

Lúc nghe tới cái tên này, đáy mắt Phàn Hi xuất hiện một tia không vui, nhưng rất nhanh liền biến mất, không ai kịp nhận ra.

Chỉ thấy cô vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, sắc mặt không đổi mà nói, “Ồ, thật sao? Chuyện đó tôi không hề biết, xem ra tin tức của tôi thật là chậm.”

Chu Hân đến Berlin cùng cô, Phàn Hi sao có thể không biết, chỉ là không muốn đề cập tới mà thôi. Trong tình huống này, càng nhiều lời thì càng bất lợi, không nói thì không sao. Cho nên cô đã thông minh chọn cách giả ngu.

“Vậy cô cùng tiên sinh Triệu Trí Đình, có thể quay lại như trước đây không?”

Phàn Hi đang cầm ly thủy tinh định uống nước, đột nhiên tay run lên, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đám phóng viên giật mình, bất giác lùi lại phía sau.

Phàn Hi có chút hoảng hốt, đưa tay vuốt vuốt ngực, dường như hành động vừa rồi là cô thực sự sơ ý.

Cô duỗi chân ra, đứng dậy nói, “Đối với chuyện chia tay, tôi chỉ có bốn chữ, nước đổ khó hốt.”

Thấy cô định rời đi, phóng viên vội vàng hỏi, “Cô ở trong giới showbiz, từ một diễn viên đóng thế trở thành một đại minh tinh, có thể cho chúng tôi biết, bí quyết của cô là gì không?”

Phàn Hi xoay người, hất mái tóc dài, như cười như không liếc qua đám phóng viên, “Không có bí quyết gì, chỉ cần xinh đẹp là được.”

Đương nhiên, đây là lời nói nhảm. Trong giới showbiz, Phàn Hi không phải nữ diễn viên đẹp nhất, cũng không bao giờ có thể trở thành người đẹp nhất, bởi ở đây, thứ duy nhất không thiếu chính là người đẹp. Cho dù hôm nay có là người xinh đẹp nhất, ngày mai cũng có thể xuất hiện người đẹp hơn. Cho nên, diện mạo bên ngoài chỉ là nước cờ đầu, về sau phải dùng đến thực lực, thủ đoạn, tài năng, may mắn, chỗ dựa, nếu không thì không bao giờ có thể leo cao được.

Đám phóng viên không lấy được tin tức có giá trị, không cam lòng nên vẫn bám theo cô, tiếp tục hỏi, “Tiểu thư Fancy, bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô có doanh thu phòng vé tốt như vậy, trong tương lai cô có kế hoạch gì không?”

Bộ phim điện ảnh đầu tiên mà bọn họ nói chính là “Tinh hỏa kỳ duyên” nổi tiếng khắp Đông Nam Á, vai Lưu Tinh của Phàn Hi đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng khán giả, bởi vậy chỉ trong thời gian ngắn, cô đã trở thành một minh tinh nổi tiếng.

“Tôi sẽ cố gắng nhận các tác phẩm điện ảnh và truyền hình nhiều hơn nữa, để khán giả có thể nhớ mặt tôi.”

“Vậy hiện tại cô đang có tác phẩm mới nào không?”

“Có, gần đây tôi đang quay một tác phẩm là ‘Dạ Mị’.”

“Cũng là phim hành động sao?”

“Đúng vậy.”

“Nghe nói các cảnh hành động trong phim, đều là cô tự đóng.”

Bờ môi đỏ mọng của Phàn Hi hơi nhếch lên, mỉm cười, “Đúng vậy, đây là niềm tự hào của tôi. Tôi cảm thấy để cảnh phim thật chuyên nghiệp, nếu có thể tự mình hoàn thành, sao phải dùng tới đóng thế?”

“Vậy phim bao giờ ra mắt?”

“Chắc khoảng đầu năm sau.”

“Cô có thể tiết lộ một chút về nội dung phim không? Trong bộ phim này cô đóng vai gì?”

Phàn Hi nói, “Đương nhiên rồi. Trong phim tôi đóng một cô gái xuyên việt vào thân phận một sát thủ ở thế kỉ XVII, tính cách trái ngược hoàn toàn với Lưu Tinh trong ‘Tinh hỏa kỳ duyên’, nhân vật này là người vô cùng kiên cường, rất giống bản thân tôi. Trong kịch bản có cảnh đánh nhau, nhiều tình tiết hồi hộp, còn có cảnh tình cảm với nam diễn viên Chung Sở, cho dù là nội dung hay dàn diễn viên, đều là hạng nhất, rất đáng mong đợi. Cho nên tôi hi vọng, mọi người sẽ giúp đoàn phim của chúng tôi tuyên truyền một chút.”

Đại minh tinh đã yêu cầu như vậy, đám phóng viên ngoài mặt không dám trực tiếp từ chối, vội gật đầu, “Nhất định rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.