“Yên tâm đi, không có bắt chị trả tiền đâu.” Lâm Duyệt khẽ
cười một tiếng, giao tiền cho bồi bàn, cùng cô đi ra khỏi quán cà phê.
“Không phải ngay cả tiền xe chị cũng không có chứ?” Lâm Duyệt
nhìn cô cười trêu nói, Diệp gia tuy rằng không tính là thủ phủ, nhưng tuyêtj
đối là một nhà siêu cấp có tiền nha, còn về cô tại sao lại như vậy chứ?
“Em cũng đừng giễu cợt chị, em biết rõ chị ở đó không có việc
gì cần tiêu tiền mà.” Diệp Giai nổi giận nói.
Lâm Duyệt dừng cười, từ trong túi lấy ra chiếc thẻ tín dụng
Mạc Lặc Nghị Phàm giao cho nàng, nhưng vẫn còn vô dụng, đưa vào tay cô nói:
“Chị cầm dùng đi, dù sao hiện tại em ăn cũng là của Nghị ca ca, cũng không dùng
đến tiền.”
“Không… Như vậy không tốt đâu.” Diệp Giai tuy rằng thiếu
tiền, nhưng vô công không chịu lộc, bắt người tay ngắn, cô không thể vô duyên
vô cớ bắt người ta giaoo ra tiền được.
“Này vốn chính là thứ àm Nghị ca ca muốn đưa cho chị
nha, chẳng qua em chỉ giúp chị cầm lấy thôi.” Lâm Duyệt cười cười nói: “Chị đi ra
khỏi nhà cần có tiển, không có việc làm, tìm Diệp tổng xin tiền, anh ta nhất
định sẽ hoài nghi chị không phải sao?”
Diệp Giai ngẫm lại cũng thấy đúng, như thế không khách khí
tiếp nhận thẻ nói: “Chị đây sẽ không khách khí nữa, cám ơn em.” Không có tiền,
thật là vạn vạn việc đều không thể, về sau cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn, vậy
nên tốt nhất là cô cứ nhận đi!
“Không cần cảm ơn em, vừa mới không phải em đã nói sao?
Nghị ca ca vốn chính là đưa cho chị.” Lâm Duyệt không suy nghĩ nhiều nói, Diệp
Giai ngẫm lại vẫn là cảm thấy không ổn, vậy nên đem chiếc vòng cổ hình hai trái
tim tháo xuống.
Kéo tay Lâm Duyệt qua bỏ vào lòng bàn tay của nàng,
nói: “Nếu Nghị ca ca giao đến tay của em, thì phải là của em, vô duyên vô
cớ bắt em đưa tiền cho chị thật là ngại quá, vậy nên ….” Chỉ chỉ vào chiếc vòng cổ tay Lâm Duyệt cười cười
“Không, không cần.” Lâm Duyệt chỉ liếc mắt một cái, liền đã
biết vòng cổ này tuyệt đối không là vật rẻ tiền, hai viên đá quý hình trái tim
màu tím trên vòng đã đủ nói lên điều đó.
“Được rồi, đừng cứ đẩy đi đẩy lại nhưu vậy, cứ như vậy đi.”
Vội vàng chặn một chiếc xe taxi lại, trước mặt Lâm Duyệt chui đi vào, thò
tay qua cánh cửa sổ vẫy tay với Lâm Duyệt, xe vun vút lao đi.
Hôm nay ngoài ý muốn, Diệp Tường Phi cư nhiên lại muốn Lâm
Duyệt cùng hắn đi gặp khách hàng. Lâm Duyệt kinh ngạc rất nhiều, cũng không dám
không theo, tan tầm liền theo Diệp Tường Phi lên xe.
Xe chạy vào đường chính, Diệp Tường Phị quay lại nhìn
Lâm Duyệt nói: “Đêm nay tôi muốn cô đóng giả một người, tôi nghĩ không
cần tôi nói, cô cũng nhất định biết là ai đi?”
“Diệp Giai?” Lâm Duyệt nhìn hắn hỏi, trên mặt lộ ra biểu tình
nghi hoặc, Diệp Tường Phi cư nhiên muốn nàng sắm vai Diệp Giai? Vì sao? Ở trước
mặt ai mà đóng kịch? Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên , rất là khẩn trương!
“Đúng vậy, cô không cần cố gắng mà diễn kịch đâu, thuận theo
tự nhiên là tốt rồi.”
“Như vậy không sợ bị người ta nhìn ra sao?” Lâm Duyệt khó
hiểu hỏi, “Diệp Giai là một thiên kim tiểu thư, tiểu thư khuê các, cử chỉ lời
nói cũng là nhã nhặn thanh cao, ôn nhu khéo léo đi?”
“Cô ấy? Tao nhã? Ôn nhu?” Diệp Tường Phi cười lắc đầu, qua
kính chiếu hậu liếc mắt một cái, nói: “Diệp Giai từ nhỏ liền điên điên khùng
khùng, với cô không có gì khác, bởi vậy cô cứ là chính cô là tốt lắm rồi.’’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt nhất thời suy sụp, bất
mãn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ý tứ của hắn chính là nàng là người
điên điên khùng khùng, không tao nhã không ôn nhu chứ gì? Bất quá, cố vẻ hắn
nói cũng không có sai nha, Lâm Duyệt nàng nếu dùng hai chữ tao nhã để tả
có lẽ là quá phí phạm đi!
Tuy rằng Diệp Tường Phi nói như vậy, Lâm Duyệt vẫn là cảm
thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, thậm chí còn dâng lên một cỗ căng
thẳng. Diệp Tường Phi kéo tay nàng, đặt ở trong khuỷu tay, động tác này tuy nhỏ
nhưng lại là tiếp xúc thân mật, khiến cho trong lòng có chút gợn sóng, ngọt,
khổ…..
Tiến vào trong phòng thuê, Lâm Duyệt bị một ánh mắt sắc nhọn
như bả đao đâm thủng trái tim, là Long Hạo Hiên , nàng đảo qua những người ngồi
trong phòng lớn, cuối cùng dừng lại ở trên người Long Hạo Hiên. Vừa tiếp xúc với cái dáng vẻ cười như không cười kia của hắn, ánh mắt mang theo tia tà
ác, liền nhanh chóng vòng vo nhìn đi nơi khác, cũng không dám đối mặt với hắn
nữa trong lòng càng thêm bối rối.
Trên mặt Lâm Duyệt đột nhiên một trận khô nóng, Long Hạo
Hiên! Cư nhiên là hắn? Vì sao hắn lại ở chỗ này, ở trong lòng Lâm Duyệt lớn
tiếng hò hét, Long Hạo Hiên đã từng gặp nàng hai lần, hơn nữa cũng biết nàng là
Lâm Duyệt, là Cameron phu nhân!!
Trời ạ! Nàng còn muốn đóng giả Diệp Giai sao? Nhìn bộ dáng
cười đến muốn ăn đòn của hắn, có thể nhìn đến hắn đẫ biết chân tướng. Lâm
Duyệt bối rối, vụng trộm kéo kéo ống tay áo Diệp Tường Phi, muốn nói cho Diệp
Tường Phi chuyện này.
Diệp Tường Phi tưởng rằng nàng quá khẩn trương, vỗ vỗ
tay nhỏ bé của nàng không tiếng động trấn an, sau đó quay sang mọi người
đang ngồi nói: “Mọi người tới thực sớm, có chút việc nên chậm trễ, thật
sự là ngượng ngùng.”
Nói xong giơ tay hướng Lâm Duyệt, lại cười nói: “Đây là em
gái nuôi của tôi Diệp Giai.” Sau đó chuyển hướng Lâm Duyệt, nhìn nàng giới
thiệu nói: “Giai Giai, những người này đều là những người có uy tín và danh
tiếng, sẽ không cần thiết phải giới thiệu nữa, nhưng có một người em khẳng định
nhớ rất rõ đi?” Ngón tay vừa chuyển qua, chỉ hướng một vị nam tử trẻ tuổi bên
cạnh Long Hạo Hiên.
“Tôi…..” Lâm Duyệt rất có cảm giác ngậm bồ hòn làm ngọt, Diệp Tường Phi chết tiệt! Biết rõ nàng không biết, còn nói như vậy!! Lâm
Duyệt dưới đáy lòng đem Diệp Tường Phi mắng thật lâu sau đó hướng vị nam tử trẻ
tuổi bộ dạng cũng khá bắt mắt mỉm cười: “Thực xin lỗi…. Tôi…. Không nhớ
rõ anh, thật sự thực thật có lỗi!”
“Giai Giai, em không nhớ rõ anh sao? Anh là Long Thiên Minh
nha.” Nam tử dùng hai tay chỉ vào mũi của mình, khẩn cấp giải thích nói, sau đó
bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm: “Giai Giai, em không chết? Em thật sự không
chết?”
Mọi người dang ngồi ở đây cũng một mặt kinh ngạc ánh mắt, ánh
mắt mọi người đều mang theo kinh nghi dừng ở trên người Lâm Duyệt. Không, có
một người khác biệt và chắn chắn chính là Long Hạo Hiên!