Mạc Lặc Nghị Phàm tựa như nhìn ra tâm tư của nàng , vuốt ve
tóc nàng, cười khẽ an ủi nói: “Ngoan, đừng sợ, không ai dám cười nhạo em.”
“Em không phải đang lo lắng bị người khác cười nhạo. !”
Lâm Duyệt mạnh miệng, bĩu môi nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ở trên làn môi
đang vểnh lên của nàng hôn một cái “Vậy là tốt rồi.” Sau đó đi vào phòng thay
quần áo, thay lễ phục mà nữ giúp việc đưa tới.
Mặc xong lễ phục Mạc Lặc Nghị Phàm có vẻ càng đẹp trai hơn,
đẹp trai đến múc Lâm Duyệt ngày nào cũng nhìn thấy hắn cũng phải nhịn
không được vụng trộm đánh giá hắn vài lần. Sau đó, một nhân viên hóa trang theo
nữ giúp việc đi vào phòng ngủ của hai người, hỏi qua một lượt, chuẩn bị
trang điểm cho Lâm Duyệt. Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ vỗ bả vai Lâm Duyệt sau đó liền
đi ra ngoài.
Hoá trang sư một bên thay Lâm Duyệt trang điểm, một bên dùng
ánh mắt tò mò đánh giá nàng. Lâm Duyệt bị cô ta nhìn thật là không được tự
nhiên, lại không tiện mở miệng nói chuyện. Nghĩ rằng phỏng chừng toàn người dân
Anh quốc đều biết và nói rằng nàng sắp sửa bị chồng của chính mình từ bỏ,
thương hại nàng, liền trở thành vật tiêu khiển cho giới thượng lưu hoa hoa lệ lệ.
Trang điểm xong, ngoài cửa sổ đã vang lên vài tiếng ồn ào,
Lâm Duyệt kéo cao làn váy, chạy chậm tới ban công. Trong hoa viên dã đầy đủ nam
nữ, nữ phần lớn bộ dáng cao gầy, vóc dáng nõn nà mê người, trang điểm lại xinh
đẹp động lòng người, khiến Lâm Duyệt nhìn đã cảm thấy thật là hâm mộ.
Am nhạc du dương dễ nghe tràn ngập hoa viên, bồi bàn thành
thạo bưng các loại rượu ngon cùng đỏ điểm tâm xuyên qua đám người. Điều Khiến Lâm Duyệt vô cùng kinh hỉ là ở giữa cư nhiên không hề thiếu bồi bàn
là người Trung Quốc, cảm thấy tam phu nhân thực chu đáo, trong lòng
không biết ở đâu lại dâng lên một tia cảm động.
Bất luận là nâm nhân Tây trang phẳng phiu, hay là nữ tử mỹ
lẹ, trên mặt đều nở nụ cười nhẹ, có vinh dự tới tham gia tiệc tối
của Cameron gia tộc, đương nhiên là cảm thấy phi thường vinh hạnh. Nam nữ
quây quần cười nói với nhau xong lại cụng ly nhấp một ngụm rượu. Tiếng tán
thưởng, cười nói đã át cả âm nhạc, đều bị thực lực cùng danh gia của
Cameron gia tộc khiến cho kinh ngạc và thán phục.
Cameron phu nhân thỉnh thoàn lại liếc về vị trí chủ môn ở bên
kia ( chủ môn = chủ trì = chủ tiệc, …), vị trí mà đáng ra Mạc Lặc Nghị Phàm bây giờ đã phải đứng sẵn ở đó rồi thì cư nhiên bây giờ còn chưa có ra,
bởi vì không hề thiếu các vị cô nương lo lắng hỏi, cho nên bà đã bắt đầu
sốt ruột.
Như thế bà đi thẳng đến trước mặt người cũng đang lo lắng như
mình – tam phu nhân, nghiêm khắc mở miệng nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cuộc là
có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn không biết người toàn trường đều đang chờ hắn
xuất hiện sao?”
“Thực xin lỗi, phu nhân, tôi lập tức đi bảo nó xuống
dưới.” Tam phu nhân nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, liền xoay người hướng trong
phòng đi đến. Trực tiếp lên phòng ngủ lầu hai, gõ gõ cửa, mở của ra là Lâm
Duyệt, tam phu nhân có chút không được tự nhiên hỏi: “Duyệt Nhi, Nghị đâu? Thế
nào còn không ra?”
Lâm Duyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn tam phu nhân nói: “Không
phải là anh ấy đã đổi xong quần áo từ sớm để ra ngoài sao? Không phải là lạc
đường chứ??” Đem nàng một người ném ở trong này rồi chạy loạn đi? Hắn cũng có
thể nhẫn tâm như vậy sao!
“Vậy, để mẹ đi thư phòng nhìn xem.” Tam phu nhân biết được
Nghị không ở phòng ngủ sau đó liền xoay người hướng thư phòng đi đến. Đi được
vài bước sau lại quay người trở lại nhìn Lâm Duyệt, nói: “Duyệt Nhi, nếu đã
chuẩn bị tốt, cũng đi xuống đi thôi.”
“Ân…” Lâm Duyệt nho nhỏ ừ một tiếng, nhưng bước chân cũng
chưa có bước lấy nửa bước, nàng vẫn là không có cam đảm để đi đến lầu một.
Tam phu nhân một lần nữa xoay người, hướng thư phòng đi đến,
mở ra cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm đang ở trong thư
phòng, tay cầm chén rượu nhẹ nhàng mà uống từng ngụm rượu.
Ánh mắt vừa ngẩng lên, thời điểm nhìn đến tam phu nhân, tùy
tay đem chén rượu buông xuống bàn, nói: “Mẹ, mẹ không cần hối ta, con lập tức
đi xuống.”
“Ân, vậy nhanh chút đi, Cameron phu nhân đã rất tức giận
rồi.” Tam phu nhân nói xong, không dám tiếp xúc đến đôi mắt thâm trầm kia của
Mạc Lặc Nghị Phàm, xoay người tựa như trốn chạy ra khỏi thư phòng. Bà
biết Mạc Lặc Nghị Phàm nhất định là hận bà, có thành kiến với bà , nhưng
là, bà cũng không có cách nào, bởi vì bà không phải là là Cameron phu nhân.
Mạc Lặc Nghị Phàm chậm chạp không có xuất hiện, những cô gái
kia phải chờ thật lâu cũng đã cảm thấy sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu
nhìn về vị trí chủ ốc. Rốt cục, trong đám người cũng bắt đầu nổi lên một trận
xôn xao nho nhỏ, sau đó là một loạt tiếng kinh hô nho nhỏ. Ánh mắt
ngay lập tức nhìn về phía cửa lớn của lâu đài, ai cũng nín thở đứng yên tại
chỗ.
Ngay sau đó, toàn bộ hoa viên an tĩnh lại, trừ bỏ tiếng nhạc
nhẹ nhàng, ngoài ra không còn một thanh âm nào khác. Ở cửa lâu đài, người đang
vững vàng bước chân hướng bên này đi tới, nam tử có bộ dạng suất khí mê người
nụ cười tựa như ánh mặt trời hướng phía mọi người đi đến. (Chỗ này tác giả hơi
ưu ái anh thì phải, đời Ong 22 năm nay chưa gặp được người đàn ông nào như vậy,
hic)
Mạc Lặc Nghị Phàm thực thành công thu hút được ánh mắt của
mọi người, trở thành tiêu điểm đêm nay. Không hổ là người thừa kế Cameron gia
tộc, vẻ quyết đoán của hắn không thể có người bình thường nào có thể so sánh
được.
Mạc Lặc Nghị Phàm đứng ở bên người Cameron phu nhân, mang
theo nụ cười mê người hướng mọi người chào hỏi khách sáo xong liền vẫy tay
nhường cho mọi người tiếp tục vui chơi, tiếp tục uống rượu. Vài nữ nhân lớn mật
đã vội nhảy tới tiếp cận, trò chuyện với hắn.
Trên kuôn mặt anh tuấn của Mạc Lặc Nghị Phàm trừ bỏ mỉm cười
ra không còn biểu hiện gì khác. Hắn đánh giá các my nữ bên người, ảm giác
được có một cỗ hơi thở cuồng dã tản ra từ phía bọn họ.
Nhưng là, ánh mắt hắn lại đang vô thức tìm kiếm cái gì, ánh
mắt xuyên qua đám người, thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh của Lâm Duyệt.
Sau đó đi đế bên cạnh một người nữ giúp việc người Trung Quốc
phân phó vài câu sau đó, nư xhầu liền gật đầu một cái xoay người hướng
trong phòng đi đến.
Lâm Duyệt tránh ở bên cạnh cửa sổ lầu hai, căn bản
không dám xuống lầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính, vẫn
đuổi theo thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm ở trong đám người. Nhìn hắn cùng
những mĩ nữ kia cười nói vui vẻ, một cỗ chua xót mãnh liệt theo từ
đáy lòng dâng lên!
Cửa phòng lại lần nữa bị người ta gõ vang, Lâm Duyệt quay đầu
nhìn về phía cửa, nữ hầu kia liền cung kính nói với nàng : “Thiếu phu nhân,
thiếu gia kêu ngài đi xuống.”