Hắn không phải là khách quý Mạc Lặc Nghị Phàm được mời
tới tham gia yến hội lần này sao? Cameron. Mà bên cạnh hắn là Phạm lão gia vẻ
mặt khẩn trương khép nép. Ông không biết Mạc Lặc Nghị Phàm có quen biết cô gái
này hay không nhưng ông biết rõ giờ phút này Mạc Lặc Nghị Phàm đang vô cùng tức
giận.
Ánh mắt Thi Tiểu Hân cùng tất cả các nữ sinh như bị nam châm
hút vào khuôn mặt đẹp trai của Mạc Lặc Nghị Phàm, cô vẫn cho rằng Phạm Tư Ân là
người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, thế nhưng hôm nay mới phát hiện
cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!
“Ba, con với bạn học đang đùa giỡn chút.” Phạm Tư Ân nhìn
liếc qua Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất nhẹ giọng khóc nức nở không dám đối
mặt với cặp mắt lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm kia.
Ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm đảo qua mọi người rồi rơi trên
người Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất lạnh lùng được thay thế bởi ôn nhu. Cúi
người đem nàng từ dưới mặt đất ôm lấy.
Lâm Duyệt đang không biết phải làm như thế nào căn bản không
biết chuyện gì đang xảy ra đột nhiên liền cảm thấy cả người mình bay lên không
nàng kinh hãi hét một tiếng. Khi mở hai mắt liền đối diện ngay với đôi mắt ôn
nhu của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Tôi phải rời khỏi nơi này.” Nước mắt từ khóe mắt Lâm Duyệt
đua nhau chảy xuống, nhìn hắn nghẹn ngào mở miệng. Căn bản nàng không nên hướng
hắn yêu cầu như vậy, chẳng qua ở nơi này chỉ có hắn là trên mặt không có vẻ
cười nhạo cũng chỉ có hắn khiến nàng cảm thấy có một tia thân thiết, bởi vì
trong ánh mắt hắn hiện lên sự ôn nhu vô tận.
“Được, chúng ta trở về.” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm eo của nàng
nâng cằm nàng lên cúi người dùng chính cánh môi của mình dán lên làn môi nàng
hôn thật sâu.
Phút chốc Lâm Duyệt trợn tròn hai mắt nhìn khuôn mặt hắn gần
trong gang tấc đầu óc lại một lần nữa trống rỗng. Trời ơi! Đêm nay nàng mất mặt
còn chưa có đủ sao? Cư nhiên còn ngay trước mấy trăm người giàu có
cùng người đàn ông trước mắt này diễn trò hôn nha.
Thi Tiểu Hân vừa tức vừa hận dậm chân ghen ghét trong lòng
dâng lên không thở nổi. Nguyên bản là muốn chỉnh nàng khiến nàng xấu mặt không
nghĩ đến mệnh của nàng tốt như vậy giữa đường gặp được một cái bạch mã hoàng
tử.
Càng khiến cô tức giận đó là ở đây có nhiều nữ sinh xinh đẹp
như vậy, đột nhiên xuất hiện một người dễ nhìn thì cư nhiên ngay cả liếc mắt
cũng không liếc người khác một cái liền trực tiếp tìm đến Lâm Duyệt.
Một lúc lâu sau Mạc Lặc Nghị Phàm mới thỏa mãn buông Lâm
Duyệt ra, dùng ngón lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm toàn bộ lưng
áo của nàng hướng phía bên ngoài đám người đi ra, Lâm Duyệt vẫn đang trong
trạng thái đầu óc trống rỗng cứ như vậy bị ôm đi.
“Cameron tiên sinh!” Thức thời Phạm lão gia vội vàng đuổi
theo cẩn thật dè dặt nói: “Thực sự rất xin lỗi, Tư Ân từ nhỏ đã ham chơi không
nghĩ tới …”
“Phạm tiên sinh đây coi như là lần gặp mặt cuối cùng của
chúng ta, cám ơn ngài đã nhiệt tình đón tiếp.” Khóe môi Mạc Lặc Nghị Phàm nổi
một nụ cười nhạt nói với Phạm lão gia.
“Cameron tiên sinh!” . Phạm lão gia còn muốn mở miệng đã bị
Mạc Lặc Nghị Phàm vung tay chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất
ngoài cửa lớn.