Ông mất trăm cay ngàn đắng mới có thể mời Mạc Lặc Nghị Phàm
đến đây, cư nhiên lại bị đứa con trai tốt bụng của mình đập vỡ hết thảy,
bây giờ thì tốt rồi hợp đồng độc quyền với tập đoàn Thụy Ca nghĩ cùng đừng nghĩ
cầm tới tay.
“Ba làm sao vậy? Người kia là ai vậy?” Phạm Tư Ân liếc
mắt nhìn hai người vừa biến mất ở cửa đi lên hỏi.
“Mày a! Thật sự là chuyện tốt không đủ mà chuyện xấu
thì có thừa!” Phạm lão gia hướng anh điên cuồng gào thét nói: “Đó là tổng tài
tập đoàn Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron bây giờ để cho mày đắc tội.”
“Là ngài ấy?” Phạm Tư Ân hô nhỏ một tiếng lại nhìn ra phía
cửa lớn, những người đứng xem xung quanh cũng giống như anh bất ngờ không
thể tưởng tượng được người thanh niên trẻ vừa rồi chính là người lãnh đạo cao
nhất của tập đoàn nổi danh Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron!
Những người tham gia yến hội trừ bạn cùng học của Phạm Tư Ân
ra phần lớn đều là người trong giới quảng cáo nhưng chưa từng có một ai được
gặp qua tổng tài tập đoàn Thụy Ca. Không thể tưởng tượng nổi cư nhiên hôm nay
lại có thể gặp được ở chỗ này, tất cả đều trộm hối hận lúc nãy không có ai tiến
lên dựa sức tạo một chút quan hệ.
…………………….
Chỉ tới khi xe ra khỏi khuôn viên Phạm gia Lâm Duyệt mới từ
trong hoảng loạn tìm về cảm giác của chính mình, mới nhận ra mình đang ám muội
nằm ở trong lồng ngực của một ai đó.
Sờ soạng qua một chút nước mắt trên mặt, cuống quýt từ trong
lồng ngực Mạc Lặc Nghị Phàm lùi ra, xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt. Lúc nãy hắn lại
hôn nàng, làm trò cười trước mặt mấy trăm người quan trọng là lại trước mặt
Phạm Tư Ân mà hôn nàng.
(Tớ là tớ bó tay với bạn Duyệt rồi, giờ phút này còn …)
Đánh mắt liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Mạc Lặc Nghị
Phàm, con ngươi thâm tình còn lộ ra một chút tức giận đang gắt gao nhìn nàng.
Vòng tay của hắn nóng như bàn ủi dán trên thắt lưng của nàng, nóng bỏng như vậy
khiến tim nàng đập loạn lên.
Lâm Duyệt nhanh chóng rũ hai mắt nhằm lảng tránh đôi mắt quái
dị kia.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho phép nàng lảng tránh,
giơ đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng sau đó dừng lại ở
cằm nàng nhẹ nhàng nâng lên. Bức nàng đón nhận ánh mắt của chính mình khẽ
nói: “Em thích tiểu tử kia?”
“Cái gì?” Lâm Duyệt khó hiểu nhìn hắn, hắn đột nhiên hỏi vấn
đề này làm cho nàng nhất thời không thể phản ứng lại.
“Tên tiểu tử lúc nãy, em thích hắn?” Trong tiếng nói có thể
cảm nhận được chút ít lửa giận nhưng cũng đủ khiến cho người khác kinh hãi.
Tránh cũng không được Lâm Duyệt chỉ có thể nhìn hắn nhẹ nhàng mà gật đầu một
cái nhưng ngay lập tức lại lắc lắc đầu nói: “Trước đây thích hiện tại đã không
còn thích.”
Đúng vậy nàng đã không còn thích hắn, hảo cảm từ ba năm trước
chôn dấu trong đáy lòng vô hình chung đã bị vẻ mặt đáng giận kia hoàn toàn dẫm
nát.
“Tốt lắm, không được thích bất kỳ kẻ nào biết chưa?” Mạc Lặc
Nghị Phàm nắm chặt cằm nàng nhanh chóng bá đạo tuyên bố. Cả đời này Lâm Duyệt
chỉ có thể là của hắn.
“Sau này rồi nói.” Lâm Duyệt không sợ chết trả lời, nàng
không thích sự bá đạo của hắn nàng nhìn hắn cùng với người tên tiểu tử ác độc
kia thấy không khác nhau là mấy.