Mệnh Hoàng Hậu

Chương 11: Chương 11: Thiếu






Nghe nói đương kim Thái hậu là người có phúc khí.

Tiên đế trước từng có hai Hoàng hậu, nhưng đều không lâu dài, về sau quyết định lập Thái hậu làm hậu, mặc dù bà cả đời không con, lại vẫn có chút sủng ái bà. Thánh thượng hôm nay, vốn là do cung nhân sinh, vị cung nhân kia sớm không còn, Thánh thượng là do một tay Thái hậu nuôi lớn, dĩ nhiên là tôn Thái hậu là mẫu.

Thánh thượng trời sinh tính tình nhân từ, tuân thủ hiếu đạo, đối với Thái hậu càng thêm kính trọng, hôm nay là ngày thọ yến của Thái hậu, tất nhiên là tổ chức càng lớn.

Cố Cẩm Nguyên đi theo đoàn người Ninh Quốc Công phủ, một đường vào cửa cung, đi qua Trọng Lâu Ngọc Vũ, cuối cùng đi tới Bảo Hoa điện của Thái hậu, lúc này ngoài điện đã y hương tấn ảnh, đều là hoàng thân quốc thích.

Cố Cẩm Nguyên nhìn, lúc này tùy tiện nhìn một người, đều là thân phận quý giá, hôm nay tập trung ở đây, ngay cả một ghế con cũng không có.

Mà cách đó không xa, sớm đã có từng tốp nữ nghệ nhân, hầu tại đó, ngoài ra còn có thị vệ nội cung và nữ quan coi chừng, tất cả đều an bài chờ hiến nghệ.

Cố Cẩm Nguyên một đường đi đến chính điện Bảo Hoa điện, đầu tiên là đi bái kiến Thái hậu.

Bởi vì lễ nghĩ, đi vào phải cúi đầu, ngay cả bóng dáng Thái hậu cũng đều chưa từng nhìn thấy, không ngờ về sau Thái hậu đột nhiên hỏi: “Ai là cô nương trở về từ Lũng Tây?”

Lời này hỏi đột ngột, ai cũng chưa từng đề phòng sẽ hỏi đến cái này, mọi người nghe xong, đều nhìn về mấy nữ quyến của Ninh Quốc Công phủ.

Cố Cẩm Nguyên đành phải quỳ xuống, cung kính nói: “Tiểu nữ Cẩm Nguyên, tháng trước trở về từ Lũng Tây, hôm nay đi theo trưởng bối trong phủ tiến cung chúc thọ Thái hậu, chúc Thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

Lời vừa nói xong, đều làm cho người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn,

Phải biết rằng trong điện Thái hậu, không phải người bình thường có thể nói nhiều, Cố Cẩm Nguyên từ Lũng Tây, hẳn chưa từng thấy qua, nếu là nữ tử tầm thường, sợ là sẽ run rẩy tới mức không nói ra lời, ai ngờ nàng ngược lại thong dong trả lời, không nhanh không chậm.

Thái hậu nhìn chằm chằm Cố Cẩm Nguyên, một lát sau nói: “Ngươi tới đây một chút.”

Cố Cẩm Nguyên chỉ có thể đi qua.

Thái hậu đánh giá Cố Cẩm Nguyên, nhìn mặt mày nàng, một lúc lâu sau đột nhiên nở nụ cười: “Lớn lên thật xinh đẹp.”

Cố Cảm Nguyên mím môi, cung kính nói: “Tạ Thái hậu khen tặng.”

Lúc này Thái hậu giơ tay lên, sai người thưởng cho Cố Cẩm Nguyên, Cố Cẩm Nguyên lần nữa tạ ơn.

Lúc rời khỏi Bảo Hoa điện, Cố Cẩm Nguyên có thể cảm thấy, xung quanh có người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, về phần Cố Lam Phức ghen tức trong mắt muốn giấu cũng giấu không được.

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi lúc được thưởng, nàng vội vàng đánh giá Thái hậu, Thái hậu tướng mạo hà khắc, sợ là không phải dễ đối phó.

Hôm nay bà thưởng cho mình, thật là kỳ lạ, mình được thưởng hưng trong lòng còn nơm nớp lo sợ, các nàng ngược lại hâm mô cái gì.

Từ Bảo Hoa điện đi ra, còn chưa tới canh giờ bắt đầu thọ yến, nên dĩ nhiên là cáo mệnh phu nhân hoàng thâm quốc thích lôi kéo lần nhau làm quen, dù sao ngươi thường ngày có thể kết giao, trong này đều có thể gặp, chỉ cần da mặt đủ dày, có chút gan dạ sáng suốt, biết ăn nói, đi qua chào hỏi, vẫn có thể làm quen được.

Giống như hiện tại, có vài phu nhân đến trước mặt Hồ Chỉ Vân, mọi người đều cung kính cẩn thận, nói ra lời khen tặng.

Trong lòng Hồ Chỉ Vân có chút không cui, hôm nay được ninh bợ như vậy, một chút không vui liền nhanh tiêu tán đi, trên mặt dần dần xuất hiện ý vười.

Về phần lão thái thái, sớm cùng Hoàng đại công chúa nói chuyện, Cố Cẩm Nguyên muốn đi qua, lại bị một đám người ngăn cản.

Nam nữ trẻ tuổi, phần lớn đều đi đến bên cạnh điện, chỗ đó bày rất nhiều trò chơi nhỏ, như ném thẻ vào bình rượu, song lục, trò gieo xúc xắc các loại, nếu người nào thắng, đều sẽ có vật ban tặng.

Cố Cẩm Nguyên ngoài trừ Cố Lan Phức, còn lại ai cũng không biết, hôm nay đến nơi này, chỉ có thể đứng ở một bên, áp sát tay áo yên tĩnh đứng nhìn.

Nhưng nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, cho dù đứng trong góc, rất nhanh bi người chú ý tới, liền có một cô nương tiến lên hỏi nàng: “Ngươi là cô nương trong phủ nào?”

Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, cô nương kia nghiên đầu, hai mắt lóe sáng, hai má hơi tròn tuổi cũng không lớn, có lẽ không hơn mình là mấy, tính tình nhìn qua có chút ngây thơ đơn thuần, là một người vô hại, nàng liền cười nói: “ta là Ninh Quốc Công phủ.”

Cô nương kia nghe xong, lập tức hiểu rõ: “A a…a…, ngươi là người từ Lũng Tây ---“

Nàng ấy lên tiếng, không khỏi lớn tiếng, người xung quanh đều chút ý tới, liếc mắt nhìn qua.

Cô nương kia cũng ý thức được không ổn, vội vươn tay bịt miệng, sau đó thẹn thùng nói: “Là ta không tốt.”

Cố Cẩm Nguyên lại cười, nàng cũng không thèm để ý đến cái này, nàng đúng là từ Lũng Tây tới, cũng không phải chuyện không thể nói ra, nàng cười nói: “Đúng là từ Lũng Tây đến, ta tên là Cẩm Nguyên, ngươi thì sao?”

Cô Nương kia nhìn Cố Cẩm Nguyên cười, cười đẹp như vậy, mặt có chút đỏ lên, lầm bầm nói: “Ngươi thật là đẹp nha…”

Thật ra ở nơi đầm rồng hang hổ này, kết giao được một người bạn cũng không tồi, hơn nữa cô nương này nhìn cũng là người lương thiện, không có tâm tư gì, nói tới nói lui giống như đổ ra ngoài, thao thao bất tuyệt.

Sau mấy câu nói, Cố Cẩm Nguyên đã biết, công nương này tên là Đàm Ti Duyệt, là đích nữ duy nhất của Duệ Viễn hầu phủ, phía trên có ba ca ca, là người được sủng ái yêu thương.

Đàm Ti Duyệt lần đầu nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên liền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.