Cố Lan Phức tức điên.
Nàng ta nhớ rõ, đời trước chính mình hợp tác cho Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên, cố ý để cho Cố Cẩm Nguyên ở lại trong thiên điện, mà Nhị hoàng tử thích yên tĩnh, không thích tham gia náo nhiệt, hắn nhất định sẽ ở lại một chỗ trong điện bên cạnh thiên điện, như vây hắn liền gặp được Cố Cẩm Nguyên.
Thậm chí đời trước, nàng ta vì có thể để cho hai người bọn họ nhất định gặp nhau, còn cố ý để lại một nha hoàn.
Nàng ta thật nhiều tâm tư, Cố Cẩm Nguyên và Nhị hoàng tử mới gặp được, mới nói mấy lời, mói có một đống chuyện đằng sau.
Đời này, nàng ta đương nhiên không thể làm như thế!
Nàng ta đang nghĩ làm thế nào để đuổi Cố Cẩm Nguyên ra khỏi thiên điện, kết quả xuất hiện một Đàm Ti Duyệt, lại mang nàng đi ra ngoài, trong lòng nàng ta liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lần này bọn họ tuyệt đối không gặp được nhau, mà chính mình có thể tranh thủ thời gian trở lại thiên điện, đi gặp Nhị hoàng tử, nói chuyện với Nhị hoàng tử.
Nhưng, nhưng mà, nàng ta tìm trái tìm phải, cũng không thấy Nhị hoàng tử.
Cái này đã làm cho người ta tức giận, Nhị hoàng tử không có ở thiên điện, vậy hắn đã đi đâu?
Nàng ta tranh thủ thời gian chạy đi tìm, tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được ở trong rừng hoa đào này, trong lòng cực kỳ vui mừng, tranh thủ thời gian đi đến, nhưng ai biết vừa đến gần, quả thật là sấm sét đánh giữa trời quang, sao Cố Cẩm Nguyên lại ở đây!
Nàng sao có thể lại gặp được Nhị hoàng tử?
Cố Lan Phức thoáng chốc liền tức giận, nàng ta hoảng hốt, nàng ta sợ hãi, tại sao lại không giống như trong mộng, Cố Cẩm Nguyên gặp mặt Nhị hoàng tử, dựa vào cái gì!
Nàng ta nhìn Cố Cẩm Nguyên, nhìn nàng đứng dưới hoa đào, khuôn mặt mềm mại, thậm chí còn có một loại xúc động, nàng ta hi vọng Cố Cẩm Nguyên biến mất, hi vọng nàng không cần tồn tại.
Thậm chí nàng ta còn bắt đầu hối hận, nếu như sớm biết đến giấc mộng kia thì tốt, nàng ta tuyệt đối sẽ không cho Cố Cẩm Nguyên có cơ hội bước vào kinh thành.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, nàng đến đây, nàng đến kinh thành, vào Ninh Quốc Công phủ, thậm chí còn giống như giấc mộng kia, gặp Nhị hoàng tử.
Cố Lan Phức thở sâu, liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại.
Nàng ta nở nụ cười, tiến lên, trước bái kiến Nhị hoàng tử, sau nói: “Nhị hoàng tử thật có nhã hứng, lại cùng tỷ tỷ của ta nói chuyện ở chỗ này.”
Nhị hoàng tử liền giật mình: “Nàng là tỷ tỷ của ngươi?”
Cố Lan Phức nở nụ cười: “Tỷ tỷ, tỷ không giới thiệu với Nhị hoàng tử sao?”
Nói xong, nàng ta đi lên trước, giới thiệu Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Ngyên, trong lời nói, lúc nhắc tới Nhị hoàng tử, có nhiều thêm một chút thân mật, trong lời nói giống như Cố Cẩm Nguyên là người ngoài.
Loại thân mât này, Nhị hoàng tử cảm thấy, Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy.
Cố Cẩm Nguyên có chút nhíu mày, nàng càng hiếu kỳ, lập tức lạnh nhạt nói: “Nếu đã như vậy, muội muội và Nhị hoàng tử cứ nói chuyện tiếp, vừa rồi Đàm cô nương bảo ta ở kia đợi nàng ấy, bây giờ chắc là nàng ấy đã trở lại, ta qua đó xem.”
Cố Lan Phức: “Nếu vậy thì, tỷ tỷ cứ tùy tiện”
Cố Cẩm Nguyên rời đi, Cố Lan Phức liền nhìn thấy, hai mắt Nhị hoàng tử nhìn theo Cố Cẩm Nguyên rời đi, nhìn bóng lưng của nàng.
Loại ánh mắt nóng bỏng, làm cho lòng của nàng ta buộc chặt theo.
Nàng ta cắn môi: “Nhị hoàng rồi, vừa rồi người ở đâu? Ta nghĩ người ở trong thiên điện, tìm mãi, không nghĩ đến người lại ở chỗ này.”
Lúc