Chu Kiến Quốc thu hồi tầm mắt, nhìn La Bối liếc mắt một cái,chân thành hỏi: "La Bối, cô cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Rất tốt." La Bối thuận miệng trả lời.
"Nghiêm túc một chút, kỹ càng, tỉ mỉ một chút."
Anh cảm thấy kể cả anh mất đi ký ức nhưng anh vẫn là anh, tính cách chắc là sẽ không có thay đổi quá lớn?Chắc là như vậy nhỉ?
La Bối chỉ có thể nghiêm túc mà bắt đầu suy nghĩ vấn đề này,cô cân nhắc một lúc rồi nói: "Anh là người rất nghiêm khắc với bản thân, đương nhiên đây cũng không phải chuyện xấu, anh nỗ lực làm việc kiếm tiền, thậm chí còn cho rằng ngủ là lãng phí thời gian.Dù sao anh cũng cho tôi cảm giác là quá liều mạng,quan trọng nhất là một chút ý tưởng lười biếng anh đều không có còn không cảm thấy mệt mỏi,nói chung tôi cảm thấy rất khâm phục anh."
Có tự chủ hơn nữa đối chính mình vô cùng nghiêm khắc, người như vậy trong xã hội này là vô cùng quý hiếm.
Chu Kiến Quốc gật đầu tán thành: "Thật ra tôi cũng không biết vì sao mà tôi không muốn đi làm những việc vô bổ.Trong đầu tôi như tổn tại một cái đồng hồ, nếu tôi lãng phí thời gian,dù chỉ là một phút một giây, tôi cũng sẽ rất lo âu, chỉ có làm bản thân bận rộn, tôi mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa."
"Cho nên tôi mới nói,anh cần phải thả lỏng một chút,công việc là không bao giờ làm hết nên anh cần phải kết hợp làm việc với giải trí." La Bối nhìn thấy anh đang nhíu mày giống như không giận tự uy, không khỏi cười nói: "Tôi tưởng tượng anh mà làm ông chủ thì chắc chắn nhân viên của anh sẽ rất thảm."
Tất nhiên một ông chủ khắc nghiệt đến gần như vô lý đối với chính bản thân mình thì chắc chắn đối với nhân viên cũng vô cùng nghiêm khắc.
Chu Kiến Quốc thở dài một hơi: "Trừ cái đó ra tôi còn ưu điểm gì không?"
"Anh rất thông minh lại có năng lực,tôi có cảm giác mặc kệ anh ở trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể giải quyết được, đây là ưu điểm mà không phải ai cũng có được."
Chu Kiến Quốc giống như một cây xương rồng dù mọc trên sa mạc cũng có thể sống sót.
La Bối lớn như vậy gặp qua rất nhiều người nhưng chỉ có duy nhất Chu Kiến Quốc cho cô cảm giác anh là vàng sáng chói lọi.
Là vàng thì sẽ sáng lên,dù thân ở bất cứ nơi đâu.
Anh làm việc gì cũng vô cùng nghiêm cẩn, cũng thực nghiêm túc, như mở cái cửa hàng không người này,nghe thì không đáng tin cậy nhưng anh có thể có đủ lý do để thuyết phục cô.Anh đem mỗi một chi tiết đều suy xét cẩn thận,nghĩ đến bất kỳ khả năng nào có thể phát sinh.Anh làm cho La Bối có một loại một cảm giác tin tưởng vững chắc cảm thấy chỉ cần đi theo anh,nhất định sẽ thành công.
Chu Kiến Quốc nghe cô nói như vậy thì trong lòng thoải mái rất nhiều.
Nếu do nhân duyên của anh cực kém,dù thời gian mất tích dài như vậy cũng không ai đi tìm dường như cũng không còn quá quan trọng, ít nhất hiện tại có người đánh giá anh cao như vậy,vậy là đủ rồi.
Còn chuyện quá khứ,anh biết có gấp cũng không nghĩ ra,cứ để từ từ đi.
***
Thời gian quay một bộ phim chiếu mạng cũng không dài,giữa trưa Giang Tư Hàn đi phòng làm việc báo cáo, cùng Lưu ca ăn một bữa cơm rồi nhanh chóng chạy về thôn Thành Trung.
Thù lao đóng phim của anh đã lấy được,tất nhiên cũng chỉ so với diễn viên tuyến mười tám tuyến, thù lao đóng phim cũng không cao nhưng đối với anh lại là một khoản tiền rất lớn.
Đầu tiên Giang Tư Hàn đã nghĩ đến mời bọn La Bối cùng nhau ăn một bữa cơm. Lưu ca đối với anh không tồi,bảo tài xế lái xe đưa anh trở về.
Tiểu Vương là tài xế của Lưu ca nên biết ông chủ mình coi trọng Giang Tư Hàn, chưa biết chừng sau này anh chính là siêu sao, cho nên khi nói chuyện cũng khó tránh khỏi nịnh hót: "Giang ca, Lưu ca nói anh rất có tiềm lực, ánh mắt của anh ấy rất chuẩn,nói không chừng từ giờ đến cuối năm là anh sẽ nổi tiếng đấy,đến lúc đó công ty khẳng định sẽ an bài cho anh chung cư tốt hơn, nơi này không tốt lắm."
Đa số các công ty đối với người mới có tiềm chất từ trước đến nay đều sẽ tương đối rộng rãi nhưng Giang Tư Hàn hiện tại còn chưa có thành tích gì.Kể cả Lưu ca muốn chiếu cố anh nhưng cũng sợ tạo thêm kẻ thù cho anh nên vẫn chưa quản nghiêm khắc.Chỉ cần bộ phim này chiếu ra được thuận lợi, Giang Tư Hàn có hi vọng sẽ nổi thì công ty sẽ lập tức cho anh đãi ngộ tốt nhất,sẽ không để anh ở thôn Thành Trung hỗn loạn này nữa.
Giang Tư Hàn đối với chuyện này cũng không thèm để ý,nhìn những khu nhà quen thuộc, thậm chí anh còn có loại cảm giác rất thân thiết: "Nơi này thật ra cũng không tệ,tôi ở cũng quen rồi,mọi người cũng rất nhiệt tình."
Chắc là sắp về nhà nên Giang Tư Hàn không còn trầm mặc ít lời như lúc trước nữa mà bắt đầu chia sẻ với tiểu Vương những chuyện ấm áp mà mình đã gặp được ở nơi đây: "Bà La là người rất tốt,một bà lão hiền lành,thiện lương nhất mà tôi gặp,bà gói sủi cảo ăn rất ngon nhất.Cháu gái của bà cũng là bạn thân của tôi.Khi chúng tôi đi ăn buffet,cả quá trình đều không nói lời nào, cuối cùng phải đỡ tường đi ra.Nếu không có cô ấy thì tôi cũng không biết mình có thể kiên trì đến bây giờ không."
Bản chất của Giang Tư Hàn là một người rất đơn thuần, trong lòng chỉ có âm nhạc.Sau khi đến thành phố này mới học được chút khéo léo đưa đẩy nhưng rốt cuộc anh còn trẻ lại không phải người tỷ mỉ nên khi nói chuyện cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng tiểu Vương nghe xong,trong lòng lại ' lộp bộp' một tiếng.
Hiện tại tuy rằng fans đối với chuyện idol yêu đương đã khoan dung rất nhiều nhưng một người mới còn chưa có căn cơ gì mà mới vừa nổi lên đã lộ ra yêu đương thì nếu không có maketing mạnh mẽ cùng với năng lực xã giao, không thể nghi ngờ là tìm đường chết.Bây giờ Giang Tư Hàn còn chưa có tiếng tăm gì, nếu một khi anh nổi tiếng, tất nhiên sẽ bị không ít thế lực trong giới giải trí này theo dõi.Khối bánh giới giải trí chỉ lớn như vậy,tự nhiên có người tới cướp đoạt tài nguyên, những người khác có thể ngồi yên không làm gì hay sao?
Tiểu Vương đã đi theo bên người Lưu ca rất nhiều năm nên cũng quá hiểu về giới giải trí này rồi.Xem trên Weibo suốt ngày cái này lên hotsearch cái kia lên hotsearch, thật ra hầu hết là do đối thủ đưa lên nhằm kéo hắc đối phương.Bây giờ nhìn biểu tình,giọng nói của Giang Tư Hàn khi nhắc đến cô gái kia mà nói là không có tình yêu thì ai tin.
Tiểu Vương lập tức quyết định phải tìm cơ hội tiết lộ cho Lưu ca biết vì hiện tại Lưu ca đã coi Giang Tư Hàn trở thành người mới trọng điểm để bồi dưỡng.
Sau khi Giang Tư Hàn xuống xe thì chân thành cảm ơn tiểu Vương rồi kéo rương hành lý về phòng.Khi anh đi vào tầng hầm thì phát hiện phòng cách vách hình như đã có người thuê bởi vì bên ngoài phòng có một giá để giầy dép,phía trên sắp xếp chỉnh tề dép và giày thể thao của nam, không có giày nữ, xem ra hàng xóm của anh là một người đàn ông sống một mình.
Tuy rằng bên ngoài trời mưa to nhưng vì là thời tiết giữa hè nên ở trong phòng vẫn rất oi bức.Tầng hầm thì có hơi mát mẻ hơn một ít, Giang Tư Hàn mở cửa phòng,trước khi anh đi đã dùng vải để che đậy giường và đồ đạc nên lúc này cũng không bẩn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát,anh bắt đầu quét tước nhà ở, còn may phòng ở nhỏ nên quét dọn cũng nhanh chỉ cần nửa giờ, trong phòng đã sạch sẽ ngăn nắp.
Rương hành lý của anh cũng không có nhiều đồ vật,bộ phim quay chụp ở tỉnh khác.Buổi chiều hôm trước khi đóng máy,anh đi theo các diễn viên trong đoàn phim đi dạo một ngày, mua một ít đặc sản làm quà tặng.
Trừ bỏ một ít điểm tâm đặc sản của tỉnh đó, Giang Tư Hàn còn đi siêu thị nhập khẩu mua một ít đồ ăn vặt và chocolate, đây là quà tặng riêng cho La Bối.Nữ diễn viên trong đoàn phim đều mua nên anh đoán con gái đều thích cái này.
Lúc này là buổi chiều, Giang Tư Hàn đã nhắn tin hỏi La Bối đang ở đâu.
Nhưng mãi vẫn chưa nhận được hồi âm.
La Bối lúc này đang cực kỳ bận rộn,may mà cô thông minh,hôm nay ra ngoài chỉ trang điểm nhẹ cho nên có bị mưa xối một lúc cũng không quá chật vật.Ngày bình thường hoặc là cô đi làm hoặc là Chu Kiến Quốc làm việc ở công trường nên hai người có rất ít thời gian gặp mặt cho nên hôm nay cho dù mưa to, La Bối vẫn cùng Chu Kiến Quốc đi ra ngoài khảo sát.
Chờ làm xong việc, vốn định bắt xe về nhưng bất đắc dĩ trời lại mưa to, lúc này không cản được chiếc taxi nào, vì thế, La Bối và Chu Kiến Quốc quyết định ngồi xe buýt trở về.Bởi vì xe buýt về thẳng nhà nên rất thuận lợi,hai người ở trên xe buýt còn có thể nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay bôn ba khắp nơi, La Bối ngồi xuống ghế xe buýt không bao lâu,cơn buồn ngủ đã mãnh liệt kéo đến.
Cô có thói quen ngủ trưa, cho dù đi làm ở công ty thì sau khi ăn cơm xong cũng sẽ gục xuống bàn làm việc nghỉ ngơi hơn nửa giờ,không thì buổi chiều cô sẽ không có tinh thần làm việc.
Vào hai ngày nghỉ cuối tuần thì cô lại càng buồn ngủ, hôm nay không ngủ trưa, lúc này cô đã buồn ngủ không mở mắt ra được.
Khi tin nhắn của Giang Tư Hàn đến, La Bối đã để điện thoại di động vào trong túi, buồn ngủ mông lung nói với Chu Kiến Quốc: "Tôi ngủ một lát,khi nào đến trạm anh gọi tôi dậy nhé."
"Được." Chu Kiến Quốc còn đang suy nghĩ về cửa hàng không người, căn bản không có tâm tư ngủ,anh cũng không bao giờ ngủ trưa.
La Bối thật ra rất ít ngủ ở trên xe buýt vì có ngủ cũng không thoải mái.Con người ở trạng thái ngủ sẽ theo bản năng mà điều chỉnh tư thế làm chính mình có thể thoải mái hơn, giống như hiện tại,sau khi qua mấy trạm,đầu của La Bối gật gà gật gù như gà con mổ thóc, cuối cùng vô ý thức mà dựa vào trên vao Chu Kiến Quốc ngồi bên cạnh.
Khi Chu Kiến Quốc còn đang tự hỏi muốn mua những loại hàng hoá nào thì cảm thấy bả vai nặng nặng,anh nghiêng đầu vừa thấy La Bối đang dựa vào trên vai anh ngủ ngon lành.
Tuy rằng anh không biết chính mình trước kia là ai, là dạng người gì nhưng anh không quá thích cùng người khác phát sinh tiếp xúc.Nếu lúc này dựa trên bả vai anh là một cô gái xa lạ,anh tuyệt đối không chút do dự đánh thức cô ta dậy nhưng đây là La Bối nên Chu Kiến Quốc có chút do dự.
La Bối là bạn của anh, cũng là đối tác, mượn bả vai anh làm gối đầu...Anh cũng không thể quá keo kiệt.
Hai người ngồi ở ghế sau, La Bối ngồi cạnh cửa sổ xe, đỉnh đầu chính là điều hòa đang thổi gió lạnh.
Tuy rằng bọn họ mang theo ô nhưng cũng vẫn mắc mưa, Chu Kiến Quốc đưa ra tay đặt ở phía dưới điều hoà chỉ cảm thấy lạnh căm căm.
Cuối cùng anh thở dài một hơi, từ trong túi tìm giấy vệ sinh,để ở trên đầu La Bối,một cái đắp trên vai cô, ý đồ cho cô một chút ấm áp, ít nhất không bị cảm lạnh.
Có người đi lên,khi đi qua chỗ La Bối và Chu Kiến Quốc nhìn thấy trên đầu La Bối là một tờ giấy vệ sinh, trên vai là hai tờ giấy vệ sinh, không khỏi giật giật khóe miệng.