Việc trúng vé số thì không phải không có nhưng đối với hầu hết mọi người thì chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc kinh ngạc khi nhắc đến,không ai tin tưởng chuyện như vậy sẽ phát sinh ở người bên cạnh mình.Đầu tiên Chu Kiến Quốc cẩn thận đối chiếu tờ vé số kia,sau khi xác định đúng là trúng năm vạn,anh đưa lại tờ vé số cho La Bối,cảm khái một câu: "Vận may của cô đến rồi!"
La Bối vui rạo rực nói: "Trước kia có một người thầy bói bảo tôi là có mệnh phú quý,lúc trước tôi còn chưa tin, chẳng lẽ mệnh phú quý của tôi bắt đầu đến rồi?"
Mệnh phú quý trời sinh?
Chu Kiến Quốc muốn cười nhưng liếc thấy tấm vé số trong tay cô lại không biết mình đang cười cái gì,từ trước đến nay anh không tin vào số mệnh.Nhưng lúc này nhìn thấy La Bối trúng thưởng thì anh muốn không tin cũng phải tin,anh cho cô năm tệ,cô có hứng thú đi mua vé số nhưng không ai ngờ cô lại trúng thưởng,không phải mười tệ mà là năm vạn tệ!
Năm vạn tệ có ý nghĩa như thế nào?
Đối với kẻ có tiền thì cũng không đáng gì nhưng đối với hầu hết mọi người làm công ăn lương thì đây không phải là số tiền nhỏ.
Chu Kiến Quốc nhanh chóng bình tĩnh trở lại,anh cũng không hiểu vì sao đối mặt với số tiền lớn như vậy mà anh vẫn thờ ơ.
"Cô tính toán đầu tư toàn bộ để làm buôn bán à?Hơi nhiều đấy."
So với những người trúng vé số 500,1000 vạn thì năm vạn này cũng không nhiều lắm,sau khi nộp thuế thì còn có thể lấy bốn vạn,trước mắt cửa hàng không người còn đang trong giai đoạn thử chưa cần đầu tư nhiều như vậy.
"Bây giờ anh có bao nhiêu tiền?" La Bối hỏi: "Cửa hàng muốn mở cần khoảng bao nhiêu tiền?"
Chu Kiến Quốc tính qua cho cô nghe một chút: "Tôi dự định tìm một mặt tiền nhỏ thôi tiền thuê khoảng trên dưới hai ngàn, tôi cảm thấy không khó,còn máy bán hàng tự động, chúng ta chuẩn bị hai máy trước đã, giá cả cũng khoảng trên dưới hai vạn,mua một ít hàng khoảng mấy ngàn tệ,tất cả chi phí chỉ trong khoảng bốn vạn tệ thôi.Vốn lưu đông tôi có khoảng hai vạn tệ......"Lại còn vốn lưu động, La Bối có chút buồn cười,anh nói chuyện cũng thật chuyên nghiệp.
"Cô thêm hai vạn nữa là được rồi, tôi sẽ xem xét xem có thể mở thêm chi nhánh không,hiện tại dự toán là bốn vạn,nếu cô thật sự muốn hợp tác với tôi thì cổ phần cửa hàng chia bốn sáu."
"Bốn sáu?"
Chu Kiến Quốc gật đầu nói:"Tôi không phải người địa phương, rất nhiều chuyện cần cô ra mặt xử lý, trên danh nghĩa cô là bà chủ nhưng ngầm là chúng ta ký hợp đồng,cô cảm thấy thế nào?"
Anh không biết mình là ai, nếu bị mọi người biết anh làm giả thân phận chứng, vậy thì rắc rối to.
Một phần cổ phần này anh cũng rất luyến tiếc nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào khác.
La Bối có chút nghi ngờ nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Chu Kiến Quốc nên nói: "Vậy thì đối với anh không công bằng,chia bốn sáu cũng được nhưng tôi sẽ bỏ ra hai vạn bốn,anh bỏ ra một vạn sáu."
"Được,được,La tổng,cứ như vậy nhé."
Ai có thể nghĩ đến La Bối sẽ gặp chuyện như vậy chứ, Chu Kiến Quốc đột nhiên kéo cô cùng hợp tác làm buôn bán,khi cô còn do dự thì lại trúng năm vạn,sau khi đầu tư cô vẫn còn một vạn sáu?
Lúc này đã là chạng vạng, người đi lại trên đường rất náo nhiệt.
Vốn dĩ hai người đang đi sóng vai nhau, Chu Kiến Quốc đột nhiên dừng lại bước chân nhìn về phía La Bối:"Tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ thành công, La Bối, cảm ơn cô tin tưởng tôi."
La Bối nhướng mày, vui vẻ nói: "Anh có tin không, nói không chừng tôi chính là mèo chiêu tài của cửa tiệm, dù sao tôi cũng có mệnh phú quý."
"Được, mèo chiêu tài, về sau tất cả nhờ vào cô đấy nhé."
La Bối về đến nhà nằm ở trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy thần kỳ, xem ra ông trời cũng muốn cho cô hợp tác làm ăn cùng Chu Kiến Quốc,không thì trước kia cô cũng mua vé số nhiều lần rồi mà đâu có trúng lần nào,cố tình lần này lại trúng thưởng, đúng là bởi vì trúng thưởng,cô mới hạ quyết tâm hợp tác kinh doanh.
Một tháng qua,hầu như ngày nào La Bối cũng gặp mặt Chu Kiến Quốc để thương thảo chuyện làm ăn.
Có đôi khi ở trong phòng Chu Kiến Quốc, có đôi khi sẽ đi quán nước, có đôi khi chỉ đi bộ ngoài công viên, ngay cả bà La cũng đều nhận định hai người đang nói chuyện yêu đương.
Nhưng sự thật thì sao?
Khi hai người nam nữ có thể thảo luận những đồ dùng không thể miêu tả có bán chạy hay không,có đẹp hay không mà mặt không đỏ tim không đập thì thể hiện bọn họ cách yêu nhau còn xa lắm.
"Bối Bối,em nói thật cho chị biết đi, rất nhiều lần chị xuống lầu mua đồ đều nhìn thấy em đi cùng Tiểu Chu!"
Giữa mùa hè, Thần Bảo Bảo đã biết bò qua bò lại,một chút đều không chịu ngồi yên, Triệu Phiên Phiên vừa trông con vừa ép hỏi La Bối.
La Bối đang nói chuyện qua wechat với Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng là nói về hàng hoá.
Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Phiên Phiên,chân thành nói: "Tuy rằng em với Tiểu Giang cũng không thể nào nhưng nếu chị nhất định phải gán ghép em và Tiểu Chu thì em cảm thấy chị vẫn nên gán ghép với Tiểu Giang thì hơn."
Như vậy cô sẽ dễ dàng tiếp thu hơn một chút.
"Đúng rồi, buổi chiều em không về nhà ăn cơm, đi ra ngoài có chút việc." La Bối nói.
Triệu Phiên Phiên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài trời âm u,sắp mưa to: "Hôm nay nhất định có mưa to,em đi ra ngoài làm gì?"
Nếu không mưa to, Chu Kiến Quốc vẫn còn phải làm việc ở công vậy thì anh làm gì có thời gian.
"Trời mưa nên em mới đi ra ngoài."
Có thể là bị ảnh hưởng từ Chu Kiến Quốc,hiện tại La Bối đối với gây dựng sự nghiệp tràn ngập tình cảm mãnh liệt, mỗi ngày giống như tiêm máu gà.Cũng không phải cô trông cậy vào có thể phát tài mà là cô làm một chuyện mà cô chưa bao giờ đi làm thì sẽ cảm thấy rất tò mò và mới mẻ,cái này ai chưa trải qua thì không thể nào hiểu được.
Chu Kiến Quốc không có thói quen mang ô nên La Bối cầm theo một chiếc ô to từ trong nhà, cũng đủ hai người che.
Hai người đi khảo sát các cửa hàng không người ở nội thành, trên thực tế tại thành phố này, cho dù là ở nội thành, loại cửa hàng này cũng không có nhiều, ít nhất không nhiều bằng cửa hàng ăn uống.
Một nam một nữ cùng nhau đi vào cửa hàng không người,người đi ngang qua khó tránh khỏi đều sẽ liếc mắt một cái, sau đó lộ ra ánh mắt "Mọi người đều hiểu".
Trước kia La Bối còn sẽ cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại đi theo Chu Kiến Quốc cùng nhau tìm hiểu nguồn cung cấp và thảo luận hàng hóa, da mặt cô cũng dày hơn nhiều,không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
"Haizz, anh nói......" La Bối và Chu Kiến Quốc đang nhìn xem hàng hoá ở máy bán hàng tự động, đột nhiên cô nghiêng đầu hỏi: "Nếu khi nào tôi quen bạn trai, nói tới loại đề tài này còn am hiểu hơn anh ta, có phải không tốt hay không?Anh ấy có thể cảm thấy tôi không đứng đắn hay không?"
Chu Kiến Quốc: "...... Haizz."
La Bối hỏi: "Anh than thở cái gì?"
"Con gái hiểu biết phương diện này là không đứng đắn,vậy con trai xem mấy bộ phim đen kia gọi là gì chứ?" Chu Kiến Quốc nói nói rồi cười: "Đó là quá không đứng đắn,vô cùng không đứng đắn."
"Không tồi,tôi thích cách nói này của anh."
Khi hai người đang chuẩn bị rời đi,lại đột nhiên mưa to, tuy rằng La Bối mang theo dù nhưng vẫn quyết định chờ mưa nhỏ một chút rồi mới đi tiếp.
Diện tích cửa hàng không người rất nhỏ nhưng lúc này cũng không có ai nên lại thành chỗ trú mưa tốt nhất.
La Bối đứng trong chốc lát, chân cũng có chút mỏi, liền nói: "Khi về tôi phải mua hai cái ghế gấp mới được."
"Cô mệt à?" Chu Kiến Quốc đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút rồi vẫy tay gọi La Bối: "Đối diện có tiệm trà sữa, tôi nhìn thấy vẫn còn chỗ, tôi mời cô uống trà sữa."
La Bối vui vẻ đáp ứng.
Hai người che cùng một chiếc ô đi vào quán đối diện,mưa quá to, tuy Chu Kiến Quốc đã cố ý hướng ô về phía cô nhưng ống tay áo của cô vẫn bị ướt một ít, quần áo dính vào da thịt rất khó chịu.
Đi vào trong tiệm, Chu Kiến Quốc không muốn uống trà sữa, La Bối gọi một ly trà sữa trân châu.Hai người ngồi trên ghế cao,trò chuyện câu được câu không.
Hình dáng tay Chu Kiến Quốc rất đẹp,xương tay rõ ràng lại thon dài,nhưng chắc là do công việc anh làm nên anh không trắng, tay cũng vậy, thậm chí còn có vẻ thô ráp.
Trên mu bàn tay còn có vết thương đã kết vảy.
La Bối uống một ngụm trà sữa trân châu,tràn ngập trong miệng là hương vị ngọt ngào của sữa: "Ngày nào anh cũng làm việc ở công trường mà không thấy rất mệt sao?"
"Mệt chứ." Chu Kiến Quốc đưa bàn tay của anh cho cô xem: "Khi tôi mới đi làm ở công trường, tay tôi có khi còn non mịn hơn tay cô đấy,bây giờ cô xem đi thành kén hết rồi."
"Vậy vì sao anh còn làm công việc này?Với năng lực của anh,kể cả không có bằng cấp, cũng hoàn toàn có thể tìm công việc khác tốt hơn." La Bối thật sự tin tưởng Chu Kiến Quốc,tuy bằng cấp là bước đầu để xin việc, nhưng cách nói năng cũng như năng lực làm việc của Chu Kiến Quốc đủ để người ta bỏ qua vấn đề bằng cấp.
"Cho nên hiện tại tôi mới tính toán làm buôn bán." Chu Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.Từ khi anh tỉnh lại biết mình mất trí nhớ nên vội vàng tồn tại, vội vàng thích ứng sinh hoạt, mỗi ngày vừa mở mắt là muốn làm việc kiếm tiền, mỗi ngày về đến nhà đều mệt mỏi nên không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, nhưng điều này cũng không đại diện anh không tò mò với quá khứ của mình.Trong quá khứ anh là người như thế nào? Có người thân không?
Nếu có thì sao đến bây giờ cũng chưa tìm được anh, cũng không ai nhận ra anh?
Hiện tại là thời đại internet bùng nổ,anh lại là người trưởng thành, nếu muốn tìm anh,chỉ cần đăng tin trên mạng là được.
Không phải anh khoe khoang,đồng nghiệp của anh đều nói anh đẹp trai hơn cả minh tinh, nếu đăng ảnh chụp của anh lên mạng thì hẳn là sẽ rất nhiều người chú ý?
Vì sao lâu như vậy mà anh cũng chưa nhìn thấy tin tức?
Chu Kiến Quốc suy nghĩ sâu xa,kể cả anh là cô nhi, sống lớn như vậy cũng phải có bạn bè chứ,chả lẽ nhân duyên của anh lại kém đến nỗi anh biến mất trên thế giới này mà cũng không ai để ý?
Vậy thì cũng quá bi ai rồi,anh thực sự quá thảm thương.