Những hình ảnh kinh tởm buổi tối ở đại học Y hôm đó lại ập đến trong tâm trí tôi, sinh vật thân dài như con giun, chỉ chừng hai đốt tay.... Nó đang nhìn tôi. Tôi dùng tay còn lại bụm miệng thật chặt, không để bản thân vì sợ hãi mà phát ra bất kì âm thanh nào.
Ngay lúc này đây điều tôi cần nhất chính là lí trí và sự tỉnh táo. Tôi hít thở chầm chậm mà đều đều, cố gắng coi như không có gì xảy ra. Quả nhiên nó chỉ nhìn tôi vài giây rồi quay đầu đi hướng khác.
Điện thoại ở ngay trong túi quần, nhưng có cho tôi mười lá gan cũng không dám dùng! Bất đắc dĩ tôi đành tiếp tục men theo con đường mòn xuống núi, sau đó đến bệnh viện thị trấn gần nhất để bác sĩ có chuyên môn xử lý.
Tính tôi từ bé đã luôn cố chấp, tuyệt đối tin tưởng vào thuyết vô thần. Khi nãy thầy Ngọc chữa khỏi mắt cho tôi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chứ trên đời nào có ma quỷ. Những người làm việc xấu lương tâm cắn rứt từ đó mới sinh ra những bóng ma kia, còn tôi mười chín năm trên đời tự nhận mình chưa làm việc gì hại người hại mình, thì quỷ thần ở đâu chứ?
Nhưng khi đó tôi ngây thơ chưa trải sự đời nên không biết, có những việc sẽ đến thì không cần lý do, dù tôi có ngồi yên ở nhà hít thở không khí thì tai họa cũng ắt xảy ra....
Từ nghĩa địa về thôn nếu theo tốc độ đi bộ của tôi cũng chưa đến nửa giờ, vậy mà hơn một giờ trôi qua tôi vẫn chưa ra khỏi núi, con đường mòn dưới chân như trải dài vô tận. Tôi bàng hoàng phát hiện ra mình lại quay về vị trí cũ lần nữa.
Không sai! Chính ở đây tôi đã dùng một cành khô hình chữ Y để đánh dấu phòng trường hợp lạc đường.
Tôi không thể cứ tiếp tục đi như thế này, từ hôm qua tới giờ chỉ ăn một tô cháo loãng, đã không thể gắng gượng bước thêm được nữa.
Nhưng vấn đề nằm ở đâu chứ? Tại sao con đường này tôi đi mãi không hết? Tôi nghĩ nát óc cũng không ra, bất lực ngồi dựa vào gốc cây ven đường, trong lòng chờ đợi bố mẹ hay chí ít một ai đó sẽ đi qua đây.
Tôi cũng chẳng ý thức được bản thân đã chờ bao lâu rồi. Chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng chẳng buồn xem- không, phải nói là tôi không đủ can đảm để xem, tôi rất sợ thời gian dần vô tình trôi qua và tôi sẽ chết cô độc nơi rừng thiêng nước độc này.
Là tôi quá bướng bỉnh hay ngu ngốc?
Hay là do mệnh tôi sinh ra quá xấu khiến nội tâm tự ti, khiến người đời chán ghét?
Tôi thực sự không biết nữa.... Nhưng nếu tôi có thể chết thì cũng tốt. Bố mẹ sẽ không phải đau đầu vì tôi, mà tôi không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ vận xui của mình dính lấy người khác.
Chết đáng sợ sao?
Tôi tự nhủ: Không đáng sợ. Chết đi rồi con người ta sẽ trở về với cát bụi, không ái không hận không dục không cầu....
Ngay lúc thần trí tôi đã dần trở lên mơ hồ thì cơ thể bị ai đó lay động, nhưng tôi vẫn không buồn mở mắt, phó mặc tất cả.
“Ah..... “
Lần này thì tôi không kìm được mà kêu toáng lên, quên cả thứ sinh vật còn đang kí sinh ở cổ tay. Con mẹ nó! Tôi bị đá một phát đau điếng, hơn nữa người này ra tay không hề nhẹ, dùng lực sút vào mông tôi.
Trong trường hợp này có là phật cũng tức giận huống chi tôi chỉ là người trần mắt thịt, tôi lập tức bật dậy, hét lên, “Mày bị điên à? Hay mày động kinh giai đoạn cuối, hay mày không có văn hóa lịch sự của con người?”
Đáp lại tôi chỉ là thanh âm không mấy cảm xúc, “Ngứa chân.”
“Ngứa chân?”
Tôi hỏi lại, còn cố tình nhấn mạnh thêm, vậy mà người kia không thèm trả lời, còn định quay lưng bỏ đi. Như vớ được cọng rơm cứu mạng, tôi lập tức nắm chặt lấy vạt áo hắn ra, không cho rời đi, hoặc có đi tôi cũng sẽ theo cùng.
Khi nãy tại sao tôi lại có suy nghĩ muốn chết cơ chứ! Quá ngu suẩn! Ngay cả con bò con trâu con trâu không có đầu óc còn muốn sống huống gì tôi là con người! Chết là hết, chỉ khi còn sống tôi mới có thể thay đổi được vận mệnh, làm chủ được cuộc đời của mình.
Người đứng trước mặt tôi là một người đàn ông, hắn cao tới nỗi tôi phải ngước đầu lên để nói chuyện. Tôi nói, “Anh gì ơi... Anh cũng xuống núi đúng không? Có thể cho tôi theo cùng chứ? Tôi đã lạc ở đây cả ngày rồi....”
Vừa nói tôi vừa cố hịt mũi sụt sịt tạo chút hiệu ứng đáng thương, tin chắc rằng người bình thường thấy người khác gặp khó khăn hoạn nạn, lại là một cô gái trẻ nhất định sẽ thương cảm mà cho tôi theo cùng.
Anh ta thờ ơ đáp, “Cô không phải.”
Tôi “Ah” một tiếng ngạc nhiên rồi hỏi lại, “Là sao? Tôi không phải cái gì?”
“Này, anh không thấy người khác hỏi mà không đáp rất không lịch sự hay sao? Anh có phải con người không!”
“Ê, anh kia.....”
Tôi còn định lải nhải thêm thì anh ta đã cục súc ngắt lời, “Tôi không phải con người!”
Tôi điên rồi, “..................”