Sống lưng tôi cứng đờ, cổ họng như hít phải ngụm khí lạnh, bán tín bán nghi nhìn người trước mặt.
“Vậy anh là gì?”
Tôi buộc miệng nói ra một câu mới thấy bản thân thật ngu ngốc, lại nhìn anh ta từ đầu tới chân, thế kỉ hai mươi mốt rồi đâu còn có người nào ăn mặc kì dị như thế chứ, áo choàng đen phủ kín người, chỉ trừ ra một đôi mắt đen tuyền, tĩnh lặng như hồ nước, sâu không thấy đáy.
Ông trời ơi, sao số tôi lại chó gặm thế chứ! Đang lúc sắp chết lại gặp ngay con ma hàng thật giá thật thế này...
Nhưng tôi đã không còn đường lùi, dù anh ta có là ma hay quỷ tôi cũng phải bám theo, so với việc chết mất xác ở đây, tôi tình nguyện đi theo một con ma.
Tôi sợ anh ta đi mất liền tìm chủ đề nói chuyện dông dài, “Haha.... Tôi biết rồi, anh không phải con người, chắc chắn là ma rồi! Người anh em anh là giống ma gì? Ma cà rồng? Ma xó? Ma đói? Ma cương thi? Hay là ma.....”
“Cô câm miệng!”
Dứt lời anh ta bỗng nhiên kéo lấy cánh tay tôi, tôi không điên đến nỗi hoang tưởng rằng con ma lanh này có tình ý gì với mình. Đầu óc như nổ tung khi nghe thấy câu nói của anh ta.
“Ngải độc.”
Bấy giờ tôi mới để ý cả cánh tay trái của mình đã chi chít những sinh vật, chúng mọc xen kẽ thành đàn như nấm dại, đang có xu hướng dịch chuyển lên trên. Có trời mới biết khi đó tim tôi đập nhanh tới mức nào, nếu có mang theo con dao, tôi đã dứt khoát chặt cánh tay ghê sợ kia.
Nhưng đáng sợ hơn nữa chính là thông tin anh ta mang đến- “ngải độc“. Tôi từng nghe con Ngọc kể truyền thuyết về loài ngải. Ngày xưa loài chỉ vốn là một loại cây cỏ bình thường. Pháp sư dùng bùa chú rước ngải về vườn nhà nuôi rồi luyện để ngải có linh hồn. Khi được một pháp sư cao tay ấn nuôi và luyện, ngải sẽ có linh hồn bất diệt. Linh hồn ngải sẽ bám theo pháp sư để bảo vệ như vệ sĩ vô hình.
Khi pháp sư chết đi, linh hồn loại ngải chúa tể ấy sẽ bỏ đi lang thang vào trong rừng sâu trú ẩn mặc dù thân xác tàn lụi. Nó chờ đợi gặp một pháp sư “có duyên” trục về. Chỉ cần nuôi được một cây “huyết ngải” là pháp sư đã chứng minh mình thuộc đẳng cấp siêu hạng trong giới tà thuật. Bởi theo lời đồn, người “yếu cơ” sẽ không “trục” được ngải về nhà và khiến cho nó chết. Còn những người luyện ngải thành công có thể sai khiến được nó làm mọi việc.
Tôi từng nghĩ những điều này là hoang đường, không chuyên chú nghe, cũng không hỏi nó cách giải ngải, bây giờ có hối hận thì đã muộn. Điện thoại di động tôi đã gọi vô số cuộc, đều là ngoài vùng phủ sóng, giờ chỉ trông chờ vào người đàn ông này. Anh ta biết đây là ngải độc chắc hẳn cũng biết cách giải đi...
“Anh gì ơi.... Cầu xin anh mở lòng từ bi cứu cái mạng nhỏ của tôi, tôi thân cô thế cô ở đây đã không còn hi vọng gì nữa, xin anh... Anh đã cứu tôi thì cứu cho trót...”
Tôi nhận ra được ánh nhìn mang theo sự khinh bỉ của anh ta, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt, ai bảo vài giây trước là tôi muốn chết, anh đã cứu tôi, tôi lại muốn xông lên động tay động chân với người ta cơ chứ...
Có vẻ lời cầu xin của tôi đả động được anh ta, anh ta vung tay rải một ít bột màu trắng vào vết thương của tôi.
Ngứa quá! Cánh tay như có hàng nghìn con kiếm đang gặm nhấm, tôi không kiềm chế nổi mà dùng tay trái định gãi.
“Muốn chặt đứt cả hai cánh tay thì cứ tiếp tục!”
Nghe anh ta nói tôi lập tức rụt ngay tay lại. Dù có ngứa đến phát điên cũng không dám manh động, đành cắn chặt răng ngồi yên một chỗ. Anh ta vẽ một hình tròn cùng với các hoa văn cổ xưa ngay trước chỗ tôi ngồi, ra hiệu cho tôi giơ cánh tay phải trên đó.
Tôi không biết mình chịu sự giày vò tra tấn này trong bao lâu nữa, khi những sinh vật kia từng con từng con rớt xuống đất tôi mới dám thở phào một hơi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt căm thù của chúng đang nhìn mình, nhưng chưa kịp để tôi nghĩ ngợi nhiều thì lửa từ đâu đã bùng lên, nuốt chửng những sinh vật gớm ghiếc ấy. Loáng tháng bên tai tôi là tiếng “Oe.... Oe....” của trẻ con, chúng đang rên rỉ than khóc.
“Phập...”
Một con dao đột nhiên đâm xiên xuống đất, tôi mở mắt nhìn kĩ con ngải đang giãy giụa dưới lưỡi dao sắc bén mà càng kinh sợ, nửa thân của nó vốn sắc trắng đã chuyển sang màu đỏ sậm...
Sau đó rất nhanh ngọn lửa cũng bao trùm lên thân của nó, lần này không còn tiếng than khóc của trẻ nhỏ mà là tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Cho đến khi chỉ còn những vũng máu đen thì những âm thanh này mới chấm dứt.
“Xin anh, xin anh hãy dẫn tôi xuống núi.” Tôi rất nhanh lấy lại tinh thần rồi mặt dày cầu xin anh lần nữa. Giờ đây tôi chỉ muốn về nhà nằm trên chiếc giường lớn, ngủ một giấc thật sâu và ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Anh ta không nói gì mà xoay lưng đi trước, tôi cũng lập tức theo sau. Dọc đường đi tôi kể lại cho anh ta nghe về mọi chuyện trong đám tang của bà nội, không biết anh ta có nghe hay không nhưng ít nhất tôi cũng trút được phần nào tâm sự nặng nề.
“Thím hai đó chắc chắn có vấn đề, từ lúc bị bà ta cắn là tôi xui tận cùng, hết lạc đường lại gặp đám ngải kia. Tất nhiên hết thảy đều nhờ vào cao nhân là anh tương trợ nên tôi mới tai qua nạn khỏi.”
Tôi liên tục thao thao bất tuyệt, vừa nói lại vừa không quên tâng bấc anh ta, dù sao ai cũng thích lời khen mà.
“Cô bị ếm ngải từ trước.”
“Hả?”
Có vẻ trông bản mặt ngạc nhiên của tôi hết sức ngu si nên lần này anh ta phá lệ giải thích kĩ, “Loại ngải vừa rồi thường phát độc trong thời gian từ 2-3 ngày, nó đã uống máu cô để trưởng thành và sinh sản. Càng về sau tốc độ phát triển càng nhanh, cô chỉ cần chậm vài giờ nữa là hút cạn máu, ăn cả linh hồn cô rồi phá kén chui ra tìm vật kí sinh mới.”