- Này, Thill. - Mao ngồi ghế, thẳng thừng gọi tên cậu.
Cậu đang ngồi ghế đối diện, nhướn mắt lên nhìn. Còn cười rất ưu tư, nhanh chóng hỏi:
- Cuối cùng cũng đến chỗ tôi, biết tôi đợi lâu đến mức nào không?
- Hửm? Thật à? - Mao cười, còn họa thêm vỗ tay, trông có vẻ rất khoái chí - Một đứa trẻ hư trốn nhà có gan mở miệng nói câu đó? Tôi e là không đủ tư cách.
- Hả?
- Mang họ Akira, con của 1 nhà sản xuất vũ khí vùng Đông Âu, mẹ là quý bà cao bồi, hiện đang cư trú tại Mỹ. Gốc
Đức. Anh rể sở hữu mái tóc vàng giống cha. Tuy thông tin tôi tìm nói
rằng, nhà Akira chỉ có duy nhất 1 đứa con, là Thill. Nhưng mà...tôi
không nghĩ đây là thật. Còn nữa, anh rể hoàn toàn mang khuôn mặt người
phương Đông mặc dù thông tin ghi rằng là gốc Đức...anh ấy thông thuộc
tiếng Nhật như tiếng mẹ đẻ...Còn vào 1 trường nhỏ sống chui như không
đổi họ...Hừm...Có vẻ như, mọi chuyện không tệ như tôi tưởng.
-
Này, sao cô biết được chuyện này? Gia đình tôi không hề để 1 tên nhà báo nào tung những tin như thế! - Ừ, đạp trúng đuôi của Thill rồi, Mao cảm
thấy thật hả hê.
Cô bé mới cười khoan khoái lên, lắc đầu thở dài:
- Chính vì không hề để tên nhà báo nào điều tra nên mới trở thành địa
điểm nổi bật nhất. Haiz haiz haizz, tôi đã mất mấy phút cuộc đời để tra
vào web ngầm đó. Thật khổ mà, cái gia tộc nhà này thật khiến người ta
phát khùng.
Dừng 1 chút, Mao lại thở dài như đang buồn bực chuyện gì, mặc dù miệng nói ra lại khác hẳn:
- Tôi cũng đủ 12-13 tuổi để chính chắn suy nghĩ chuyện gì nên làm nên
không. Nhưng mà...tôi lại rất ít khi chèn ép kẻ đáng thương đâu, haiz,
chỉ là vì Thill bức tôi đến bước đường cùng thôi.
- Bức cô? Rõ
ràng tôi chưa động gì cô! - Thill gần như phát điên lên, thì Mao cũng
không thể nào nhịn được nữa, cười phá lên, cười cho thỏa nỗi tức của
mình, rồi nhanh chóng ném 1 xấp hình lên bàn, nét cười quỷ dị khác hẳn
nụ cười đáng có của 1 cô bé.
Thill nhìn những tấm hình, chợt cầm lên, lập tức liếc nhìn Mao:
- Cô chụp tấm hình này khi nào?
Đó là 1 trong những tấm chụp cảnh chị bé cùng với Hana bị trói vào cột
điện, bị dội nước, còn chụp rất sắc nét. Hiện rõ mồn một mặt của Nao.
Theo trình tự 2 người bị bắt cóc rất rõ ràng.
- Anh chơi khăm
tôi, tôi có quyền phản lại. Anh tưởng tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra sáng chị tôi bị gì? Anh tưởng tôi không bao giờ đề phòng? Nhầm rồi, tôi chỉ để yên cho anh làm gì thì làm, miễn là anh đừng động vào chị tôi.
Nhưng tôi sai lầm, tôi bị anh chơi 1 cú, đương nhiên, tôi tự cho phép
mình chơi lại. Đó vốn dĩ là quy luật tự nhiên.
- Tiếc cho cô quá, nếu đã vậy thì sao? Tôi không làm gì sai, người làm cũng chẳng phải
tôi. - Thill ném những tấm hình lên bàn. - Cô định báo cảnh sát? Nhầm
rồi, họ chưa hề dám động vào tôi.
- Xem ra anh chưa hiểu chuyện
nhỉ? Tôi, là Mao, mà Masaki Mao, chứ không phải là 1 cô nhóc xì mũi chưa sạch. Tôi không cần cảnh sát nhúng tay vào, rất phiền. Tôi chỉ cần đem
rải đầy đường, đem bán cánh nhà báo, đem tung tin trên mạng, đơn giản,
chỉ cần làm loạn lên, kiểu gì ai cũng biết, tự tay cảnh sát sẽ nhúng
vào. Đến lúc đó, tra đến chỗ này, chắc chắn không trốn được bao lâu, anh rể cư nhiên sẽ biết họa mà tránh. Mạng lưới tình báo rất tốt, tôi tung
tin giật gân 1 chút thôi, chắc chắn nhiều người sẽ quan tâm đó, kiểu gì
lượt share cũng là con số rất khủng khiếp. Vả lại, ngoài những tấm hình
này, tôi còn ghi âm lại nữa cơ, còn có người làm nhân chứng nữa cơ, còn
rất nhiều chứng cứ bị lộ nữa cơ.
Mao cứ nói, mặt cậu nhóc Thill càng xám lẹt. Cuối cùng, cậu bắt được đầu chốt:
- Cô muốn gì?
- Hahaha, giờ mới hiểu sao? Tốt quá, anh không ngốc như tôi tưởng! Haiz,
tốn hơi quá cơ. Cho tôi xin chút nước xem? - Mao vô cùng thoải mái.
- Cô muốn gì? - Thill siết chặt những tấm hình trong tay, Mao lắc đầu:
- Một cốc nước lọc do chính tay anh rót.
Chịu không nổi, Thill vứt ngay cái tôi, lập tức đi rót 1 cốc nước, còn hung
hăng đưa. Thế mà Mao lại hất nước vào mặt cậu, không chút khoan nhượng
lên tiếng:
- Bây giờ, anh giỏi làm sao đủ nước như lúc nãy mà không rót cốc thứ 2 xem?
- Cô! - Thill phát bực thật, liền nắm cổ áo Mao kéo, đôi mắt xanh xinh
đẹp sống động hơn. Nhưng Mao nhanh né, cô bé còn vỗ đầu Thill, thở dài:
- Ngốc thế cơ, anh cứ để 1 đống nước đá lạnh vào cốc, kiểu nào cũng tan
mà khỏi phải rót cốc thứ 2. Bởi thế mới nói, nóng nảy là không tốt chút
nào.
- Rốt cuộc cô muốn gì?
- Đơn giản thôi, anh.
Một câu trả lời thật đậm chất Mao, Thill vẫn còn đang bực nhưng nghe xong lại có cảm giác có gì đó sai sai...
- Cô thích tôi?
- Không, cần anh cung cấp thông tin.
- ...Hả?
- Và diễn kịch.
Hả?
P/s: Tui nghi ngờ đây mới mà cặp đôi chính trong truyện, chứ không phải cặp Misao-Tatsuki...