- Anh à, cha cho em tới gọi anh về, đi cùng em về đi, cha nói là cha sẽ giúp được cho mẹ! Giọng Thill thốt lên đầy quyết liệt, Tatsuki ngồi ghế đối diện, cố gắng giữ
vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Thấy em trai càng lớn lên, càng giống anh, giống đến từng chi tiết, y như hai người là cùng một khuôn, cùng một
khổ đến hoàn hảo. Thằng nhóc còn giữ mặt dây chuyền hình đại bàng anh
làm lúc nhỏ, anh còn lớn mình đã bị bỏng khi hoàn thành được mặt dây
chuyền. Mỗi người một mặt, xem như chứng minh mối quan hệ tốt đẹp của 2
người. Nhưng cha đã vứt mặt dây chuyền của Thill xuống sông từ
lâu, anh tìm mãi không thấy, đành phải lén lút thế sợi dây chuyền của
anh vào dây của Thill, giấu nhẹm đến giờ. - Thill, ông Thurton nói thế à? - giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi. - Dạ! Cha nói nếu anh về, cha sẽ cứu mẹ! - Câu đó ông ta đã nói mấy lần? Nếu tính không nhầm, là 10 lần một năm. Thill nghe xong, cứng họng, chỉ biết mím môi im lặng. Cha của Thill và Tatsuki là người gốc Đức, là một quý ông có vai vế cao quý - Akira Thurton. Họ Akira mới 3 đời, nhưng có vai trò không thể thiếu
đối với những người trụ cột Hoàng gia, gồm 2 anh em, Thurton là anh, còn là Akira As là em. (Ahuhu, tui khóc đây, tui bị ngu mới viết thành văn
cái này...) Mẹ của Tatsuki và Thill vốn là người Đức, gia cảnh
không tốt đẹp gì, nhưng bà xinh đẹp, lại là một cao bồi ấp ủ mầm non. Vô tình, bà yêu As trong một lần đi chơi trên một ngọn đồi tại nước Nhật
xinh đẹp, As cũng rất có cảm tình với bà. Lúc ấy, hai con người được gắn kết rất chặt chẽ với nhau bằng tình yêu nồng nàn. Thurton cũng
để ý bà. Hắn là con người cao ngạo, hắn muốn chinh phục là liền chinh
phục. Hắn không giống As, As là người vừa dịu dàng vừa chu đáo, lại có
chút hóm hỉnh. Hắn là người thích dùng bạo lực, còn As là dùng lời nói.
Hắn muốn cái gì, phải có được thứ đó hắn mới hài lòng. Bà lại
ghét Thurton, bà không thích nói chuyện với hắn, càng ghét lại gần hắn.
As cũng biết bao lần nói với anh trai không được đụng vào người phụ nữ
của ông, nhưng hắn chưa bao giờ nghe. Vì vậy, bi kịch xảy ra... Khi Thurton đọc di chúc của cha, những thứ quan trọng đều trao hết cho As,
còn hắn chỉ hưởng một phần nhỏ. Hắn tức điên, hắn giận dữ đi tìm As. Hắn không ngờ hắn là con trai trưởng mà lại thua con thứ, hắn chẳng được
hưởng lợi lộc! Càng điên tiết hơn khi hắn thấy bà và As vui vẻ bên nhau, bà đã từ chối hắn bao nhiêu lần, hắn dùng mọi cách mà bà vẫn không là
của hắn, trong khi lại giang rộng vòng tay với As. Liền đó, hắn rút con
dao đã chuẩn bị sẵn trong túi, rồi đâm chết As. Bà thấy, hoảng sợ đỡ giúp As, nhưng không thành, As bảo vệ bà, cuối cùng gục ngã. Hắn
cũng không tha cho bà, đâm As thêm mấy nhát rồi bỏ dao bóp cổ bà. Nếu người hầu trong nhà không kịp thấy cảnh này, thì chắc chắn bà đã chết, chết dưới tay Thurton. Vì không rõ sự tình là bà đã giết As, hay Thurton là người giết As, cuộc
điều tra lại nghiêng về phía người không vai vế như bà nhiều hơn. Nhưng
bà vốn biết, Thurton đúc lót, mua chuộc để tránh án. Bà bị kết tội, và
hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhìn cha mẹ bà van xin hắn đừng bắt
con gái họ đi tù. Thurton nói với họ, nếu bà chịu làm vợ hắn, hắn sẽ tha tội cho bà. Cha mẹ thương con cái, liền gật đầu đồng ý. Bà từ đó đau khổ khôn cùng, cái chết của As đã đành, lại còn phải cưới tên giết người Thurton. Hắn là người có tính tình hung bạo, ngày ngày cưỡng bức bà, đánh đập bà.
Một lời bà cũng không hé răng mở miệng, một giọt nước mắt cũng không
chảy, một lời than trách cũng không nói, không kêu rên van nài. Bà hận
hắn, hận đến ngấm vào xương tủy. Cho đến khi, một ngày, bà có ý
định tự tử thì ngất xỉu. Đến khi người hầu phát hiện, gọi bác sĩ đến
khám cho bà, thì mới biết là bà có tin vui, có một sinh linh nhỏ. Bà
mang thai. Người nào người nấy vừa lo vừa mừng, còn bà...bà đã chết
điếng khi nghe tin mình có con với Thurton. Liền có ngay ý định giết chết cái thai này, bà không muốn mang giọt máu của hắn, một giọt máu kinh tởm và dơ bẩn. Khi mọi người đi hết, liền với tay nắm lấy con dao gọt hoa quả gần đó, định sẽ đâm một nhát vào bụng mình, để chính mình được giải thoát. “Mẹ ơi, con nghe nói bà chủ có thai đúng không mẹ?” “Con trai, ngoan, để bà chủ nghỉ ngơi đi con.” “Dạ! Bà chủ ơi, bà chủ sớm khỏe nha! Có gì gọi con ạ!” “Mẹ ơi, vậy là tụi con sắp có cậu chủ nhỏ rồi đúng không?” “Không phải chứ, anh nghĩ là tiểu thư nhỏ cơ!” Cán dao giữ chặt, một giọt nước mắt chợt rơi, rồi tuôn theo đó, là những
giọt lệ đầy đau khổ trải dài trên khuôn mặt bà. Lần thứ mấy bà tự khóc
một mình trong căn phòng hiu quạnh không bóng người. Bà muốn giết chết
đứa trẻ này, rồi sẽ tự sát cho cuộc đời mình thanh thản. Nhưng mà... Nó vốn dĩ là sinh linh, một sinh linh không biết gì cả, chỉ là do hận hắn
mà giết chết sinh linh chưa kịp thành người thì có phải quá nhẫn tâm
không? Bà không làm được, bà thà chết một mình, chứ không muốn liên lụy tới bất kỳ ai nữa. Hắn từ khi nghe bà có thai, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là hắn lơ bà đi, hắn không đánh đập bà nữa, tuy nhiên, không hề chăm sóc bà. Cứ
để bà một mình như thế, bà cảm thấy mình được yên ổn. Bà đã nghĩ hắn
nghe xong sẽ phát điên lên. Cho tới khi, bà sinh đứa trẻ ra, nghe con có tiếng khóc chào đời đầu tiên, bà mừng đến chảy cả nước mắt, bà
hạnh phúc, hạnh phúc đến chết bây giờ bà cũng cam tâm. Sinh linh nhỏ đó, ngay từ khi bà mang thai, bà đã suy nghĩ rất nhiều về cái tên cho con.
Bà đã nghĩ đó là con gái, nhưng mà không ngờ lại là con trai, tóc vàng,
còn rất đẹp. Bà nghĩ tới lúc mà bà và As gặp nhau, là ở nước Nhật... “Tatsuki...thằng bé sẽ là Akira Tatsuki...Tatsuki, con tên là Tatsuki....Tatsuki của mẹ...” Bà vừa nói, vừa khóc khi đang ôm đứa con trai đầu lòng của bà. Nhưng hắn sau khi biết cái tên của bà đặt cho thằng bé, lập tức phát điên
lên. Thurton biết bà vẫn còn tơ tưởng đến hạnh phúc với As, nhưng hắn
không biết là bà lại quyết định một cái tên tiếng Nhật cho con trai hắn, hắn đã định sẽ nghĩ một cái tên thật hay cho thằng bé, sẽ là một tên
tiếng Đức, một cái tên thật cao sang. Nhưng, trong thâm tâm hắn,
hắn đã nghĩ ra một điều thú vị hơn đập đánh bà, hơn hành hạ bà. Là giết
chết tâm hồn non nớt của con trai của chính hắn. Mấy năm ròng rã...Tatsuki lớn dần, theo thời gian... “Thằng kia, mày lại đây.” “Dạ, con nghe, thưa cha.” “Mẹ kiếp, tao đã nói với mày, tao cấm mày gọi tao là cha!” Hắn đưa tay tát Tatsuki mới chỉ năm tuổi. Hắn đến giờ chưa bao giờ gọi tên
”Tatsuki”, hắn căm ghét cái tên đó. Tatsuki giống mẹ, rất đẹp. Đầu óc
cũng nhanh nhạy. Và sức chịu đựng cũng giống mẹ. “Dạ...con xin lỗi, thưa ông Thurton...” “Ả đâu?” Ý hắn là bà. “Dạ, mẹ đang nghỉ ngơi trong phòng....Ông Thurton! Ông Thurton! Đừng làm
phiền mẹ mà ông! Cha! Cha! Cha ơi, con xin cha! Con xin cha! Mẹ còn bị
bầm! Có đánh thì đánh con đi cha, đừng đánh mẹ mà cha!” Tatsuki
biết, mỗi khi Thurton giận, đều đánh đập anh, đánh nhiều. Nếu còn vẫn
chưa hết giận, hắn sẽ chuyển sang đánh mẹ anh. Tatsuki không ghét hắn
được, vì đó là cha anh. “Khốn kiếp! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi hả!? Tao cấm mày gọi tao là cha!” Mỗi ngày với Tatsuki đều là ác mộng, cũng bầm dập, cũng thương tích đến đáng thương. Tatsuki đã nghĩ rằng mình không được cha yêu thương như bao đứa trẻ khác, nhưng sau khi Thill ra đời, anh mới phát hiện, anh mang cái tên không giống
ai, không phải tên cha đặt, nên không được cha yêu thương. “Thill, con muốn ăn cái nào? Cha sẽ nói nhà bếp làm cho con.” “Con muốn ăn trứng, món nào có trứng ấy!” “Được! Giờ chúng ta đi đọc sách nhỉ?” Thill ngày nào cũng được yêu thương, Tatsuki ghen tỵ lắm, mà không nói ra
thành lời. Nững suy nghĩ về cha cũng khác hẳn dần. Lại quen miệng gọi là “ông Thurton” nhiều hơn là “cha”, vì vậy, nếu Thill không đi bên cạnh,
mọi người đã tưởng rằng anh chỉ là họ hàng của Thurton. Thill được sống
trong căn phòng xa hoa rộng lớn, được chăm sóc hầu hạ cận kề, được gia
sư dạy học hàng ngày đến tường tận... Tasuki sống với mẹ trong
căn phòng chật hẹp mang một chút ánh nắng của sáng sớm, bất kỳ chuyện
gì, cũng phải tự làm, đến ăn uống cũng phải tự tập nấu, tối đến đành lén lén lút lút đi vào thư phòng lấy trộm vài quyển sách về học. Cùng là con của hắn, nhưng đối xử với nhau quá khác biệt. Gia nhân trong
nhà, ai giúp Thill, đều được thưởng. Còn ai giúp Tatsuki, bất kể công
khai hay lén lút, đều bị đuổi việc, có khi bị đánh. Cả 2 anh em ruột
cũng chẳng hề được gặp nhau, là lén lút mới được chơi chung, mà toàn là
Thill đi gặp anh trai. Những chuyện đó sẽ không sao, nếu như
không phải chuyện đó xảy ra, căn bệnh ung thư máu được phát hiện ở tình
trạng của Thill, lại còn không cách nào chữa được. Hắn đã định để Thill
làm người thừa kế, tuy nhiên, biết Thill sống không được bao lâu, liền
chuyển hướng sang Tatsuki. Thill và Tatsuki ở giai đoạn này rất thân. Hắn dụ dỗ Tatsuki, nhưng anh đã sớm nguội lạnh cảm giác với cha từ lâu, nên không đồng ý bất cứ điều gì hắn đưa ra. Hắn dù đánh đập, đe dọa,...mọi
thứ đều không thành công. Mới để ý người mẹ đầy bệnh tật sau khi sinh mà nhằm vào đó dụ dỗ bà. “Tatsuki, mày có muốn tao giúp mẹ mày sống không?” “Ông nói gì?” Tatsuki đã dính bẫy, hắn mới cười: “Ả sẽ được sống khang trang, được chu cấp nếu mày đồng ý làm người thừa kế sau khi tao chết, thuận lợi cho mày quá mà nhỉ?” Tatsuki không muốn đi con đường buôn lậu vũ khí, anh muốn là một bác sĩ, để có
thể chữa bệnh cho mẹ. Nghe như vậy, anh có chút gì đó gọi là ngập
ngừng... “Tôi...từ chối, cám ơn ông Thurton đã quan tâm.” “Mẹ kiếp, tao đã nhân nhượng mày lắm rồi!” Những lúc đó, Tatsuki có thể bảo vệ bản thân và mẹ rồi, cha dù có đập, cũng là không có chút cảm giác đau. Vậy mà, không biết hắn đã thủ thỉ gì với mẹ anh, bà ngày ngày lén lút trút 1 ít thảo dược lạ, bảo anh đó là thuốc bổ. Làm anh nghiện, bắt anh phải
nghe lời hắn leo lên chức vị mà ngồi, khi anh biết, thứ anh nghiện là ma túy. Tatsuki gần như sống dở chết dở tự mình cai nghiện. Thành công,
lại còn là rất thành công. Anh không ngờ rằng, mẹ anh, lại có thể làm thế với anh. Cha đe dọa anh, nếu anh bước chân khỏi căn nhà này,
cũng tức là sau này, anh sẽ không hề được phần trong chia của cải, cũng
không có việc quay trở về. “Sau này, tôi, đối với nơi này, không có bất cứ quan hệ.” Câu cuối cùng khi anh đi, chỉ duy nhất một câu như thế. Thill không hề hay biết những chuyện anh đã trải qua kinh khủng thế nào. Căn nhà thứ hai của anh, là được mẹ anh nói, căn nhà trên ngọn đồi lúc bà và As gặp nhau. Anh chưa một lần đặt chân tới. Anh ghét gia đình là vì thế. Tuy nhiên, họ của anh, lại chẳng thể bỏ được.
Anh yêu mẹ, bà đã đặt cho anh cái tên, chính miệng bà đã đặt cho anh,
làm sao anh bỏ được đây? Đến cuối cùng, vẫn là yếu lòng. - Thill, tôi đã nói rồi, cái họ Akira, tôi vẫn mang. Nhưng mà...tôi không hề có quan hệ gì với các người nữa. Phiền các người, đừng làm náo loạn
cuộc sống của tôi. Nói xong, mặc kệ Thill đuổi theo phía sau, anh bỏ đi. P/s: Chính thức thông báo, hơn 4 tập chút xíu nữa, truyện sẽ kết thúc. Đếm trên đầu ngón tay! Tôi khóc đây, mệt mỏi quá... Có ai đọc đến khúc Tatsuki nhà ta trước đây nghiện ma túy mà giật cả mình, hình tượng về anh chàng này tuột dốc không? Thật ra, cũng do tôi muốn nói, các bạn nữ, mong các bạn, đừng nghĩ người yêu mình phải là người hoàn hảo, người ta hoàn hảo đến đâu, người ta cũng
chẳng thể che lấp được khuyết điểm trước đây của mình. Những chàng trai
hoàn hảo chỉ có nơi truyện tranh, ngôn tình. Hãy biết ở thực tại, người
yêu bạn vì bạn là chính bạn, và không ai trên thế giới này hoàn hảo, nếu có, chỉ là cái lốt đội phía ngoài cho có thôi. Hãy nghe theo tiếng gọi con tim, chứ không phải là lý trí về chuẩn mực. An tâm, thứ nhất: tui chưa bao giờ sai. Thứ hai: chắc chắn không sai. Thứ ba: nếu có sai, nhìn lại 2 điều trên.