Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi

Chương 40: Chương 40




Trương Hiểu Sinh nhắm mắt lại trở về phòng, đầu bị đụng vào cửa cũng không chịu mở mắt ra.

Hắn lừa mình dối người lầm bầm trong miệng: “Ta nằm mơ, ta đang nằm mơ.”

Nhiếp Nhung khó hiểu nhìn tên thuộc hạ ngu xuẩn của mình.

Những lời nói của Trương Hiểu Sinh như khai thông kinh mạch cho hắn, tình cảm vốn còn bị tầng tầng sương mù che phủ giờ đây đã được xua tan.

Lòng hắn vui mừng, quân nào biết.

...!

Tên hôn quân ngốc nghếch kia chỉ nghiêm túc được hai ngày thì đã trở về bộ dáng như cũ.

Các triều thần đến sớm thấp giọng đàm luận.

Bọn họ cũng không cảm thấy thất vọng, đã tập mãi thành quen mà thôi.

Hôm nay Nhiếp Nhung dậy thật sớm là muốn nhanh chóng đến gặp hoàng đế nhỏ, đến khi mọi người có mặt đông đủ rồi mà cái vị ngồi trên chủ thượng vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.

Núi không gặp ta, ta tìm đến núi.

Nhiếp Nhung thản nhiên phất tay cản những quan thần đang muốn lại đây để hàn huyên, hắn đen mặt bước ra ngoài.

Xung quanh Thẩm Hành trước sau như một vây đầy người nịnh nọt, hắn cau mày nhìn Nhiếp Nhung vừa rời đi.

Hắn do dự một lúc nhưng vẫn không đi theo, quyết định lưu lại tiếp tục khẩu phật tâm xà.

Cũng do tân trạng nguyên mới nhậm chức nên phần lớn tâm tư của các quan thần ít nhiều lung lạc, nhất định hắn phải ổn định lại thế cuộc của mình.

Nhưng Diệp Bạch Thương lại đi theo, hắn cất bước đi cùng hướng với Nhiếp Nhung.

Bọn họ đều muốn đi tìm hoàng thượng.

Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Bạch Thương vào triều, hoàng thượng lại vắng mặt, các đồng liêu đều tỏ vẻ đã tập mãi thành quen, thậm chí còn có đại thần ở ngay triều đường đàm luận về hoàng thượng, bao nhiêu câu từ sỉ nhục không ngừng lọt vào tai hắn.

Ngu ngốc, bạo quân, bao rơm,...!

Không có từ nào là liên quan đến thiếu niên thuần khiết ngày hôm qua cả.

Hắn muốn tự mình đi tìm hoàng thượng để xác nhận, muốn hỏi tại sao hôm nay y không thượng triều.

Nhiếp Nhung yên lặng liếc hắn một cái, bước nhanh hơn.

Ở bên kia Đường Hi còn không biết nhân vật thụ chính và vai ác đang đến tìm mình, cậu còn đang đỏ mặt bám lấy giường.

Sau khi tỉnh rượu, cậu không hề quên tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tai mèo lộ ra, nằm ở trên giường làm nũng cầu Nhiếp Nhung đừng đi...!

【1551! Trả tích phân!】

1551 biện giải:【Tôi đã nộp đơn lên hiệp hội sự cố tiêu dùng của ký chủ cho cậu rồi, sự cố đạo cụ này không có liên quan gì đến tôi hết!】Tích phân đã vào túi của nó rồi thì đừng hòng có ai lấy lại được.

【Tôi muốn biến cậu thành gậy trêu mèo!】

【Đừng, thế giới tiếp theo tôi sẽ sắp xếp cho cậu một thân phận ngàn chén không say, cậu xem ở thế giới trước cậu nói muốn có thân phận thích làm gì thì làm sao, vậy nên tôi đã cho cậu thân phận cao quý nhất rồi đó...】Hệ thống chột dạ, âm thanh càng lúc càng nhỏ.

【Tên bạo quân ngu ngốc?】Mèo nhỏ lạnh lùng.

1551:...Không lời biện giải.

“Hoàng thượng, đến giờ thượng triều rồi ạ.”

Đức công công cẩn thận đứng ở cửa khẽ gọi.

Sáng nay hoàng đế nhỏ không cho gọi bọn họ, trong phòng cũng không một tiếng động, cung nữ hầu hạ không dám tự tiện gõ cửa.

“Trẫm không đi!” Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên đến Đường Hi học theo nguyên chủ nổi nóng với bọn họ.

Cậu trực tiếp vơ lấy lọ hoa nhìn có vẻ giá trị ném về phía cửa, lọ hoa vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Cung nữ và thái giám bên ngoài run rẩy, rất sợ bạo quân khi tức giận sẽ lôi đầu ai đó ra chém mất.

“Vâng.” Đức công công bình tĩnh khom lưng.

Ông cũng không khuyên can, ông biết một khi hoàng đế nhỏ đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể lay động được.

Đang muốn lui xuống thì sau lưng truyền đến tiếng gọi.

“Đức công công.”

Nhiếp Nhung ngăn Đức công công đang muốn hành lễ.

“Sao Nhiếp tướng quân lại đến đây, còn có cả Diệp trạng nguyên nữa.” Đức công công kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Ta đến tìm hoàng thượng, kính nhờ công công giúp ta truyền lời.”

Thanh âm trầm thấp rơi vào tai Đường Hi không sót một chữ.

Ở ngoài cửa mà nói chuyện lớn tiếng như vậy, đến người điếc còn nghe được, còn phải nhờ Đức công công gọi à.

Đường Hi phiền muộn cuộn mình trong chăn: “Trẫm không gặp!”

Diệp Bạch Thương quả là một người rất có quy củ lễ nghi, nghe cậu nói như vậy thành thật đứng ngoài cửa đợi.

Nhiếp Nhung khẽ hừ một tiếng, không coi ai ra gì trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Từ nhỏ đến lớn hắn chẳng thèm quan tâm hai chữ quy củ viết như thế nào.

Có thị vệ muốn tiến đến ngăn cản lại bị ánh mắt của hắn làm cho đứng hình.

Đây là ánh mắt mà chỉ người đã từng đi qua gió tanh mưa máu mới có được.

Đức công công cũng bị giật mình, chưa kịp hoàn hồn thì Nhiếp Nhung đã đi vào.

Ngay khi ông cũng muốn đi vào theo thì đã bị thanh âm thẹn quá hóa giận của hoàng đế nhỏ ngăn cản.

“Không được vào!”

Đức công công cùng Diệp Bạch Thương hai mặt nhìn nhau, không biết hoàng đế nhỏ đang nói ai, hai người cũng không dám manh động.

Nhiếp Nhung không chút kiêng dè tiến vào, dứt khoát ngồi lên long sàng của hoàng đế nhỏ.

Giường của hoàng đế nhỏ cũng có hương thơm như trên người y.

Trên mặt hắn vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc nhưng hành động lại như tên ngốc, hít mũi ngửi mấy cái.

Đường Hi như cảm nhận được, không thể tin được từ trong cái kén ló đầu ra: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Hoàng đế nhỏ vừa chui từ trong chăn ra, mặt nhỏ ửng hồng khiến người ta rất muốn cắn một cái.

Đôi chân dài của Nhiếp Nhung vắt ngang che đi chỗ mất tự nhiên: “Hoàng thượng dùng yên chi thủy phấn sao(1)?”

(1)Một loại trang điểm của phụ nữ thời xưa.

“Trẫm chưa bao giờ dùng thứ đó.” Đường Hi cau mày.

“Hoàng thượng còn thơm hơn so với nữ nhân nữa đấy.” Tầm mắt Nhiếp Nhung dừng trên cổ áo lót của cậu.

Nào giống đại tướng quân uy phong lẫm liệt, nhìn hắn giờ đây cứ như là tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng lại có dáng vẻ lại đẹp đến nỗi làm người bị trêu đỏ bừng mặt.

Hai má Đường Hi càng ửng hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ: “Cút ra ngoài cho trẫm!”

Nhiếp Nhung không những không lăn(2) mà còn vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hoàng đế nhỏ, nghiêm túc nói: “Thu về đi.”

(2)滚: từ cút đồng âm với từ lăn.

Giọng nói của hắn vô cùng tự nhiên, Đường Hi bị hắn xoa loạn một lúc mới biết là hắn đang nói đến tai mèo, cậu vội vàng hất tay hắn ra, uy hiếp: “Tốt nhất là ngươi nên quên hết chuyện đêm qua đi, nếu không thì...”

Nói chưa dứt lời thì đã bị hắn cắt ngang.

“Thần không làm được, người rất đáng yêu.”

Giọng điệu nghiêm túc cứ như là mang binh đi đánh giặc, Đường Hi chợt ngây người.

Nhưng cậu nhanh chóng dùng gối đập vào người hắn, dạ minh châu cũng bị cậu ném đi.

Nhiếp Nhung một tay bắt được dạ minh châu đang hướng đến mặt hắn, cầm cầm trên tay chơi đùa: “Hoàng thượng thích thứ đồ chơi nhỏ này sao, ở phủ tướng quân có rất nhiều, hoàng thượng có muốn đến phủ của thần nhìn một chút không?”

1551 không nhịn được chui ra phun tào:【Nhân vật phản diện bây giờ cứ y như mấy tên chuyên dụ dỗ động vật nhỏ ngốc nghếch vậy.】

Đường Hi rụt rè co người lại, giống hệt như vật nhỏ xù lông, cậu nhìn qua ngó lại thấy không còn vật gì có thể ném được nữa liền duỗi chân đạp hắn.

Bàn chân trắng nộn vừa mới duỗi ra đã bị hắn nắm lấy.

Nhiếp Nhung nhẹ nhàng nắn nắn: “Mềm mại y như tay của người vậy.” Móng chân cũng rất nhỏ màu hồng nhạt.

Bàn chân của Đường Hi cũng không có lấy một vết chai, nhìn qua là đã biết được nuông chiều từ bé, thường hay ngồi kiệu nên không tự mình đi, so với nam nhân bình thường còn nhỏ hơn vài phần, khớp xương thanh mảnh bị lòng bàn tay hắn sờ đến ngứa. truyện kiếm hiệp hay

“Buông ra.” Do bàn chân đang bị nắm lấy nên giọng nói có chút mềm nhũn.

Nhiếp Nhung những không thả ra mà còn áp bàn chân cậu lên lồng ngực hắn, nửa uy hiếp nửa khẩn cầu: “Nếu hoàng thượng chịu hồi phủ cùng thần một chuyến thì thần sẽ buông ra.”

Lần trước thì muốn cậu dạ ẩm cùng hắn, lần này thì muốn cùng hắn hồi phủ, rốt cuộc Nhiếp Nhung xem vị vua một nước như mình là cái gì chứ!

Đường Hi tức giận há miệng cắn hắn, cậu cố gắng dùng sức nhưng cũng chỉ để lại một vòng răng ngay ngắn mờ nhạt trên da thịt tường đồng vách sắt kia, trên đó còn lưu lại một chút vệt nước lấp lánh.

Nhiếp Nhung ngồi yên cho cậu cắn, nhìn vệt nước cậu để lại trên tay mình, ánh mắt hắn dần tối sầm, khàn giọng nói: “Nếu hoàng thượng không đồng ý thì thần sẽ gọi bọn họ vào, cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của vị thánh thượng mà họ tôn kính.”

Bấy giờ Đường Hi mới phát hiện tư thế vô cùng ái muội của hai người bọn họ, một chân cậu bị Nhiếp Nhung nắm lấy, cả người như bị hắn ôm vào lòng.

Trên tay Nhiếp Nhung còn lưu lại một dấu răng khả nghi.

Bộ dáng thế này thì làm sao để người khác thấy được.

Đường Hi cắn răng: “Trẫm đồng ý, thả trẫm ra nhanh lên!”

Thấy cậu nhanh như vậy mà đã thỏa hiệp, Nhiếp Nhung tiếc nuối buông ra, trước khi buông tay còn cố ý niết niết lòng bàn chân cậu một chút.

Bị mèo nhỏ Đường Hi trừng mắt cũng vui vẻ chấp nhận.

Đường Hi thở phì phò rời giường thay y phục, toàn bộ quá trình đều không thèm cho Nhiếp Nhung một cái liếc mắt.

Đã vậy cậu còn cố ý truyền Diệp Bạch Thương vào, ân cần nhiệt tình nói chuyện với hắn.

“Không biết Diệp trạng nguyên muốn làm chức quan gì?” Đường Hi tự nhận là mình đã dùng dáng vẻ cực kỳ uy nghiêm để hỏi Diệp Bạch Thương nhưng thật ra vẻ mặt của cậu vô cùng mềm mại.

Nhưng cậu chỉ là một con rối không có thực quyền, cho dù nhân vật thụ chính có nói ra nguyện vọng của mình thì cậu cũng chỉ có lòng mà không có sức.

“Thần muốn đến Công bộ.” Diệp Bạch Thương có chút kích động.

Hắn không ngờ hoàng thượng sẽ hỏi ý kiến của mình.

“Công bộ?”

Đường Hi kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc, cậu không nghĩ đến sẽ nhận được câu trả lời này.

Trong cốt truyện, Diệp Bạch Thương được Thẩm Hành an bài đến Hộ bộ, từng bước thăng lên làm Hộ bộ thượng thư, sau đó đã góp sức giúp đỡ hắn rất nhiều.

Hóa ra chí hướng ban đầu của hắn lại nằm ở Công bộ.

Trên mặt Đường Hi lộ ra nét tò mò của tuổi thiếu niên mới lớn: “Sao lại muốn đến Công bộ?”

Quả nhiên vẫn giống đệ đệ của hắn, vẫn còn là một đứa nhỏ.

Trong lòng Diệp Bạch Thương mềm nhũn, âm thanh càng thêm ôn hòa, bất tri bất giác nói ra hết chí hướng hoài bão của mình cho hoàng đế nhỏ nghe.

Quê nhà của hắn từng bị một trận lũ lớn càn quét, vậy nên hắn muốn vào Công bộ để góp sức tu sửa lại những nơi bị bão lũ như ở quê hương hắn.

Càng nghe Đường Hi càng điên cuồng gật đầu, bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp.

Nhiếp Nhung ở bên cạnh mặt càng ngày càng đen, lúc Diệp Bạch Thương định bàn thêm một vấn đề nữa thì Đường Hi đã bị hắn lôi đi.

Đôi mắt mèo to tròn tức giận trừng hắn nhưng lại không thể phản kháng, trước mặt mọi người thì thể diện là trên hết, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.

Hoàng đế nhỏ rất xem trọng mặt mũi trước mặt người khác.

Nhiếp Nhung trong lúc ăn giấm thì đã vô thức kéo hoàng đế nhỏ đến ngự hoa viên, vừa tức giận lại không quên khống chế lực độ của mình, không nỡ làm đau hoàng đế nhỏ.

Vừa đến ngự hoa viên thì có một thanh âm yểu điệu đuổi theo ở sau lưng.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

Nghe được thanh âm này, da gà da vịt của Đường Hi đều muốn nổi lên, sững sờ nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.

Một mỹ nhân kiều diễm mặc y phục hồng phấn, trên đầu cài trâm ngọc vội vàng chạy đến đây.

“Đứng lại.” Nhiếp Nhung thấp giọng quát.

Mỹ nhân bị dọa sợ, hai mắt rưng rưng nhìn Đường Hi: “Hoàng thượng, người này là ai vậy, hung dữ quá đi!”

Đường Hi: Còn cô là ai...!

Cậu lục lọi trong ký ức của nguyên chủ những thông tin liên quan đến nàng, thầm nói một tiếng không ổn.

Đúng như dự đoán, mỹ nhân kia thấy gương mặt mờ mịt của Đường Hi, trong lòng thương tâm, liều mạng lớn tiếng nói: “Hoàng thượng không nhớ Tiểu Tú sao?”

“Lúc đầu ở Giang Nam người nói với ta Giang Nam mỹ thủy dưỡng mỹ nhân, còn muốn ta hồi cung cùng người, cho ta vinh hoa phú quý, bây giờ đã hơn một tháng mà người vẫn chưa từng đến gặp ta!”

Nghĩ đến tích cách của nàng trong trí nhớ của nguyên chủ, đầu của Đường Hi ẩn ẩn đau.

Thậm chí cậu còn không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của nhân viên dọn phân, nhất định là hắn đang rất tức giận đi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.