Trong một lần nguyên chủ cải trang vi hành thì đã gặp được tiểu mỹ nhân Tống Tú Tú.
Nàng hoàn toàn khác xa so với ấn tượng của mọi người về mỹ nhân dịu dàng ở chốn lưu thủy Giang Nam.
Tống Tú Tú khi đó vô cùng nổi bật trong đám người nên mới được hoàng đế để mắt đến cho mời về cung.
Mặc dù Tống Tú Tú xuất thân bình dân nhưng trong nhà có đến ba người anh luôn nuông chiều nàng, dưỡng ra một cô nương có tính cách vô cùng hoạt náo.
Cho dù sau khi vào cung nghe được không ít lời đồn về bạo quân nhưng nàng cũng không xem là chuyện gì to tát, ở chốn hậu cung gan nàng lớn thứ hai thì không ai dám tranh hạng nhất với nàng.
Nếu như có phi tần khác dám náo loạn với hoàng thượng thế này, cho dù là gan lớn muốn đi tranh sủng đi nữa nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Nhung thì cũng đã chạy mất dạng rồi.
Sao lại cứ cố tình gặp vị này chứ.
Thanh âm Nhiếp Nhung mang vẻ châm biếm: “Hoàng thượng, đây lại là vị sủng phi nào của người?” Mấy chữ cuối cùng gần như là thoát ra từ kẽ răng.
“Hoàng thượng!” Tống Tú Tú chạy đến bên cạnh Đường Hi, vươn tay nắm lấy tay áo của cậu.
Nhiếp Nhung dùng sức kéo hoàng đế nhỏ vào lồng ngực của mình, gắt gao bảo hộ cứ như là một con chó lớn đang bảo vệ thức ăn của mình vậy, không cho nàng đến gần dù chỉ một bước.
Đường Hi bị ầm ĩ đến đau đầu, khép hờ mắt: “Dừng lại hết cho trẫm!”
Thấy hoàng thượng bị nam nhân thô lỗ cướp đi, Tống Tú Tú lại bắt đầu lệ rơi đầy mặt.
Nhân viên dọn phân vậy mà lại khi dễ con gái người ta đến khóc.
Đường Hi trừng Nhiếp Nhung một cái, đi đến an ủi nàng: “Đừng khóc nữa, trẫm thưởng cho ngươi châu ngọc mỹ lệ ở viễn dương, có được không?”
“Thần thiếp không muốn!” Tống Tú Tú ngừng khóc.
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Thần thiếp muốn tối nay hoàng thượng đến tẩm cung của thần thiếp.” Dù sao Tống Tú Tú vẫn còn là một nữ hài, nói xong câu đó sắc mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ tử.
Nhiếp Nhung cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng đã đồng ý đêm nay đến quý phủ của thần.”
Đường đường là một đại tướng quân vậy mà lại đi tranh giành tình nhân với nữ tử, còn đâu hình tượng Chiến thần.
Tống Tú Tú cắn chặt không tha: “Hoàng thượng, từ ngày hoàng thượng đưa thần thiếp vào cung người chưa một lần sủng hạnh thần thiếp!”
Sắc mặt Nhiếp Nhung bỗng nhiên tốt lên trông thấy, ánh mắt lóe sáng nhìn về hướng hoàng đế nhỏ.
Y hệt con chó lớn ngửi được mùi thịt.
Nếu bây giờ là nguyên chủ thì y đã cảm thấy vô cùng mất mặt trực tiếp cảnh cáo Tống Tú Tú, nhưng Đường Hi lại không nỡ trừng phạt nữ tử, cậu chỉ có thể bày ra gương mặt nghiêm túc ngầm nhắc nhở nàng.
Đáng tiếc Tống Tú Tú lại nhìn không ra, không bị cảnh cáo nên gan càng lớn hơn: “Hoàng thượng, ta nghe các tỷ tỷ muội muội nói từ trước đến giờ người đến tẩm cung của các nàng thì cũng chưa từng sủng hạnh ai, thần thiếp...”
“Làm càn!” Đường Hi thẹn quá hóa giận quát lớn.
Lần này là cậu thật sự nổi giận, cậu không thể phá vỡ thiết lập tính cách, nhất định phải trừng phạt Tống Tú Tú.
Đường đường là vua của một nước thế mà lại chưa bao giờ sủng hạnh phi tần, chuyện này mà truyền ra nhất định sẽ bị hoài nghi là có ẩn tình.
“Người đâu, đưa Tú phi về cung đóng cửa cấm túc hai tháng!”
Cái này so với nguyên chủ không đánh cũng giết thì đã rất nhân từ rồi.
Tống Tú Tú cũng ý thức được mình nói sai, hoảng hốt ngậm miệng.
Lúc này cung nữ thiếp thân bị Tống Tú Tú ném ở phía sau thở hổn hển chạy lại, mới vừa đến thì đã nghe hoàng thượng muốn phạt chủ nhân, nàng hoảng sợ kéo Tống Tú Tú cùng quỳ xuống.
Hai người run rẩy nhưng cũng không dám mở miệng cầu xin, cho dù gan lớn đến mấy nhưng lúc này cũng không dám lên tiếng chọc giận hoàng đế nhỏ.
Tất cả mọi người biết bạo quân nhỏ ghét nhất là người khác cầu xin, càng cầu xin thì càng bị lĩnh hình phạt tàn nhẫn.
Đường Hi hừ một tiếng phất tay áo rời đi.
Cậu đi rất nhanh, sợ lại gặp người không nên gặp ở ngự hoa viên này.
Đến lúc đó nhân viên dọn phân ăn giấm lung ta lung tung, người thảm nhất vẫn là cậu.
Nhiếp Nhung chân dài, không nhanh không chậm đi theo cậu.
Vì câu nói của Tống Tú Tú nên tâm trạng hắn vô cùng tốt, âm khí hai ngày này lập tức tan biến, thấy hoàng đế nhỏ tức giận đỏ bừng mặt còn cố ý trêu chọc: “Trước giờ hoàng thượng thật sự không sủng hạnh các nàng sao? Hay là hoàng thượng vẫn...” Còn nhỏ?
“Trẫm nghe nói phủ của Nhiếp tướng quân vẫn chưa có một nữ nhân nào.” Đường Hi trào phúng hắn: “Có cần trẫm tứ hôn cho tướng quân không?”
Nhiếp Nhung không bị cậu kích thích, đột nhiên hắn cười nhẹ: “Thần đã có người trong lòng rồi.”
Người trong lòng?
Ở thế giới này nhân viên dọn phân đã có người mình thích rồi sao?
Đường Hi ngẩn người, tận lực kìm lòng không quay đầu lại: “Là tiểu thư nhà ai?”
“Là một vị quý nhân được nuông chiều từ bé.” Vẻ mặt Nhiếp Nhung cao thâm khó dò.
“Ồ.” Qua một lúc lâu Đường Hi mới khô khan đáp lại.
Trên đường đi hai người đều im lặng.
Nhiếp Nhung vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn tự hỏi liệu hoàng đế nhỏ có nghe ra tâm tư bí mật ẩn giấu trong lòng hắn hay không.
Lần đầu ra chiến trường giết người hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Hắn cũng không đặt hy vọng quá nhiều, hoàng đế nhỏ chưa bao giờ quay đầu lại nhìn hắn dù chỉ một lần.
...!
Lời của hoàng đế nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
Đường Hi theo chân Nhiếp Nhung về phủ tướng quân, thậm chí không cho tùy tùng đi theo hầu hạ, cậu muốn cải trang vi hành.
Cởi bỏ một thân long bào, đổi thành y phục xanh lam, hoàng đế nhỏ càng tăng thêm nét thuần lương vô hại, mắt ngọc mày ngài tựa như tiểu công tử đến từ chốn đào nguyên.
Nhiếp Nhung cưỡi ngựa đi đến, hắn sờ sờ huyết hãn bảo mã của mình, “Hoàng thượng có biết cưỡi ngựa không?”
Thái tử từ nhỏ phải học cách cưỡi ngựa, nhưng mà hoàng đế nhỏ lúc đầu cũng không phải là ứng cử viên cho ngôi vị trữ quân, sau khi thái tử và tiên hoàng băng hà y mới rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, những gì thái tử cần học y một cái cũng không thèm học.
Bao rơm Đường Hi dĩ nhiên lắc đầu: “Trẫm không muốn, trẫm muốn ngồi kiệu.”
Bên trong kiệu tốt nhất là nên chuẩn bị thêm điểm tâm, nhuyễn kiệu mềm mại là tốt nhất.
Nhiếp Nhung không chút lưu tình: “Không có.”
Vừa dứt lời, Đường Hi bị hắn ôm lấy eo kéo lên ngựa.
Đường Hi hoảng sợ thốt lên một tiếng, vội vàng níu lấy góc áo của Nhiếp Nhung: “Nhiếp Nhung! Làm càn!”
Khóe miệng Nhiếp Nhung khẽ cong lên: “Thần mạo phạm rồi.”
Một chút ăn năn cũng không có.
Đường Hi tự mình tức giận, đến khi ngựa bắt đầu chạy thì cậu vô cùng ngạc nhiên sờ sờ bảo câu bên dưới.
“Lông nó mềm thật.”
Nhiếp Nhung vỗ vỗ lên mông ngựa: “Nó tên là Lương Hành, một ngày nó có thể chạy gấp năm lần ngựa thường.”
Lương Hành như cảm nhận được lời khen của chủ nhân, nó vui vẻ phì mũi hai cái.
Đường Hi có chút ghen tị, nguyên chủ không thích Nhiếp Nhung một phần cũng bởi vì tướng mạo của hắn.
Nguyên chủ luôn ghen tị với nam nhân có tướng mạo anh tuấn, còn Nhiếp Nhung có dung mạo vừa tuấn lãng lại hung lệ này càng khiến nguyên chủ chán ghét hơn.
Đường Hi đối với hãn mã khó thuần này sinh ra chút ao ước.
Cậu yêu thích không thôi, cứ vươn tay sờ sờ thân ngựa, Nhiếp Nhung như nhìn ra gì đó, hắn vòng tay qua eo hoàng đế nhỏ: “Hoàng thượng thích con ngựa này sao?”
“Chẳng lẽ chuồng ngựa trong cung của trẫm thiếu ngựa à?” Hoàng đế nhỏ không biết cưỡi ngựa mặt không đỏ tim không đập trả lời.
Trong hoàng cung chẳng hề thiếu ngựa, chỉ là cậu chưa bao giờ đến xem mà thôi.
Nhiếp Nhung như đang dỗ dành bạn nhỏ: “Vâng, đương nhiên là hoàng thượng có rất nhiều ngựa rồi, nhưng bây giờ thần có một con bạch mã có cùng huyết thống với Lương Hành, thần muốn dâng cho hoàng thượng.”
Hai mắt Đường Hi sáng rực, giọng nói vui vẻ mấy phần nhưng vẫn cố làm bộ thâm trầm: “Lợi hại giống Lương Hành sao?”
“Vâng.”
“Vậy thì trẫm đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Nhiếp Nhung vờ như không nghe ra hoàng đế nhỏ đang vui vẻ: “Là vinh hạnh của thần.”
Đường phố đông đúc nên ngựa không thể phi nhanh, hắn cố tình để Lương Hành đi chậm lại.
Lương Hành là một con ngựa rất có linh tính, nó vì nhân duyên của chủ nhân nhà mình mà cố gắng đi chậm hết mức có thể, đây là tốc độ chậm nhất trong cuộc đời làm ngựa của nó.
Đến khi về đến phủ tướng quân thì bầu trời đã phủ đầy ánh tà dương.
Nhiếp Nhung tiếc nuối sờ eo Đường Hi, suốt đường đi hắn lén lút ăn đậu hũ của hoàng đế nhỏ mà không để lại dấu vết nào.
Thật hận thời gian không thể dừng mãi ở khoảnh khắc này.
Đường Hi ngốc nghếch tưởng nam nhân sau lưng sợ mình ngã nên vẫn luôn đặt tay bên eo mình, cậu ngoan ngoãn không chút chống cự.
Được hầu hạ quen rồi, lúc trước khi cậu xuống kiệu cũng có thái giám nằm xuống cho cậu giẫm lên, cho nên lúc được Nhiếp Nhung ôm xuống ngựa cậu cũng không cảm thấy có gì khác thường.
“Tướng quân, vị này chính là?”
Lão quản gia của phủ tướng quân ra nghênh đón chủ nhân, ông nghi hoặc nhìn Đường Hi.
Vừa lúc thuộc hạ của Nhiếp Nhung là Hùng Thành và Trương Hiểu Sinh cũng bước ra, Hùng Thành là một đại hán thô dã vừa thấy Đường Hi đã lớn tiếng hô: “Tướng quân! Ngài ở đâu mà lừa được tiểu công tử ngoan ngoãn này vậy?”
Trương Hiểu Sinh thật muốn dùng một đao đánh ngất hắn mang đi.
Tiểu công tử ở đâu, rõ ràng đây chính là tên bạo quân!
Hắn từng theo tướng quân vào cung nên có thể nhớ được dáng vẻ của hoàng đế nhỏ trông như thế nào.
Hắn chợt nhớ lại những lời đàm luận tối qua cùng tướng quân, lần đầu tiên Trương Hiểu Sinh có ý nghĩ muốn cho Hùng Thành vĩnh viễn ở lại biên cương đừng về hoàng thành nữa.
Hùng Thành chẳng hiểu gì, sau khi bị đánh vẫn còn buồn bực: “Trương Hiểu Sinh ngươi làm gì vậy, muốn đánh nhau à?”
Trương Hiểu Sinh cho hắn ánh mắt tự lo lấy mình, sau đó muốn hành lễ với hoàng đế nhỏ.
Nhưng hắn bị ánh mắt của Nhiếp Nhung ngăn lại.
Lần này hoàng đế nhỏ cải trang vi hành, càng điệu thấp càng tốt.
Đường Hi không coi ai ra gì đi thẳng vào trong phủ tướng quân, căn bản không hề để lọt tai những lời bọn họ vừa nói.
Cậu thật muốn nhìn một chút, muốn biết trong phủ tướng quân đang giấu người nào.
Nhân viên dọn phân tâm duyệt quý nhân, có phải là hắn đã giấu quý nhân ở trong phủ không?
Trong cốt truyện cũng không đề cập đến việc vai ác chỉ biết đánh đánh giết giết này có người trong lòng.
Nhiếp Nhũng nhìn hoàng đế nhỏ bước vào phủ của mình, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó giải thích, tựa như mãnh thú đã thành công tha được con mồi về hang vậy.
“Đi chuẩn bị đồ ăn đi, nói trù phòng làm thêm thịt và cá.”
“Vâng.” Quản gia đã nhìn ra kia là khách nhân tôn quý nên không dám qua loa thất lễ, nhanh chóng đi xuống sắp xếp.
Nhiếp Nhung đuổi kịp hoàng đế nhỏ: “Hoàng thượng muốn xem bảo bối của ta à?”
Hắn như là một kỵ sĩ không thể chờ được nữa muốn dâng tất cả những gì tốt nhất của hắn cho cậu.
Đường Hi vô cùng nhạy cảm.
Bảo bối? Kim ốc tàng kiều(1)?
(1)Kim ốc tàng kiều: lầu vàng giấu người đẹp.
“Dẫn trẫm đi xem.”
Hùng Thành đầu óc mơ hồ nhỏ giọng trò chuyện với Trương Hiểu Sinh ở phía sau: “Ôi chao, ngươi có cảm thấy bây giờ tướng quân y hệt khổng tước xòe đuôi không hả?”
Trương Hiểu Sinh, người đã nhìn thấu hồng trần, yên lặng ném cho hắn ánh mắt thông cảm.
Chờ đến khi ngươi biết được chân tướng xem có bị hù chết hay không?
Nhiếp Nhung dẫn hoàng đế nhỏ đến nơi hắn cất chiến lợi phẩm.
Một nửa chiến lợi phẩm thắng trận hắn đều quyên cho bách tích nghèo khổ khắp nơi, một phần khác hắn để khen thưởng cho các tướng sĩ và bản thân hắn, chỉ dành một phần nhỏ là nộp cho quốc khố.
Đường Hi căng thẳng đi vào gian phòng nọ, đập vào mắt cậu chính là ánh sáng sắc lạnh của đám binh khí.
Là mấy cái này?
Nhất thời Đường Hi không kìm được biểu tình ngạc nhiên.
Nhiếp Nhung lôi lôi kéo kéo hoàng đế nhỏ lại gần: “Hoàng thượng, ta có rất nhiều châu ngọc.”
Hắn lấy ra một viên to bằng nắm tay, không khác gì dạ minh châu, tùy ý cầm trên tay như là cầm quả cầu lông trêu mèo.
Giọng nói hắn tràn đầy mong đợi: “Hôm nay hoàng thượng cho thần nhìn lại cái kia, thần sẽ đem hạt châu đưa hết cho người.”
Đường Hi sửng sốt nhìn dạ minh châu: “Cái kia?”
Nhiếp Nhung nghiêm túc nói ra lời lưu manh: “Là tai mèo, thần còn muốn sờ nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
cũng muốn sờ nữa!.