Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi

Chương 60: Chương 60




Lông xù đã che đi gương mặt ửng hồng của Đường Hi, cậu mềm mại meo một tiếng.

Cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn cuốn quanh cổ tay người đàn ông, dáng vẻ vô cùng tin tưởng và ỷ lại.

Bạch Kiều Sinh sững sờ cả nửa ngày, mãi đến tận khi người và mèo đi xa thì cậu ta mới phản ứng lại được, khó chịu đè nén sự mất mát trong lòng, nhanh chân đuổi theo.

Nhân tiện thì Quý Tử Ngang đã đồng ý cho cậu ta phát sóng trực tiếp.

Bạch Kiều Sinh dùng năm ba câu tránh nặng tìm nhẹ để tóm lược sự tình cho khán giả.

Khán giả trong phòng trực tiếp chỉ biết cậu ta muốn đi tìm hiệu trưởng để hỏi về sự việc liên quan đến tòa nhà dạy học bỏ hoang mà cậu ta đã phát sóng ngày hôm đó.

Có rất ít streamer kinh dị làm như thế này, một vài khán giả sau khi biết liền cảm thấy nhàm chán muốn thoát ra.

Đột nhiên có một cơn gió vô tình thổi đến, Bạch Kiều Sinh theo bản năng vươn tay cản lại, cũng vì vậy nên ống kính lắc lư quét ngang qua Quý Phược Thanh.

Gương mặt này vừa lọt vào ống kính, cho dù chỉ là giây phút ngắn ngủi chưa tới hai phút nhưng cũng đủ để khiến sóng bình luận nổ tung.

Quý Phược Thanh ôm mèo, cảm giác lạnh nhạt như dần tan biến, tựa như thần tiên hạ phàm mang theo mị lực khiến người người gục ngã.

Trong phòng trực tiếp có người nhanh tay đăng ảnh chụp màn hình lên mạng.

Khu bình luận: A a a a A Vĩ đã chết rồi! Anh đẹp trai với mèo con, tổ hợp này quá là tuyệt vời mà!

Khu bình luận: Đây có phải là con mèo ngày đó streamer nhặt được trong cái nhà ma kia không?

Khu bình luận: Quân y cho túi máu! Anh đẹp trai giết chết mị rồi!!

Khu bình luận: Chờ chút, mọi người không cảm thấy anh đẹp trai này giống với người ngày đó ôm thiếu niên xinh đẹp sao?

Nhưng cái bình luận này nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn sóng bình luận, bất quá lời nói của người này đã thức tỉnh nhiều người, còn có cô gái lấy kính hiển vi ra so sánh hai tấm ảnh với nhau, quả nhiên là cùng một người.

Khu bình luận: A a a a quả nhiên trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp mà.

Bạch Kiều Sinh nhận ra câu chuyện càng ngày càng lệch hướng, cậu ta vội vàng quay ống kính về phía mình, nỗ lực nói vài câu kéo đề tài về.

Bình thường cậu ta vẫn thuận buồm xuôi gió phát sóng trực tiếp, nhưng nhan sắc cậu ta vẫn kém hơn Quý Phược Thanh, phần lớn bên trong sóng bình luận đều năn nỉ cậu quay máy về phía anh đẹp trai vừa nãy đi.

Cũng may vừa đến Lạc Tiên Tự, tiểu hòa thượng bên trong mở ra một khe cửa nhỏ vừa vặn nhìn thấy bọn họ, cậu ta có chút kinh diễm nhìn Quý Phược Thanh đang đứng đầu, sau đó khéo léo từ chối.

“Bây giờ sư phụ của tôi đang chiêu đãi khách quý, xin thứ cho ngày hôm nay không thể tiếp khách được nữa.”

Vừa dứt lời thì cậu ta lập tức muốn đóng cửa lại.

Đường Hi gấp gáp kêu meo meo, vươn móng vuốt nhỏ ra muốn chặn cửa.

Quý Phược Thanh nắm lấy móng vuốt lông xù của cậu, trầm giọng: “Hồ đồ, lỡ bị thương thì sao đây?”

Hắn vừa nói vừa thả một người giấy nhỏ ra, nó yên lặng dán lên cái đầu trọc của tiểu hòa thượng.

Con ngươi của tiểu hòa thượng nhanh chóng tan rã, cậu ta tươi cười vươn tay mở rộng cửa lớn: “Các vị, mời vào.”

Đường Hi mở to đôi mắt mèo, hiếu kỳ meo một tiếng, rút móng vuốt nhỏ của mình ra muốn bắt lấy người giấy nhỏ trên đầu của tiểu hòa thượng.

Lần này Quý Phược Thanh cũng không ngăn cản cậu, ngược lại hắn còn vươn tay ra để cho cậu hướng về trước một chút, thỏa mã thiên tính hiếu kỳ ham chơi của mèo nhỏ.

Đường Hi dùng đệm thịt nhỏ ngoắc ngoắc người giấy, làm cho nó lệch lên trên một chút, sau người giấy nhỏ đột nhiên di chuyển, nó chạy lên trên hai bước, thuận theo chiều cổ áo của tiểu hòa thượng mà trượt vào trong, tránh thoát móng vuốt của mèo nhỏ.

Thấy người giấy nhỏ trốn đi, Đường Hi ngạc nhiên nhìn về phía Quý Phược Thanh meo meo hai tiếng, cậu vô cùng tò mò với việc người giấy nhỏ có thể chạy được.

Ở thế giới này cậu không có quả cầu lông nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu gặp thứ đồ chơi thú vị như thế này.

Quý Phược Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay, người giấy lại bay ra, lảo đảo đứng trước mặt Đường Hi, ngoan ngoãn cho mèo nhỏ chơi đùa.

Đường Hi ngẩng đầu cong đuôi phóng tới, thỏa mãn ôm người giấy nhỏ vào trong lòng, dùng móng vuốt đạp đạp.

Chờ đến khi mèo nhỏ chơi chán, Quý Phược Thanh mới nhấc chân bước vào.

Vốn dĩ do mèo nhỏ dẫn đầu muốn đến nơi này, còn bây giờ thì mèo ta đã bị người giấy câu mất tâm trí rồi.

Dường như người làm nhiệm vụ đã biến thành người khác.

1551 thu tất cả vào trong mắt:...!Đời này toang mịa rồi.

Lúc này Bạch Kiều Sinh vẫn đang tập trung vào phòng trực tiếp nên cũng không chú ý đến sự khác thường của tiểu hòa thượng, bọn họ cứ như vậy mà được con rối hòa thượng dẫn đến gian phòng của hiệu trưởng Vương đang ngồi.

Khách quý của ngôi miếu này chính là hiệu trưởng Vương, lúc bọn họ bước vào thì ông ta vẫn ngồi một mình trong phòng.

Vương Học Bình căng thẳng chờ đợi, thấy tiểu hòa thượng đẩy cửa bước vào thì ông ta lập tức đứng lên chào hỏi: “Đại sư, rốt cuộc ngài cũng xuất quan rồi!”

Đập vào mắt chính là ba người xa lạ, ông ta ngẩn người.

Vương Học Bình lui về sau hai bước: “Mấy người...!mấy người là ai?”

Tiểu hòa thượng dẫn đường xong thì yên lặng đứng một bên.

Quý Tử Ngang nói: “Chào hiệu trưởng Vương, tôi là thầy trừ tà của Quý gia mà ông đã ủy thác, lần này tôi đến là để xác nhận một vài chuyện với ông.”

Sắc mặt Vương Học Bình biến đổi nhiều lần, cuối cùng ông ta lộ ra nụ cười giả dối: “Thì ra là các vị đại sư, mời ngồi mời ngồi, các đại sư có chuyện gì thì nên tìm phó hiệu trưởng, sao lại vất vả chạy đến đây chứ.”

Ngày đó ông ta chỉ lo chạy đôn chạy đáo nhờ vả các mối quan hệ mới mời được thầy trừ tà của Quý gia, căn bản chưa từng gặp qua người của Quý gia, có lẽ là do khí chất của Quý Phược Thanh quá mức bức người nên ông ta không chút hoài nghi.

Đợi đến khi Quý Phược Thanh an vị thì Quý Tử Ngang mới dám ngồi xuống.

Y không dám ngang hàng ngồi cùng lúc với Quý thiên sư, ngay cả cha y là gia chủ Quý gia cũng không có đãi ngộ này, lúc nãy trước khi lên núi Quý Phược Thanh có thuận miệng nói không muốn bại lộ thân phận nên bây giờ y chỉ có thể cư xử với hắn như một vị trưởng bối tôn kính mà thôi.

Quý Tử Ngang cũng giả tạo trò chuyện với ông ta: “Có vài việc vẫn phải trực tiếp hỏi người trong cuộc thì mới dễ giải quyết.”

Không biết ba chữ người trong cuộc này chạm tới dây thần kinh nào của Vương Học Bình, ông ta vừa ngồi xuống thì đã suýt ngất xỉu, chật vật chống tay lên mặt bàn: “Người...!người trong cuộc gì chứ?”

Quý Tử Ngang nhận ra điều bất thường, y bình tĩnh nói tiếp: “Ngày đó mấy học sinh gặp chuyện thì không phải ông cũng xảy ra vấn đề sao, máu me khắp người ngất xỉu ngay trước cửa phòng học đó.”

Vương Học Bình thầm thở phào, lúng túng cười nói: “À, đúng rồi, có lẽ là do tôi là hiệu trưởng trường học, với lại trước kia tôi còn ra quyết định muốn dỡ bỏ tòa nhà dạy học đó nên chắc mới đắc tội với ma nữ kia, tôi oan quá mà, cũng may là có vị đại sư nơi này đưa cho tôi miếng ngọc.”

Quý Tử Ngang: “Ngọc gì thế? Có thể cho chúng tôi xem một chút được không?”

Vương Học Bình cảnh giác nhìn bọn họ.

Quý Tử Ngang: “Thật ra chúng tôi có chút giao tình với vị đại sư của Lạc Tiên Tự này, tôi cũng rất hứng thú với ngọc của đại sư, nếu như không đúng thì làm sao tiểu hòa thượng kia cho chúng tôi vào đây được?”

Vương Học Bình theo bản năng nhìn về phía tiểu hòa thượng, thấy cậu ta vẫn yên lặng đứng trong góc mỉm cười, như là ngầm đồng ý với lời của Quý Tử Ngang.

Ông ta hơi thả lỏng: “Sao các vị không nói sớm, thì ra là bằng hữu của đại sư Lạc Tiên Tự, bất quả miếng ngọc này đã cứu tôi một mạng, linh khí mà đại sư phong ấn ở bên trong cũng tiêu tán hết rồi.”

Quý Tử Ngang nhận lấy kiểm tra một lúc, phát hiện đây đúng là một miếng ngọc bình thường.

Đường Hi: “Meo!” Tôi cũng muốn xem!

Vốn dĩ cậu vẫn đang ngoan ngoãn chơi đùa với người giấy, lúc thấy miếng bạch ngọc này thì vươn hai móng vuốt nhỏ ra làm động tác muốn nhìn.

Thân là ác quỷ, cậu dường như có thể cảm nhận được sự khác lạ của miếng ngọc.

Mèo nhỏ tham lam không muốn để người giấy trốn thoát, suy nghĩ một lúc liền đặt mông ngồi lên người giấy, hai móng vuốt kia thì nhận lấy ngọc.

Quý Tử Ngang cũng không hề nghĩ ngợi mà đưa ngọc cho Đường Hi, lúc phản ứng lại mới kinh ngạc, không ngờ y lại chưa được sự cho phép của lão tổ mà tùy ý đưa đồ cho thức quỷ.

Lúc làm ra hành động đại nghịch bất đạo này y cũng chẳng cảm thấy có gì đó không đúng, giống như chỉ cần ác quỷ kia vươn móng vuốt ra đòi ngọc thì y sẽ vô thức đưa cho cậu.

Nhất định đây là thủ đoạn lừa người của ác quỷ!

Quý Tử Ngang lén lút đưa mắt nhìn lão tổ, thấy hắn không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần Quý Phược Thanh có chút bất mãn với y thôi thì y và việc kế thừa gia tộc sẽ trở thành người dưng khác lối.

Đường Hi ôm miếng ngọc, cảm giác kỳ quái càng rõ ràng hơn, tựa như bên trong có thứ hấp dẫn cậu, Đường Hi nghĩ mãi không ra nên dùng đệm thịt vỗ vỗ vào nó.

Vương Học Bình thấy bảo bối của ông ta bị một con mèo đùa nghịch, trên mặt lập tức hiện lên vài phần khó chịu nhưng lại nhanh chóng giấu đi, vờ vịt mở miệng: “Nhìn miếng ngọc này vậy thôi chứ tôi bỏ rất nhiều tiền ra mới mua được đó, tận tám triệu.”

Bạch Kiều Sinh cười nhạt: “Là hiệu trưởng mà phải bỏ nhiều tiền ra để mua miếng ngọc như vậy, chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.”

Vương Học Bình đắc ý: “Trong người của kẻ nghèo này cũng có chút ít tiền, ngọc này tuy quý nhưng dù sao nó cũng đã cứu mạng tôi, đáng giá, đáng giá.”

Nghe giọng điệu cũng có thể đoán được tám triệu đối với ông ta cũng không có khó khăn cho lắm.

Mặc dù những người trong phòng trực tiếp không nhìn thấy hình ảnh nhưng khi nghe những lời này cũng cảm thấy khó chịu.

Khu bình luận: Sao nghe giọng giống thầy hiệu trưởng của trường tôi vậy nhỉ? Thật ra phát sóng hôm đó tôi cũng cảm thấy có hơi quen quen, ở trường của tôi cũng có chuyện về tòa nhà dạy học bị bỏ hoang...!

Khu bình luận: Lầu trên hãy kể chuyện xưa của cậu đi! Có thể tụi mình học chung trường đó!

Khu bình luận: Ông hiệu trưởng này chắc bình thường vơ vét nhiều lắm phải không?

Quả thật Vương Học Bình là một tay già đời lão luyện, nếu biết đang phát sóng trực tiếp thì nhất định ông ta một chữ cũng không hé, nhưng lúc nãy Quý Tử Ngang nói bọn họ có giao tình với Lạc đại sư nên ông ta cũng buông bỏ phòng bị.

Quý Phược Thanh không để ý đến ông ta, hắn thấy mèo nhỏ vỗ vỗ ngọc bội, còn muốn dùng răng cắn thì lập tức lấy ngón tay cản cậu lại.

Hắn cũng thả ra một luồng linh khí.

Linh khí này chỉ có một mình Đường Hi thấy được, cậu mở to mắt nhìn luồng linh khí ấm áp mạnh mẽ nhào đến cọ cọ lên người mình, cọ xong mới lưu luyến không buông, ghét bỏ chui vào bên trong miếng ngọc.

Bạch ngọc ban đầu dần thay đổi, màu xanh sẫm từ trung tâm miếng ngọc dần lan ra, miếng ngọc vốn thuần trắng mà bây giờ đã biến thành màu xanh lục thẫm, mà màu xanh này kém xa với đôi mắt mèo xanh biếc tựa ngọc lục bảo của Đường Hi, miếng ngọc này như mang theo vô vàn tạp chất.

Tựa như hồ nước bị vẩn đục ánh xanh, khí tức kỳ lạ bao bọc xung quanh.

Tất cả mọi người đều chú ý đến sự biến hóa này.

Vương Học Bình ngạc nhiên thốt lên: “Sao...!sao ngọc của tôi lại biến thành như vậy!”

Ông ta kích động đứng phắt dậy muốn đoạt lại ngọc từ mèo nhỏ nhưng vì kiêng dè người đàn ông đang ôm mèo nên cũng không dám lỗ mãng.

Quý Phược Thanh lạnh nhạt nói: “Oán khí của Điền Nhu Nhu nặng như vậy, miếng ngọc này có thể cứu ông một mạng thì cũng không dễ dàng gì.”

Giọng nói hắn không giận cũng tự uy khiến Vương Học Bình vô thức đáp trả: “Không phải như vậy, ngọc của Lạc đại sư chỉ trao cho người có duyên, ngọc này quý lắm, vậy nên xin ngài có thể để...”

Quý Phược Thanh nhướng mày: “Vậy thì xin hỏi, tại sao ông lại gặp mặt Điền Nhu Nhu?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.