Mồ hôi lạnh của Vương Học Bình lập tức túa ra, ông ta ý thức được mình đã bị người đàn ông này gài bẫy.
“Điền Nhu Nhu nào, tôi không biết!”
Quý Phược Thanh không quan tâm đến thái độ gượng gạo của ông ta, hắn chậm rãi nói tiếp: “Ông chỉ mới làm hiệu trưởng của trường này được năm sáu năm thì làm sao biết được tên của nữ sinh đã chết mười mấy năm trước chứ.”
Ông ta bỗng trấn tĩnh lại, vô cùng tự nhiên tiếp thu cái tên Điền Nhu Nhu.
Vương Học Bình: “Tôi chính là hiệu trưởng, trường học này từng có người chết thì tôi không có quyền biết tên sao?”
Bạch Kiều Sinh nhanh chóng bật lại: “Vậy tại sao ban nãy ông lại giả vờ không biết, hơn nữa những giáo viên kì cựu trong trường cũng đã nói tòa nhà kia bị bỏ hoang cũng không phải là do có người tự tử.”
Trong trường từng có học sinh bị bạo lực học đường lại còn tự sát, chuyện lớn như vậy thì làm sao có thể bịt miệng tất cả mọi người được.
Dù sao Vương Học Bình cũng là con cáo già lão luyện, ngoại trừ lúc nãy bị Quý Phược Thanh gài bẫy thì bây giờ ông ta cũng đã bình tĩnh trở lại, bày ra vẻ mặt giả tạo: “Chẳng lẽ các vị nghi ngờ tôi sao? Tôi cũng là người bị hại mà, hơn nữa dù sao sự việc của Điền Nhu Nhu đã trôi qua tận mười năm, tôi chỉ mới nhậm chức có sáu năm thôi.”
Quý Tử Ngang lạnh lùng nói: “Nói tóm lại mười mấy năm trước Điền Nhu Nhu không phải bị bạo lực học đường ép chết mà rất có thể là người khác.
Còn chuyện kinh dị này là do nhà trường tự bịa ra để phòng ngừa học sinh đi vào tòa nhà cũ đó, đồng thời cũng cảnh cáo học sinh không được bạo lực học đường.”
Tòa nhà đó đã quá xưa cũ, nếu học sinh đi vào trong đó đùa giỡn thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mười mấy năm trước các giáo viên đã viện ra một lời nói dối để hù dọa đám học sinh dồi dào tinh lực này.
Đây cũng là lý do vì sao mà các phiên bản trong miệng các học sinh đều giống hệt nhau.
Bất kể trường học nào cũng đều lưu truyền các loại truyền thuyết kinh dị, mà truyền thuyết này khi qua miệng của hàng trăm nghìn người thì biến thành muôn hình vạn trạng, nhưng truyền thuyết kinh dị của trường Thường Thanh do có người nhúng tay vào nên mới không bị bóp méo.
Đôi môi của Vương Học Bình run lên: “Cậu có chứng cứ gì!”
Quý Phược Thanh chọt chọt mèo nhỏ đang nằm trong lòng hắn đánh nhau với người giấy, thanh âm không chút gợn sóng, tựa như chỉ đang trần thuật lại sự việc hiển nhiên: “Quỷ khí của Điền Nhu Nhu chỉ có sáu năm.”
Hắn là chứng cứ.
Vương Học Bình hoảng loạn, không cẩn thận ngã khỏi ghế, suýt nữa là đã làm gãy chân ghế.
Đường Hi vốn đang hung hăng bắt nạt người giấy nhỏ, dùng đệm thịt mềm mại đạp đạp lên nó, vừa nghe Quý Phược Thanh nói thì lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu: “Meo meo meo?!” Anh đã sớm biết Điền Nhu Nhu không phải là nạn nhân trong truyền thuyết mười mấy năm trước sao?
Quý Phược Thanh nhẹ nhàng nâng ngón tay trỏ, người giấy vốn nằm yên bất động bỗng nhiên tràn đầy sức sống, trốn thoát khỏi đệm thịt của Đường Hi.
Mèo nhỏ vẫn đang tức giận chất vấn lập tức bị phân tán lực chú ý, vươn móng đè người giấy nhỏ đang muốn chạy trốn xuống, hưng phấn nhìn nó té lộn nhào.
Dễ dỗ dành quá đi, chỉ cần một tờ giấy là đã có thể xoa dịu cơn giận của mèo nhỏ.
Quý Tử Ngang không nhịn được nhìn về phía mèo con, trong đầu nổi lên suy nghĩ, ác quỷ này một chút cũng không giống quỷ, nếu như đây chỉ là ngụy trang thì cũng quá cao siêu rồi.
Mấy con quỷ khác có ngoan ngoãn như cậu ta không nhỉ? Sau khi được thuần phục thì bọn chúng sẽ nghe lời như vậy sao?
Bản tính trời sinh chán ghét quỷ của y một lần nữa lại dâng lên ý nghĩ muốn thuần dưỡng thức quỷ.
Vương Học Bình trấn tĩnh lại, ánh mắt liếc đến tiểu hòa thượng đang an tĩnh đứng ở một góc, nhất thời ông ta như cảm nhận được mình có chỗ dựa, nói: “Các vị đều là bạn của Lạc đại sư, sao lại làm mất mặt tôi ở đây được chứ, các vị muốn tiền sao, tôi sẽ đưa mà.”
Ông ta thấy bọn họ không phản ứng thì dần dần lấn tới: “Quả thật tôi có biết người tên Điền Nhu Nhu, nhưng nếu như lúc đó em ấy không liều chết chống cự thì cũng sẽ không hoảng loạn mà nhảy lầu, tôi cũng vì muốn tốt cho em ấy mà thôi.”
Ông ta không biết Bạch Kiều Sinh đang phát sóng trực tiếp nên cũng không giữ mồm giữ miệng, tự động bại lộ bản chất thật của mình.
Nghe được những lời kinh tởm buồn nôn này, Đường Hi dừng móng thôi chơi đùa với người giấy nhỏ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vương Học Bình.
Cậu tức giận đến mức không chỉ xù lông mà mấy móng vuốt sắc nhọn vốn giấu trong đệm thịt cũng lộ ra, hận không thể nhào lên cào nát bản mặt của ông ta.
Do quá tức giận nên u hỏa xanh lam lại xuất hiện sau lưng Đường Hi, trước khi để những người khác phát hiện thì linh khí của Quý Phược Thanh đã nhanh một bước hấp thu hết sạch đám u hỏa này.
Sau khi u hỏa bị hấp thu, Đường Hi dần bình tĩnh lại, cậu ở trong đầu chọt chọt hệ thống.
【1551, Vương Học Bình đã hại chết Điền Nhu Nhu phải không?】
1551 keng một tiếng:【Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành!】
Sau đó 1551 chủ động gửi cho cậu một đoạn hồi ức.
Đây là hồi ức khi còn sống của Điền Nhu Nhu, cô là một nữ sinh rất xinh đẹp, từ nhỏ đã học múa, không chỉ xinh đẹp mà nhân duyên cũng rất tốt, có thể nói cô trưởng thành trong sự ngây thơ hồn nhiên, nhưng ngay thời khắc quan trọng của lớp mười hai thì cô đã bị Vương Học Bình chú ý.
Vương Học Bình thèm nhỏ dãi Điền Nhu Nhu tuổi trẻ xinh đẹp, vào một đêm nọ, rốt cuộc ông ta cũng dùng danh nghĩa hiệu trưởng để giữ chân cô lại, thiếu nữ lại ngây thơ dễ lừa gạt, cô không chút sợ hãi đi theo ông ta đến tòa nhà bỏ hoang kia, cuối cùng bị cưỡng hiếp ngay trong lớp 12-6.
Cuối cùng cô lựa chọn đứng trên cửa sổ lớp 12-6 nhảy xuống, ngày đó cô mặc một bộ đồ trắng tinh khiết, đây là bộ cô thích nhất, tựa như cánh hồ điệp thuần khiết nhẹ nhàng đáp xuống, như một đóa huyết hoa nở rộ trên nền đất tối tăm lạnh lẽo.
Cô chấm dứt đời mình ở tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Khó trách ngày đó bọn họ nhìn thấy bàn ghế của lớp 12-6 đều bị di chuyển, ở giữa chừa ra một khoảng trống.
Đường Hi phẫn nộ kêu meo meo, cậu có chút ghét bỏ cơ thể nhỏ bé của mình, hận không thể biến về thành quỷ để hù chết Vương Học Bình.
Vương Học Bình không thèm giữ mồm giữ miệng, ông ta biết Lạc đại sư cũng chẳng phải người tốt lành gì, mà những người này đều là bạn của Lạc đại sư thì có thể “cao thượng” đến đâu chứ, đều là người chung đường cả thôi.
Nhất định là bọn họ muốn đòi tiền để bịt miệng chuyện này.
Ánh mắt Vương Học Bình càng thêm kiên định, sau đó thấy người đàn ông ôm mèo đứng lên, không biết người này đã yểm bùa chú gì mà cơ thể ông ta bỗng nhiên cứng đờ không thể cử động được, chỉ có con ngươi là có thể lay động được thôi.
Quý Tử Ngang chán ghét nhìn Vương Học Bình, y ghét ác quỷ, dĩ nhiên cũng ghét thể loại người như thế này, nếu không phải có kẻ làm điều ác thì làm sao trên đời này lại có nhiều ác quỷ như vậy được.
Ác quỷ trên thế gian này, một nửa là chấp niệm bản thân, mà nửa còn lại chính là oán khí.
Quý Tử Ngang: “Ông ở đây đợi cảnh sát đến đi.”
Sống trên đời có nhân cũng phải có quả, cũng có luật pháp, có một số việc thầy trừ tà bọn họ không thể can thiệp vào được.
Y để ý đến khi nãy Quý lão tổ mới truyền một tia quỷ khí của Điền Nhu Nhu vào người Vương Học Bình, đợi đến khi ông ta chết rồi thì hồn phách của ông ta cũng sẽ không ngày nào yên ổn, phải chịu đựng trăm năm hỏa đốt rồi hồn phi phách tán.
Điều này trong giới trừ tà bọn họ bị xem là trái quy tắc, nhưng Quý Phược Thanh là ai chứ? Hắn là thần của giới trừ tà, hắn làm gì thì có ai cản được sao.
Quý Tử Ngang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không thấy.
Sau khi được ôm ra ngoài thì Đường Hi vẫn còn rất tức giận, đến người giấy nhỏ cũng không thèm chơi.
Quý Phược Thanh lấy miếng ngọc xanh lục từ trong móng cậu ra, phân tán lực chú ý của mèo nhỏ: “Đây là tà ngọc, được luyện chế từ mười chín thi thể anh nhi mà thành.”
“Meo?!” Mèo nhỏ hết hồn co lại thành một cục chui vào trong tay áo của hắn.
Vậy mà nãy giờ cậu chơi với một miếng ngọc kinh khủng như vậy ư?!
Quý Tử Ngang thay hắn giải thích, sẵn tiện phô bày tri thức trừ tà phong phú của mình: “Trước đây loại ngọc này bị cấm sử dụng, còn mấy người luyện chế được loại ngọc này là do tìm được con đường hợp pháp để thu thập thi thể trẻ con trong bệnh viện, nhưng có rất ít người làm được.
Vì để không ngộ thương những đứa trẻ vô tội nên loại luyện chế này bị cấm tiệt.
Tuy khi bị ác quỷ quấn thân thì loại ngọc này sẽ giúp bọn họ đỡ được một đòn trí mạng, nhưng do oán khí của anh linh rất dễ phản phệ lên người dùng, bây giờ cũng chỉ có mấy tên trừ tà bàng môn tà đạo mới đi luyện chế cái này.”
Thầy trừ tà bàng môn tà đạo, thế thì không phải là Lạc đại sư, người đã bán miếng tà ngọc cho Vương Học Bình thì còn ai vào đây nữa.
Quý Phược Thanh đột nhiên dừng lại trước cửa một căn phòng, cười giễu: “Thực lực yếu kém chỉ biết trốn trốn tránh tránh, nhưng mà công phu chạy trốn lại không tồi.”
Lúc mèo nhỏ tức giận xuất hiện u hỏa xanh lam thì tên đó đã phát hiện ra, lập tức nhân cơ hội chạy trốn.
Quý Tử Ngang cau mày, y bước lên phá cửa, nhưng phải mất một ít thời gian mới có thể phá kết giới chặn cửa được.
Lúc mở ra thì bên trong đã trống rỗng.
Quý Tử Ngang đập tay lên tường: “Hắn chạy rồi!”
Đường Hi dáo dác nhìn vào trong phòng, đột nhiên cậu cảm nhận được một luồng nhiệt hỏa bỏng rát đập vào mặt.
Nhưng mà trước một giây cậu cảm thấy khó chịu thì đợt công kích này đã bị phá giải.
Quý Phược Thanh sa sầm nét mặt, khí tràng quanh thân vẫn luôn bất biến mà bây giờ lại dần biến đổi vì mèo nhỏ trong lòng suýt chút nữa đã bị tấn công.
Linh khí xung quanh hắn rung chuyển.