Sau khi lên xe, Đường Hi nhìn thấy dị năng giả hệ nước mang theo con nhỏ, cậu ngạc nhiên nhìn thêm vài lần.
Cậu không hiểu vì sao dị năng giả phụ trợ quan trọng như vậy mà dường như địa vị trong đội ngũ lại có vẻ rất thấp.
Phát hiện Đường Hi đang nhìn mình, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu, sau đó lập tức cúi đầu ôm chặt con mình.
Đường Hi thuận mắt nhìn về phía con trai của cô ta, đứa bé khoảng chừng chín tuổi, gương mặt vàng vọt như nghệ, vừa nhìn đã biết do bị suy dinh dưỡng.
Cho dù đứa bé có vẻ gầy gò ốm yếu nhưng lại rất nhạy cảm, nó lập tức trừng mắt nhìn về phía Đường Hi.
Hệt như một con sói con thương tích đầy mình đang cố gắng bao bọc mình lại, bài trừ thế giới bên ngoài, không cho bất kỳ ai, bất cứ thứ gì có thể tổn thương đến nó nữa.
Hành vi nhìn chằm chằm người khác là rất bất lịch sự, Đường Hi chủ động mỉm cười tỏ ý xin lỗi cậu nhóc.
Đứa bé kia ngẩn người, mím môi im lặng.
Người phụ nữ kia như muốn cách xa Đường Hi, cô ta lôi kéo đứa bé đổi chỗ ngồi với những người khác, nhưng nếu như vậy thì phải đi ngang qua Đường Hi.
Lúc bọn họ đi ngang qua Đường Hi, lập tức trên tay cậu có nhiều thêm một mảnh giấy.
Đường Hi bình thản siết tay nắm chặt mảnh giấy nhỏ, mãi đến tận khi sự chú ý của mọi người bị đám tang thi ngoài xe thu hút thì cậu mới mở mảnh giấy ra.
Bên trong là hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chạy mau.
Đường Hi:【1551 đội ngũ này có chỗ nào đó lạ lạ thì phải.】
1551 yên lặng, nó không thể nói thẳng ra được, đành phải ậm ừ ám chỉ cậu.
Đường Hi cau mày, cậu thả mảnh giấy xuống sàn xe.
Tang thi bên ngoài khàn giọng gào thét đuổi theo, có mấy con chạy nhanh thì có thể bám lên cửa sổ xe.
Còn mấy con chậm chân thì bị văng ra ngoài, bị mấy con tang thi khác thi nhau giẫm đạp.
Mỗi khi có những bàn tay nhuốm máu in lên cửa sổ, những người bên trong càng thêm run rẩy.
Cậu nhìn về phía trước, Trần Kim Hạo vào một người có dị năng đặc biệt đều ở trong chiếc xe thứ hai.
Đó là vị trí an toàn nhất, mà nhìn qua thì cũng là chiếc xe được trang bị tốt nhất.
Đây là bản chất của con người, nhưng điều khiến tâm Đường Hi lạnh lẽo là do hai tên này tự xưng là thủ lĩnh của đội ngũ mà lại không quan tâm đến sự sống chết của người thường, quả là sống chết mặc bay.
Bọn họ chỉ dùng dị năng của mình để tấn công tang thi đang leo lên chiếc xe của bọn họ, còn những chiếc xe khác cho dù bị tang thi trùng điệp bao vây thì bọn họ cũng chẳng hề để tâm.
Đường Hi có hơi khó chịu, dù sao hai tên đó cũng tự nhận là thủ lĩnh nhưng mà lại xem những người bình thường này như công cụ chặn tang thi.
Đột nhiên có một con tang thi nhào lên làm chiếc xe lảo đảo, tài xế suýt nữa đã buông vô-lăng.
“Không phải là người mà!”
Có người nức nở mắng lên, nhưng cũng không nói thẳng là đang mắng ai.
Bởi vì trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Lập tức có người ngăn người nọ lại, cảnh giác nhìn về phía Đường Hi.
Dĩ nhiên là bọn họ không thể tin tưởng dị năng giả mới vừa gia nhập này, sợ cậu sẽ đi cáo trạng với Trần Kim Hạo.
Đường Hi do dự hỏi: “Nếu mọi người đã ghét hắn thì sao lại còn đi theo hắn làm gì?”
Yên lặng.
Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
“Hừ, không phải là bị uy hiếp sao, hầu hết mọi người ở đây đều không tình nguyện đi theo tên đó, hắn lại trắng trợn cướp vật tư của chúng tôi, nếu chúng tôi không theo hắn thì sẽ chết đói.
Ban đâu đội ngũ này có hơn bảy mươi người lận.”
Đến bây giờ chỉ còn lại mười mấy người.
Đợi đến khi bọn họ đến được căn cứ lớn thì không biết sẽ còn lại bao nhiêu người.
Người nói chuyện là người phụ nữ có dị năng hệ nước kia, tuy trên mặt cô ta bẩn thỉu nhưng lời nói lại rất sắc bén.
Những người trong xe im như thóc, nào dám mở miệng, chỉ có cô thẳng thừng xé nát bộ mặt xấu xí của đội ngũ này, bày ra chân tướng tanh tưởi dơ bẩn ra trước mặt thiếu niên.
Đường Hi lo lắng: “Cô làm vậy...”
Cô ta đoán được cậu muốn nói gì, chỉ cười khổ: “Cậu yên tâm đi, tôi là nguồn nước trong đội ngũ, hắn không dám ra tay với tôi.”
Nhưng nhìn sơ qua thì cũng có thể đoán được tình cảnh của cô không được tốt lắm.
Người mẹ cao cả này không chịu thỏa hiệp với Trần Kim Hạo, cô cũng là bị ép ở lại trong đội ngũ này, cũng đã từng mang theo con chạy trốn nhưng đều thất bại.
Người phụ nữ tốt bụng khuyên nhủ: “Nếu được thì cậu cứ chạy, bỏ chạy đi, đừng ở trong đội ngũ này nữa.”
Đường Hi gật đầu, cậu chuyển chủ đề, giới thiệu tên mình với bọn họ.
Cậu cũng biết được tên của người phụ nữ này.
Cô tên là Tiết Thủy Dung.
Bầu không khí trong xe lại trở nên trầm mặc, xe của bọn họ đã lái đến một con đường nhỏ ít tang thi, vì vậy mà sự sợ hãi của mọi người cũng đã giảm bớt.
Bỗng Đường Hi nghe được âm thanh phát ra từ bụng của con trai Tiết Thủy Dung.
Mọi người trên xe cũng đã lấy làm quen, bọn họ đều đói bụng như nhau cả thôi.
Từ khi tận thế bắt đầu, họ vẫn chưa có lấy một bữa no.
Đường Hi lấy một cái bánh mì từ trong ba lô ra, đưa cho con trai của cô.
Đáp lại cậu là ánh mắt đề phòng của đứa nhỏ.
Cậu thân thiện mỉm cười: “Em tên là Tiểu Kiến phải không, anh cho em bánh mì này.”
Ánh mắt Tiểu Kiến dao động, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, do do dự dự vươn tay ra.
Đường Hi trực tiếp nhét bánh mì vào tay cậu bé.
Tiểu Kiến không do dự nữa, nó nhanh chóng xé bánh mì ra, dùng sức cắn một miếng, cũng không kịp nhai mà đã nuốt xuống luôn.
Sau đó cậu bé chợt dừng lại, đưa bánh mì cho người phía sau: “Mẹ ăn đi.”
Những người trên xe nhìn thấy một màn này, lập tức chạy đến than thở khóc lóc xin bánh mì từ Đường Hi.
Đường Hi: “Mấy người là con nít sao?”
Cậu biết nếu trong tận thế mà quá tốt bụng thì sẽ tự hại chết chính mình, vậy nên cậu vô cùng cứng rắn cự tuyệt bọn họ, còn nói mình là dị năng giả hệ tấn công khiến cho mấy người có tâm tư riêng cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng vẫn có vài ánh mắt đặt trên ba lô của Đường Hi.
Dù sao Tiểu Kiến vẫn là một đứa nhỏ, cậu bé nhanh chóng buông bỏ phòng bị với Đường Hi, miễn cưỡng nói cảm ơn cậu.
Nó thấy Đường Hi nở nụ cười thì cũng vô thức cười theo.
Viền mắt Tiết Thủy Dung ửng đỏ, đây là lần đầu tiên sau khi tận thế, cô và con trai mình nhận được thiện ý như vậy.
Đối phương dường như cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên.
Tin tin tin ——
Bỗng chiếc xe phía trước bấm còi ra hiệu bọn họ dừng lại.
Đường Hi dáo dác nhìn sang, cậu phát hiện ở phía trước có hai chiếc xe SUV đang chạy ngược chiều với bọn họ.
Con đường này có hơi hẹp, nếu muốn đi tiếp thì phải có một bên nhường đường.
Hai chiếc SUV kia có hình dáng khổng lồ, dường như đã trải qua cải tạo, nó mang theo sát khí ẩn hiện, cứng rắn bất động.
Trần Kim Hạo kéo cửa sổ xe xuống, mắng: “Muốn chết hay gì mà bấm còi hả? Muốn dẫn tang thi lại đây à!”
Bỗng có một người bước xuống từ chiếc SUV, lười nhác mở miệng: “Dẫn dẫn cái rắm ấy.”
Dáng vẻ vô cùng đẹp trai anh tuấn, nhưng đôi môi mỏng kia cũng thốt ra lời rất thô tục.
Khi nghe được giọng nói này, Đường Hi lập tức đứng phắt lên.
1551:【Nhân vật phản diện xuất hiện rồi, nội dung cốt truyện bắt đầu truyền tống!】
Cậu trực tiếp đẩy cửa bước ra, muốn đến gần để quan sát.
Lục Mãng nhướng mày nhìn thiếu niên một thân quần áo trắng tinh sạch sẽ đang bước ra từ hàng cuối, rụt rè nhìn mình.
Trong thời buổi tận thế màu mặc đồ màu trắng như vậy, nếu không phải là cường giả thì chính là chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng.
Nhưng thiếu niên khí chất sạch sẽ này càng thiên về vế sau hơn.
Ánh mắt Lục Mãng lóe lên tia khó chịu, trong lòng bỗng hiện lên cảm giác bực bội.
Trần Kim Hạo cũng bước xuống xe, từ khi người đàn ông này xuất hiện, hắn lập tức ý thức được mình không phải là đối thủ của tên này.
Hắn nhanh chóng bày ra gương mặt tươi cười khách sáo.
Những người trên chiếc SUV đều đi xuống, một thanh niên tóc đỏ trong đó bắt tay với Trần Kim Hạo.
“Xin chào, chúng tôi là đội lính đánh thuê của căn cứ Rạng Đông, tang thi xung quanh đây đã được chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ hãy cho người trong đội ngũ của anh xuống đây trước đi, trời cũng sắp tối rồi.”
Tóc đỏ tên là Hoàng Nguyên Miểu, vừa nhìn đã biết đây là người thích nói nhiều, nãy giờ miệng cứ luôn luyên huyên không ngừng nghỉ.
Khi nghe bọn họ nói mình là người của căn cứ Rạng Đông, ngay lập tức Trần Kim Hạo thay đổi thái độ, nịnh nọt tươi cười với Hoàng Nguyên Miểu, liên tục vâng vâng dạ dạ.
Đường Hi không quan tâm đến cuộc hội ngộ “cảm động lòng người” của đám người sống sót và đội lính đánh thuê, cậu chỉ đứng xa xa nhìn về phía Lục Mãng.
Cậu chắc chắn người đàn ông này cũng mới nhìn mình.
Nhưng lại nhanh chóng nhìn về hướng khác, trên mặt đều mang theo vẻ buồn bực.
Hình như anh ấy không thích mình cho lắm.
Đường Hi có hơi hụt hẫng, cậu do dự muốn tiến lên.
Sao dáng vẻ của nhân viên dọn phân ở thế giới này lại hung dữ như vậy chứ...!
Lục Mãng buồn bực nghe cấp dưới của mình đang cãi nhau ì xèo với đám người sống sót, sắc mặt của hắn dần đen lại.
Trần Dao đứng bên cạnh phát hiện tâm trạng của lão đại có hơi không đúng, cô nhanh chóng đẩy người cao lớn bên cạnh mình một cái, ám chỉ hắn đi dựng lều.
Trần Dao vén mái tóc bồng bềnh của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Lão đại, trời sắp tối rồi, chúng ta cắm trại ở đây một đêm đi.”
Lục Mãng lạnh lùng trả lời: “Ừm.”
Đường Hi trơ mắt nhìn hắn xoay người rời đi, trong lòng có chút mất mát.
Tiểu Kiến ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh ơi, mấy người đó là lính đánh thuê của căn cứ Rạng Đông, chắc là chúng ta được cứu rồi đó.”
Đường Hi gật đầu: “Ừm.”
Trần Kim Hạo vẫn còn nói chuyện với bọn họ, hắn cười to: “Vậy thì đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, các vị đều là lính đánh thuê nên chắc hẳn là sẽ có dị năng giả nhỉ.”
Hắn vụng về thăm dò.
Hoàng Nguyên Miểu khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, cậu ta vò vò mái tóc đỏ của mình, nói thẳng: “Dĩ nhiên rồi, chúng tôi đều là dị năng giả.”
Trần Kim Hạo trợn mắt: “Tất cả, tất cả sao?”
Thật ra số lượng dị năng giả không nhiều, một đội ngũ toàn là dị năng giả như vậy thì đây là lần đầu hắn nghe được.
Trong lòng hắn hoảng sợ, lập tức báo động.
Hắn miễn cưỡng cười cười: “Quả là cao thủ như mây.”
Dường như Hoàng Nguyên Miểu không nhìn ra bộ mặt giả dối của hắn, cậu ta cười cười đi giúp đồng đội dựng lều.
Đợi khi bọn họ quay đầu đi mất, biểu tình trên mặt Trần Kim Hạo lập tức thay đổi, sắc mặt hắn âm trầm, thẳng thắn chỉ huy những người bình thường đi dựng lều cho hắn.
Lều bạt có hơi hiếm lại chiếm chỗ, chỉ có Trần Kim Hạo và dị năng giả tính công kích khác trong đội mới có được.
Trần Kim Hạo kiêng kỵ đội ngũ toàn dị năng giả này, nhưng cũng thèm nhỏ dãi sức chiến đấu của bọn họ.
Hắn biết nếu đêm nay ở cùng bọn họ thì sẽ bao an toàn.
Hắn còn cố tình dựng lều cách bọn họ không xa.
Tuy không xa nhưng lại có giới hạn rõ ràng.
Tiểu Kiến nhỏ giọng ghé vào bên tai cậu: “Dị năng giả khác với Trần Kim Hạo có biệt danh là A Đại, là một dị năng giả hệ kim, tuy sức mạnh của người đó không bằng Trần Kim Hạo nhưng con người đều xấu xa như hắn, như là hồ bằng cẩu hữu vậy.”
Đường Hi cũng thấp giọng hỏi: “Sao bọn họ lại xấu xa?”
Tiểu Kiến thần thần bí bí, cứ như là đang nói một việc vô cùng cơ mật: “Bọn họ hay dùng người thường để chặn tang thi, lúc nguy hiểm thì đẩy một người ra để hi sinh chắn cho bọn họ.”
“Chủ nhân của cái ba lô trên người anh là bị bọn họ vứt bỏ như vậy, còn có một chú mập nữa.”
Đường Hi: “Cái chú kia có phải là người mặc áo màu đen, bên trên còn có hai từ đơn tiếng Anh không?”
Tiểu Kiến vui mừng: “Anh lợi hại quá, cái gì cũng biết!”
Đường Hi cười khổ, người nọ chính là người xui xẻo bị tang thi cắn xé mà cậu đã gặp trên đường, cánh tay còn bị con vẹt tha đi.
Hóa ra những người này đã bị Trần Kim Hạo đẩy ra chắn dao cho hắn, nhưng đáng tiếc là cậu không nhận ra con dao này sớm hơn, mải lo đi tiếp về phía trước nên mới bị Trần Kim Hạo đâm trúng.
“Ôi chao, cậu cũng là người trong đội ngũ này sao?”
Đường Hi đang mải mê suy nghĩ thì bị cắt ngang, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, một cái đầu màu đỏ lập tức đập vào mắt cậu.
Cậu định thần nhìn lại, thì ra là Hoàng Nguyên Miểu.
Cậu ta trắng trợn mặc kệ ranh giới vô hình giữa hai đội ngũ, lắc lư đến trước mặt Đường Hi.
Trần Kim Hạo bận rộn nên cũng không rảnh để chú ý đến bọn họ.
Hoàng Nguyên Miểu tò mò nhìn thiếu niên, lộ ra một hàm răng trắng: “Cậu cũng là dị năng giả sao?”
Không biết phải ứng phó với loại người này như thế nào, Đường Hi bối rối gật đầu.
Hệt như mèo nhỏ bị một con chó lớn dọa sợ, vô lực mềm nhũn.
Trần Dao không nhìn nổi nữa, tung ra khí thế chị đại đi đến xách tai của Hoàng Nguyên Miểu: “Cậu dọa bạn nhỏ chúng ta sợ rồi kìa.”
Bạn nhỏ? Là nói Tiểu Kiến à?
Đường Hi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cậu lập tức phát hiện Tiểu Kiến đã chạy đến bên cạnh mẹ của mình rồi.
Cậu không muốn thừa nhận bạn nhỏ chính là mình, tức giận phùng má, giọng nói cũng lớn hơn: “Tôi, tôi không phải là bạn nhỏ.”
Trần Dao và Hoàng Nguyên Miểu đang ầm ĩ với nhau không hẹn mà cùng dừng lại.
Trong mắt hai người chỉ còn một ý nghĩ —— nhóc này dễ thương quá đi!