Hoàng Nguyên Miểu giở giọng như dỗ dành trẻ con, mỉm cười: “Ôi chao, cậu là dị năng giả hệ phụ trợ sao?”
Đường Hi khó hiểu chớp chớp mắt: “Sao anh biết?”
Cậu thấp giọng hỏi, rất sợ bị Trần Kim Hạo nghe được.
Hoàng Nguyên Miểu nhìn cậu cười toe toét, nhưng cũng hạ thấp giọng trả lời: “Đương nhiên là trực giác!”
Đôi mắt của cậu ta sáng lấp lánh, kết hợp với mái tóc nổi bật kia thì như là một con cún lớn.
Đường Hi cũng có hảo cảm với người này, vậy nên cũng không che giấu nữa: “Tôi có dị năng hệ không gian.”
Đều thuộc hệ phụ trợ nhưng hệ không gian còn hiếm hoi hơn cả hệ chữa trị.
Những dị năng này vô cùng quan trọng, nhưng thông thường dị năng hệ không gian lại có cấp bậc cao hơn dị năng hệ chữa trị.
Rất nhiều dị năng giả hệ không gian không muốn gia nhập vào đội lính đánh thuê.
Lính đánh thuê bọn họ mỗi lần đi ra ngoài không chỉ mang theo thức ăn và vũ khí mà còn mang theo một thứ khó cất hơn, đó chính là nước.
Trong đội ngũ không có dị năng giả hệ nước thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có một dị năng giả hệ không gian là mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, đựng nước trong không gian thì càng tiện hơn.
Sở dĩ Đường Hi nói như vậy là muốn nhân cơ hội này mà rời khỏi đội ngũ của Trần Kim Hạo, bên cạnh đó cậu cũng không muốn để người khác biết mình có dị năng chữa trị, nếu như không cẩn thận là rớt ngựa như chơi.
Cậu không còn là newbie(1) như thời xưa nữa, từ khi nhìn thấy vai ác Lục Mãng là cậu đã nhanh chóng phân tích nội dung của thế giới này rồi.
(1)Newbie: là người mới, còn chưa có kinh nghiệm, là tấm chiếu mới, trái ngược với oldbie là người chơi lão làng.
Đường Hi biết trong đội ngũ của vai ác còn thiếu dị năng hệ không gian.
1551 hết hồn:【Ký chủ, dị năng này đâu ra vậy!】
Đường Hi cây ngay không sợ chết đứng:【Thì không phải tôi có không gian hệ thống sao!】
Đây là một thiết bị căn bản của người làm nhiệm vụ, mà trong đó cũng không thể để quá nhiều đồ, giống như ba lô trong game vậy, một ô vuông chỉ có thể để một loại đồ giống nhau.
Đường Hi có tự tin nói như vậy là do sau khi nói chuyện với vị thẩm phán kia, người đó nói đãi ngộ của cậu sẽ tăng gấp đôi.
Không gian hệ thống của cậu cũng đã thay thành hình lập phương lớn, bên trong để cái gì cũng được, không hề thua kém dị năng giả hệ không gian.
1551 vui mừng nhìn Đường Hi, nó cảm thán:【Con nhà chúng ta đã trưởng thành rồi(2).】
(2) Dựa theo một câu thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, câu gốc là Họ Dương có cô con gái mới lớn, phòng khuê khép kín chưa hay người nào.
Đuôi cún vô hình sau lưng Hoàng Nguyên Miểu kịch liệt vẫy vẫy: “Vừa hay đội ngũ của chúng tôi đang thiếu hệ không gian, ờ há đúng rồi, cậu có biết tên của tôi không?”
Đường Hi vui vẻ gật đầu: “Tôi mới nghe cậu giới thiệu, cậu tên là Hồng Nguyên Miểu(3)!”
(3) Trong tiếng Trung, màu đỏ có pinyin là hóng(hồng), mà tóc của Hoàng Nguyên Miểu cũng là màu đỏ.
Hoàng Nguyên Miểu:...!
Trần Dao đứng bên cạnh chống hông cười lớn, thiết lập chị đại lạnh lùng lập tức sụp đổ, biến thành hình tượng chị gái nhà bên dễ gần thân thiện.
Cô cười đến tức ngực, còn không quên đưa tay ra xoa xoa đầu Đường Hi: “Bạn nhỏ này sao lại dễ thương như vậy.”
Hoàng Nguyên Miểu có chút buồn bực.
Đường Hi nhìn chằm chằm mái tóc màu đỏ của cậu ta, không nhịn được cười: “Xin lỗi, tôi...”
Cậu vừa mới nói nửa câu thì lập tức im bặt, cũng do cậu cảm nhận được một ánh mắt gắt gao đang dán trên người mình.
Nói đúng ra là trên đầu của mình.
Trần Dao cũng cảm nhận được, cô nhanh chóng rút tay về.
Ba người mới vừa cười cười nói nói giờ đây đã nghiêm túc lại, cẩn thận nhìn về phía Lục Mãng.
Lục Mãng cau mày, tỏ vẻ ông đây đang quạu.
Hừ, tùy tiện.
Hắn không nhìn nữa, cũng thôi để ý đến thiếu niên nọ.
Trần Dao ngại ngùng ai ủi Đường Hi: “Xin lỗi cậu, lão đại nhà chúng tôi tính tình hơi khó ở.”
Hoàng Nguyên Miểu càng lúng túng hơn, cậu ta mới vừa muốn dụ người đến đội mình, ai ngờ tâm tình lão đại lại âm u như vậy chứ.
Trong mắt bọn họ, Đường Hi đang im lặng chắc chắn là đã bị dọa sợ mất rồi.
Chứ gì nữa, người nào bị lão đại liếc mắt nhìn mà chẳng sợ, cho dù là chính bọn họ sớm chiều ở chung với Lục Mãng nhưng khi bị hắn trừng mắt một cái thì cũng vô thức ngừng thở.
Hoàng Nguyên Miểu không hề từ bỏ, cậu ta lại tiếp tục huyên thuyên: “Đừng thấy lão đại của chúng tôi hung dữ như vậy mà hiểu lầm, anh ấy lợi hại lắm đó, trong căn cứ Rạng Đông không ai không biết đội ngũ của chúng tôi, nếu cậu không tin thì khi đến đó cậu hỏi đại ai cũng được, đặc biệt là lão đại của chúng tôi...”
Đường Hi gật đầu ừ ừ.
Dĩ nhiên là cậu tin chứ.
Đây là đội ngũ của đại nhân vật phản diện, đâu chỉ không ai không biết, hắn ở căn cứ Rạng Đông là cầm chắc vị trí thủ lĩnh.
Người trong đấy đều biết chỉ là do Lục Mãng không thèm quản lý, cũng không hứng thú đi tranh giành chức vị thủ lĩnh gì đó.
Nếu không thì bây giờ cấp cao trong căn cứ cũng đã phải thay máu rồi.
Trong thời tận thế, cường giả là nhất.
Trần Dao nghĩ nhiều hơn Hoàng Nguyên Miểu, cô biết việc này không đơn giản chỉ dựa vào sự đồng ý của thiếu niên, cửa ải khó khăn hơn chính là lão đại nhà họ.
Đội hình của bọn họ cao cấp như vậy, cho dù là dị năng giả hệ không gian kiêu ngạo cỡ nào cũng muốn sứt đầu mẻ trán để giành slot.
Nói đúng hơn là bọn họ đều vì Lục Mãng mà đến.
Con gái của thủ lĩnh căn cứ có dị năng hệ không gian, ai ai trong căn cứ đều biết cô ta rất thích Lục Mãng.
Lục Mãng không chỉ từ chối lòng thành của cô ta mà còn hạ lệnh cấm cô ta gia nhập vào đội ngũ của hắn.
Lão đại của bọn họ ghét nhất là những người yếu ớt.
Trần Dao đảo mắt nhìn Đường Hi, thấy da dẻ trắng nõn của cậu, mịn màng mềm mại như chưa từng trải qua bão táp mưa sa.
Đừng nói tới bây giờ là tận thế, cho dù trước tận thế thì cũng tìm không ra người có làn da như vậy.
Trần Dao nghĩ đến vị lão đại mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực nhà mình, cô liền đau đầu, cũng không dám nói thẳng với Đường Hi, chỉ có thể tự mình đi hỏi.
“Lão đại...” Trần Dao nói ý định muốn Đường Hi nhập đội, da đầu cô tê rần cả lên.
Lục Mãng nhàn nhạt nhìn cô: “Muốn cậu ấy gia nhập sao?”
Người ta còn chưa có đồng ý đâu...!
Trần Dao nhìn Hoàng Nguyên Miểu đang khua tay múa chân như bà Vương bán dưa(4) ở đằng kia, cô khẽ cắn răng gật đầu.
(4) Bà Vương bán dưa thật ra là đàn ông, ông ta hay khoe khoang đưa của mình rất ngon ngọt để thu hút mọi người, nhưng thật sự dưa của ông rất ngon và được hoàng đế khen ngợi.
Lục Mãng: “Rất muốn sao?”
Trần Dao cứng ngắc gật gật đầu.
Sau đó cô liền thấy chân mày đang nhíu chặt của lão đại dần dần giãn ra.
Đây là lần đầu tiên cô thấy tâm trạng của lão đại thay đổi nhanh như vậy.
Hắn cũng không nói đồng ý hay không, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trần Dao ngạc nhiên, lão đại đồng ý rồi sao?
Thiếu niên này đáng yêu đến mức ngay cả lão đại cũng không ghét nổi.
Vừa lúc Hoàng Nguyên Miểu bên kia như đã thuyết phục được thiếu niên đi đến gặp mặt lão đại nhà mình.
Cô nhìn thiếu niên nghe lời đi theo sau Hoàng Nguyên Miểu đang đi về phía bọn họ.
Ngoan quá đi.
Trần Dao cảm thấy tấm lòng người mẹ của mình sắp bộc phát ra rồi.
Lục Mãng nhìn thiếu niên đang đi về phía mình, không biết tại sao gương mặt hắn có hơi căng thẳng.
Trần Dao cả kinh, tâm trạng của lão đại vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao giờ chân mày lại nhíu lại nữa rồi.
Rốt cuộc lão đại có thái độ gì với cậu ấy chứ?
Hàng mày lá liễu của Trần Dao xoắn xuýt lại.
Đường Hi đứng trước mặt vai ác, dường như cậu rất nhát gan nhưng ánh mắt khi nhìn hắn lại không mang vẻ sợ sệt như những người khác.
Thiếu niên vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào anh.”
Giọng nói cũng rất mềm mại êm tai.
Gương mặt của Lục Mãng càng trở nên căng thẳng, hắn rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Nghe nói cậu rất muốn vào đội của chúng tôi, còn cố tình tìm người trong đội của tôi để chèo kéo.”
Trên đầu Đường Hi hiện lên mấy dấu hỏi.
Cậu nhìn về phía Hoàng Nguyên Miểu.
Hoàng Nguyên Miểu mặt không đỏ tim không đập vỗ vỗ vai Đường Hi: “Đúng vậy, cậu ấy rất muốn gia nhập vào đội của chúng ta nên mới chủ động bắt chuyện với tôi, nói muốn vào đội.”
“Chủ động bắt chuyện.” Lục Mãng lặp lại bốn chữ này, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Hoàng Nguyên Miểu nói dối không ngượng mồm: “Bởi vì cậu ấy rất ngưỡng mộ đội ngũ của chúng ta, đặc biệt là anh đó lão đại.”
Lục Mãng tựa như một con dã thú được vuốt lông, biểu tình ngưng lại.
“Ngưỡng mộ tôi?”
Đường Hi ngơ ngác, Hoàng Nguyên Miểu đứng sau lưng cậu nhéo vai ám chỉ khiến cậu vô thức gật đầu.
Lục Mãng gật đầu: “Nếu muốn gia nhập đội ngũ của tôi thì cũng được, dù sao trong đội của tôi cũng đang thiếu dị năng giả hệ không gian, nhưng nếu gia nhập thì cậu phải tuân thủ đội quy.”
Đây là việc đương nhiên rồi.
Đường Hi không hề nghĩ ngợi, ngoan ngoãn gật đầu.
Đội quy? Tụi mình cũng có thứ này à?
Hoàng Nguyên Miểu hoài nghi nhân sinh, cậu ta chạm mắt với Trần Dao, lập tức thấy được sự nghi hoặc trong mắt cô.
Lục Mãng: “Điều thứ nhất của đội quy, không được tiếp xúc thân thể quá gần với các đồng đội.”
Tay hắn chỉ chỉ vào cánh tay của Hoàng Nguyên Miểu đang đặt trên vai Đường Hi.
Bỗng có một ngọn lửa nhỏ rơi xuống, nếu như không phải Hoàng Nguyên Miểu nhanh tay rút về thì chắc chắn đám lửa đó sẽ rơi vào tay hắn.
Nhưng đám lửa nhỏ này ngay lúc chuẩn bị rơi lên vai Đường Hi thì lập tức biến mất.
Lục Mãng cắm tay vào túi quần, gương mặt lạnh nhạt xoay người rời đi, cứ như người đã phóng ra ngọn lửa không phải là hắn vậy.
Khả năng điều khiển dị năng của người này vô cùng chuẩn xác.
Trong nội dung cốt truyện, Lục Mãng chỉ có nhiều đất diễn khi biến thành vua tang thi nên Đường Hi cũng không biết dị năng của hắn là gì.
Sau khi hắn rời đi, Hoàng Nguyên Miểu không thể tin được: “Vậy mà cũng coi là tiếp xúc thân mật à?”
Vậy thì lúc trước bọn họ cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu cùng lão đại thì được coi là cái gì chứ?
Không nghĩ ra được nguyên nhân, Hoàng Nguyên Miểu liền cho rằng chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực của lão đại lại phát tác mà thôi.
Đường Hi nhìn theo bóng lưng của Lục Mãng, hỏi: “Anh ấy là dị năng giả hệ lửa sao?”
Hoàng Nguyên Miểu muốn nói lại thôi: “Không...!Sau này cậu sẽ biết.”
Cậu ta không nói thẳng nhưng cũng không có ý định che giấu.
Hoàng Nguyên Miểu lập tức tươi cười trở lại: “Đừng nói cái này nữa, bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là một trong những thành viên của đội ngũ chúng ta, chào mừng cậu tham gia TX!”
Nhìn thấy sự mờ mịt trên mặt Đường Hi, cậu ta giải thích: “TX là tên của đội chúng ta, là lão đại đặt đó.”
Trần Dao đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nói: “Ôi trời, tên viết tắt của Đường Hi cũng là TX(5) nè.”
(5) Đường Hi được viết là 棠熙, pinyin là TangXi
“Trùng hợp thật, xem ra việc cậu tham gia đội ngũ của chúng tôi chính là thiên ý rồi.”
Đường Hi ngượng ngùng mỉm cười.
Nhân vật phản diện ở thế giới này hung dữ với Đường Hi như vậy, cậu cũng không hy vọng hắn sẽ nhớ được mình.
Có lẽ khi nhân viên dọn phân sắp thoát ra khỏi thế giới nhỏ thì mới nhớ lại được tất cả, còn bây giờ thì cậu cũng không chắc lắm.
Đường Hi:【1551, cậu thấy anh ấy đặt tên như vậy là trùng hợp sao?】
1551:【Không biết đâu, tôi chỉ là một cái hệ thống thôi.】
Thứ tình cảm này rất phức tạp, nó cũng không hiểu được, nó chỉ biết tình yêu của Đường Hi dành cho cá khô nhỏ nhiều như thế nào, nhưng lại không thể được chuyện tình của cậu và nhân viên dọn phân.
Chuyện tình này còn vượt qua cả rào cản thời không.
Đường Hi không rối rắm như hệ thống, cậu ôm ba lô đi theo Trần Dao.
Trần Dao đưa cậu đi làm quen với hai đội viên khác.
“Người đeo mắt kính nhìn hơi nghiêm túc tên là Y Phong, nếu không muốn bị cậu ấy niệm chú mỗi ngày thì tránh xa cậu ta một chút, còn cái người cao to đến rắm cũng không thèm thả kia tên là Ngụy Tuân Thành.”
Cậu có thể thấy được bầu không khí của đội ngũ này rất hòa thuận.
Y Phong đẩy kính mắt, bắt tay với cậu: “Chào cậu Đường Hi.”
Cậu ta quay sang nói với Trần Dao: “Trần Dao, mong cô mặc thêm áo khoác được không, mặc dù thắt lưng của cô rất đẹp nhưng nếu lộ ra ngoài cũng rất nguy hiểm, còn cánh tay nữa, nếu như lộ ra...”
Trần Dao lập tức trợn mắt tỏ vẻ không muốn nghe nữa.
Ngụy Tuân Thành ngốc nghếch cười ha ha: “Anh lớn tuổi nhất, em cứ gọi anh là anh Ngụy được rồi, có vấn đề gì thì cứ đến tìm anh.”
Đường Hi gật đầu, cậu có thể cảm nhận được bọn họ đều là người tốt.
Hoàng Nguyên Miểu vừa dựng lều vừa trò chuyện với bọn họ, ngay lập tức cậu ta bị Y Phong bắt lại thuyết giáo.
Trần Dao thở phào nhẹ nhõm, cô nháy mắt với Hoàng Nguyên Miểu: Cảm ơn cậu đã thay chị chặn nước bọt nha.
Mị nhãn giai nhân như tơ như lụa, Hoàng Nguyên Miểu chỉ có thể ngậm ngùi chua xót chịu đựng.
Cô không quan tâm đến bọn họ nữa, kéo tay Đường Hi đi mất.
Nếu Đường Hi đã gia nhập với bọn họ thì đêm nay cậu phải ngủ cùng bọn họ.
Cô không có ấn tượng tốt với Trần Kim Hạo, từ sau khi tận thế, bọn họ đã thấy qua rất nhiều loại người như thế này.
Trong mắt cô, kỹ năng diễn xuất vụng về của hắn như cứ đang làm trò hề trong rạp xiếc vậy.
Nhất định thiếu niên này trước đó đã ăn không ít trái đắng từ tên đó.
Tình mẹ dạt dào của Trần Dao nhanh chóng lan tràn, đi đến bên cạnh xe muốn tìm cho bạn nhỏ này một ít đồ.
Cô lục tung cốp xe, khổ não nói: “Không có lều dư cho cậu rồi.”
Đội ngũ bọn họ có tổng cộng năm người, bây giờ Đường Hi gia nhập là sáu.
Ngoại trừ cô thì chỉ có Lục Mãng là một mình một lều.
Còn ba người kia thì chen chúc nhau một lều, đã không còn chỗ trống cho Đường Hi rồi.
Trần Dao vén tóc: “Cậu ngủ chung lều với tôi đi.”
Trong mắt cô, Đường Hi là một đứa nhỏ lông còn chưa mọc dài, cô căn bản không sợ bị nghi ngờ, đôi môi đỏ khẽ cong lên thích thú nhìn gương mặt ửng đỏ của Đường Hi.
Sau đó cô lập tức cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo lướt ngang qua sau lưng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tung bông ~
(Chú thích:
Nói một chút về chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực của Lục Mãng nha, đây là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.
Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.
Và bệnh này thì không thể được chữa khỏi hoàn toàn..)