Mặc dù ấn tượng của
cô về cô công chúa kia chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Tô Di vẫn muốn ra tay
trợ giúp bọn họ lần này. Cô sẽ không vì một người mà bàng quan với cả
tinh cầu. Nhưng cô tuyệt đối không thể để mặc bọn họ đẩy mình tới trước
mặt Mạnh Hi Tông được.
Nguyệt Mặc ôm Tô Di lên một chiếc kiệu
mềm, một nhóm kiệu phu lực lưỡng, tráng kiện vững vàng khênh họ tới chỗ
đậu Báo Săn nằm sâu trong khu rừng. Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình chưa
bao giờ mệt mỏi đến vậy, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ say dưới sự
rung lắc đều đều của chiếc kiệu. Đến khi tỉnh lại, cô vẫn thấy mình đang nằm trong vòng ôm vô cùng ấm áp và kiên cố. Cô hết sức ngạc nhiên,
ngẩng lên nhìn, đôi mắt đen láy của Nguyệt Mặc gần ngay trong gang tấc,
thấp thoáng trong đó còn pha chút ngượng ngùng.
“Suýt chút nữa cô đã ngã xuống kiệu rồi!” Anh ta giải thích.
Tô Di gật đầu, biết người cổ đại rất coi trọng việc nam nữ thụ thụ bất thân nên cô cũng không có ý định thắc mắc thêm nữa.
Chỉ là hy vọng người đàn ông này ngàn vạn lần đừng nảy sinh ý nghĩ muốn
được chịu trách nhiệm với cô. Cô nói: “Ừm, ở thế giới kia, nam nữ giúp
đỡ nhau là chuyện rất đỗi bình thường.”
Nguyệt Mặc gật đầu, vương cánh tay dài ôm ngang người cô rồi bước xuống kiệu.
Lần thứ hai trở lại Báo Săn, Nguyệt Mặc đặt Tô Di ngồi xuống vị trí lái, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Ám khí của tôi đâu?”
Nguyệt Mặc phủi phủi ghế lái phụ, ngồi xuống, ngẩng đầu nói: “Lâm mỗ đã giúp cô nương bảo quản rồi.”
Tô Di sớm đã đoán được chuyện này nhưng vẫn cúi thấp đầu, có chút ngượng
ngùng, nói: “Trong túi xách của tôi có mấy viên hình cầu, trong đó đựng
ít vật dụng phụ nữ, anh có thể trả lại cho tôi được không?”
Một
lát sau, Tô Di bình tĩnh nhận lại mấy quả lựu đạn mà đám thủ hạ của
Nguyệt Mặc mang tới, cầm chắc trong tay. Những quả lựu đạn màu bạc có
hình thù rất đẹp, trơn nhẵn và bóng loáng. Xem chừng bọn họ không biết
dùng, cho nên mới dễ dàng trả lại cô như vậy. Lựu đạn tới tay, Tô Di
chấn định hơn rất nhiều.
Mười phút sau.
Báo Săn bay lên trời được mười nghìn mét so với mặt đất, Tô Di liếc mắt nhìn Nguyệt Mặc, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Đường đường là một đại hiệp nổi tiếng anh dũng thời cổ đại, Minh chủ võ lâm
Nguyệt Mặc lại đang ôm một chiếc túi nôn, ói đến chết đi sống lại. Mặc
dù anh ta thực sự có nội lực nhưng chưa từng trải qua bất cứ cuộc huấn
luyện phi hành nào, cũng không thể chống cự nổi mấy pha lật nghiêng lật
úp của máy bay. Mà lúc này, Tô Di đang ở phía sau khoang thuyền, tự rót
cho mình một cốc nước dinh dưỡng, tinh thần rõ ràng đã khá hơn trước rất nhiều. Cô cũng không để bụng chuyện vết thương trên người nữa.
Máy bay hạ cánh xuống đích đến đầu tiên. Bầu trời trên mặt đất ư?
Báo Săn chậm rãi đáp xuống, mắt thường cũng có thể nhìn thấy phía trước là
một vùng biển hoang vắng, tịch mịch như biển chết. Tô Di chợt cảm thấy
có điểm gì đó rất bất thường nhưng nhất thời không thể nghĩ ra đó là gì. Cô lệnh cho Nguyệt Mặc đem tới một đầu đạn hạt nhân. Lúc này, bụng
chiếc phi cơ đã kề sát với mặt nước. Cửa khoang thuyền mở ra, đôi tay
Nguyệt Mặc vừa hạ xuống, đầu đạn hạt nhân đầu tiên đã chậm rãi chìm sâu
xuống đáy biển.
“Cô nương, làm sao để có thể điều khiển được cái
thứ... đạn hạt nhân này?” Nguyệt Mặc ngạc nhiên nhìn đầu đạn hạt nhân
cao ngang người rơi xuống biển, “tõm” một tiếng rồi mất hút dưới đáy đại dương.
“Điều khiển từ xa.” Tô Di lười giải thích, liền tăng tốc, bay đến một vùng biển khác.
Điều khiển Nguyệt Mặc cảm thấy kinh ngạc vẫn còn lại phía sau. Là một người
cổ đại, anh ta luôn tự cho rằng Đại Đường chính là toàn bộ thế giới. Đến tận lúc Báo Săn tăng tốc gấp ba lần tốc độ siêu âm, bay qua đại dương
mênh mông xanh thẳm, bay qua xa mạc rộng lớn vô bờ, bay qua hết lục địa
này đến lục địa khác, anh ta mới vỡ lẽ, hóa ra từ “tinh cầu” mà Tô Di
nói lại có thể rộng lớn như vậy.
Khi Tô Di giao cho anh ta cái
gọi là “máy dò nguyên tố” có thể dự đoán chuẩn xác địa điểm của tài
nguyên khoáng sản, anh ta không khỏi ngẫm nghĩ, nếu như Đại Đường có thể lấy được vật này thì việc khai phá các quặng sắt và mỏ vàng không còn
là điều khó khăn nữa. Nhưng Nguyệt Mặc cũng lại lập tức cảm thấy buồn bã - Đại Đường so với những con người hiện đại như Tô Di, thật là một sự
chênh lệch quá lớn.
Trước kia, anh ta theo chân trưởng công chúa, còn thề sống thề chết quyết đánh một trận sống mái. hôm nay được bay
vài vòng, anh ta mới thấu hiểu một cách rõ ràng rằng, phe mình không có
sự lựa chọn nào khác ngoài cái chết. Mà cô gái tên Tô Di này lại đồng ý
cứu giúp, thật đúng là vận may ngàn năm có một của họ. Nghĩ vậy, anh ta
không khỏi nhìn Tô Di với ánh mắt đầy tôn kính và ngưỡng mộ. Nhưng tinh
thần Tô Di dần trở nên bất ổn, cho dù có uống thêm nước dinh dưỡng cũng
vô ích. Nguyệt Mặc không nói một lời, đặt hai tay sau lưng Tô Di, truyền “chân khí” vào người, khiến tinh thần cô phút chốc trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Gần nửa ngày trôi qua, mười đầu đạn hạt nhân đã được thả
xuống xong xuôi. Sắc mặt Tô Di càng lúc càng nhợt nhạt, dù sao cô cũng
đang bị trọng thương, lại phải làm việc liên tục như vậy. Trong lòng cô
dấy lên một cảm giác bất thường, càng lúc càng mãnh liệt. Tựa hồ một ý
niệm nào đó trong đầu sắp được thông suốt. Cơ thể yếu ớt đáng giận khiến đầu óc cô trở thành một mớ hỗn độn, rối tựa tơ vò.
Sau cùng, cô
chỉ kịp nắm chặt lấy cổ áo của Nguyệt Mặc, gầm nhẹ một câu: “Anh mà mang tôi giao cho trưởng công chúa thì không phải là đàn ông nữa!”
Nói xong, cô lập tức chìm vào hôn mê sâu.
Nguyệt Mặc đỡ lấy cơ thể mềm mại của cô, nhìn cô dần thiếp đi, gật đầu kiên định.
Lúc Tô Di tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt,
trong lòng liền kinh ngạc. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu qua khung
cửa sổ khắc hoa văn tinh xảo, xung quanh cô bao trùm bởi tĩnh lặng, hiển nhiên cuộc tấn công trên bầu trời vẫn chưa được khởi động.
Cô
kinh ngạc nhìn lên trần nhà. Rốt cuộc, vẫn cảm thấy có chút khí phách.
Vừa tỏ vẻ khí phách với Trái đất này, vừa cảm thấy khí phách đối với
Mạnh Hi Tông. Mặc dù cô bố trí, sắp xếp mọi việc chưa được hoàn hảo như
anh ta nhưng cũng không phải chỉ ích kỷ, nghĩ cho riêng bản thân mình.
Nếu ngày đó, cô không nhìn thấy chuyện anh ta làm với công chúa thì bây giờ sẽ ra sao? Cô sẽ trở lại bên cạnh anh ta, rồi lại giống như lúc trươc,
ngoan ngoãn, nhu nhược, thậm chí cam tâm tình nguyện hầu hạ chăng? Rồi
nói cho anh ta biết đây chính là Trái đất, cầu xin anh ta giơ cao đánh
khẽ?
Có thể anh ta sẽ không vì một người phụ nữ mà buông tha một
tinh cầu. Nhưng cô đã từng cho rằng mình là người phụ nữ duy nhất anh ta chạm vào trong suốt bao năm trời ròng rã, hiển nhiên cô phải là một
trường hợp đặc biệt. Hoặc giả trong lúc đang thực dân và tự trị, có thể
cô sẽ tìm được lối thoát cho cả hai bên.
Nhưng sau khi nhìn thấy
cảnh Mạnh Hi Tông tỏ ra thân mật với cô công chúa kia, Tô Di chợt phát
hiện mình vẫn còn đề cao bản thân mình quá. Hóa ra, cô chẳng có gì đặc
biệt, thậm trí, có thể đúng như những gì Mộ Tây Đình nói, Mạnh Hi Tông
yêu thích loại người như cô, chỉ cần là kiểu giống cô, với anh ta là đủ. Cô quả thực may mắn lắm mới vừa vặn thuộc đúng “loại” mà anh ta thích.
Hóa ra, trong lòng anh ta, hai từ “Tô Di” thực sự không hề có bất cứ giá trị và ý nghĩa gì. Cô như vậy đi cầu xin anh ta, còn nghĩa lý gì nữa
chứ? Nhất định sẽ chỉ rước lấy nhục mà thôi. Mà bây giờ, cô cũng không
bao giờ sẵn lòng khom lưng uốn gối trước anh ta nữa. Nếu cô thực sự
không có cách nào thoát được lòng bàn tay anh ta, vậy ít nhất hãy để cô
bảo vệ quê hương của mình, có bị anh ta hết cưng chiều rồi lại sẵn lòng
ra tay vứt bỏ, cô cũng không cảm thấy hối tiếc nữa.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nói nhỏ nhẹ khẽ vang lên. Công chúa với vẻ mặt lạnh lùng từ cửa bước vào
Tô Di sờ xuống đầu gối, chạm vào một vật trơn nhẵn và lạnh lẽo - lựu đạn vẫn còn.
“Ngươi yêu gã nam tử đó à?” Công chúa hỏi thẳng mà không hề tỏ ra ngại ngần, khiến Tô Di cảm thấy hơi kinh hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức chạm vào ánh mắt sáng quắc của cô ta. Tô
Di hiểu, đây là công chúa đang cố tình thăm dò tâm lý của cô, muốn tinh
thần cô trở nên hỗn loạn. Vì vậy, cô bèn đáp: “Tôi yêu anh ta, nhưng đại khái cũng không thể bằng tình yêu cô dành cho Nguyệt Mặc.”
Công chúa lập tức ngẩn người, lát sau mỉm cười, nói: “Người cho rằng bản cung đang ghen nên mới đả thương ngươi phải không?”
“Ngoài nguyên nhân này, tôi không thể nghĩ được còn nguyên nhân nào khác.” Tô
Di nói. “Tôi đến đây chỉ với mục đích duy nhất là cứu các người, xong
việc, tôi sẽ không dính lứu đến bất cứ ai ở đây nữa.”
Công chúa
lắc đầu, nói: “Ngươi sai rồi! Sau khi bị tên yêu quái kia làm nhục...
bản cung đã đoạn tuyệt ý niệm muốn chung sống cùng Nguyệt Mặc cả đời.”
Ánh mắt của cô ta hết sức dịu dàng. “Bởi chỉ có nữ nhân hoàn mỹ nhất mới xứng đáng với Nguyệt Mặc.”
Tô Di sợ nhất hai chữ “hoàn mỹ”. Hoàn mỹ mang hàm nghĩa cố chấp. Mà người cố chấp thì việc gì cũng dám làm.
Lại nghe công chúa nói: “Người có vẻ rất tốt, nếu như không phải thân phận
ngươi quá đặc thù thì bản cung đã đồng ý nhận người làm thị nữ thiếp
thân rồi.”
Vẻ mặt Tô Di rất mực bình tĩnh, nói: “Tôi đã nói sẽ không ở lại đây.”
“Ngươi đương nhiên sẽ không ở lại rồi!” Công chúa thản nhiên nói. “Bản cung đã lệnh cho bộ hộ kiểm chứng suốt đêm, tìm kiếm khắp đất nước nhưng không
tìm được bất cứ tung tích nào về ngươi. Ngươi không phải là con dân của
Đại Đường.”
Vấn đề này Tô Di cũng khó lòng giải thích, cô chỉ
đành nói: “Tôi đã sớm nói, nếu như các người hoài nghi tôi, tôi sẽ lập
tức rời đi, mặc các người tự sinh tự diệt. Nói như vậy, các người còn
cần sự giải thích của tôi nữa sao?”
Công chúa lại cười. “Không
phải bản cung hoài nghi dự tính ban đầu của ngươi. Chỉ là ta rất hiếu
kỳ, rốt cuộc hôm qua ngươi đã cho Nguyệt Mặc nhìn thấy điều gì? Tại sao
huynh ấy biết rõ ngươi không phải là con dân Đại Đường mà vẫn kiên trì
làm theo lời ngươi?”
Cô ta giơ những ngón tay thon nhỏ với màu
móng đỏ tươi lên, tựa hồ muốn xoa nhẹ gương mặt của Tô Di, nhưng rồi lại ngập ngừng giữa không trung.
“Bản cung hỏi Nguyệt Mặc có muốn cùng ngươi kết tình phu thê không, bản cung nguyện ý làm chủ hôn cho các người.”
Tô Di cau mày, công chúa nhìn thấy thần sắc đó của cô, ánh mắt bỗng trở
nên xa xăm, lạnh lẽo. “Quả nhiên... Sau khi Nguyệt Mặc cự tuyệt lời đề
nghị của ta, huynh ấy còn đỏ mặt. Huynh ấy ngượng ngùng nói, tự nhận
thấy mình không xứng với ngươi.”
Tô Di không thể nhịn nổi nữa,
nói gằn từng chữ: “Công chúa điện hạ, tôi rất kính phục năng lực trị vì
đất nước của cô, cũng thấu hiểu cô hy sinh cho quốc thái dân an như thế
nào. Chỉ là những lời cô vừa nói hoàn toàn không liên quan gì tới tôi.
Tôi chỉ biết rằng, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ tới đây, nói không
chừng, chỉ một vài phút nữa thôi đã đổ bộ vào đây rồi. Tôi kiến nghị bây giờ là lúc chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút nhằm trao đổi
những đối sách khả quan, chứ không phải nói những chuyện tầm phào về
Nguyệt Mặc.”
Công chúa gật đầu, tán thành: “Ngươi nói cũng đúng!”
Nói thì chậm mà xảy ra lại rất nhanh, có mấy bóng người vội vã ngảy từ của
sổ vào, trong nháy mắt bao vây công chúa và Tô Di. Cô ta quát lên một
tiếng, Tô Di liền đoán ra một âm mưu đen tối đang cận kề. Nhưng lúc này, trên người bị thương, cô không còn cách nào khác đánh đòn phủ đầu, chế
trụ được công chúa, chỉ có thể mở trừng mắt nhì bọn họ xông vào. Đây
nhất định là những cao thủ võ lâm, Tô Di vẫn còn hoảng sợ với đòn “Cách
không quyền” lần trước. Cô có cảm giác, nếu trúng thêm một chưởng nữa, e rằng mình sẽ mất mạng.
Cô hỏi: “Công chúa, cô muốn làm gì?”
Công chúa thản nhiên nói: “Vất vả lắm ra mới dụ được Nguyệt Mặc rời đi, bây
giờ chính là cơ hội để ngươi cứu chúng ta, đó là tự hiến dâng bản thân
mình cho chúng ta. Có ngươi làm tù binh, đám yêu quái kia sẽ không dám
đến xâm lăng nữa.”
“Cô cho rằng anh ta là yêu quái ư?” Tô Di khẽ
cười, nói. “Cô cho rằng anh ta sẽ vì một cô gái mà vứt bỏ một tinh cầu,
buông tha toàn bộ giang sơn của các người sao?”
“Không thử sao
biết được chứ?” Công chúa cũng cười. “Trói ngươi trên cổng thành, nơi
lần trước ta bị bắt đi xem. Ồ, hay lột sạch xiêm y của ngươi nữa nhỉ?
Như thế mới có thể hấp dẫn được gã yêu quái kia chú ý tới.”
Tô Di không vì lời uy hiếp của cô ta mà cảm thấy hoảng loạn, cô rốt cuộc cũng đã thông suốt. Cô công chúa này cố tình làm hại cô, hoàn toàn không
phải vì ghen tuông, mà dưới vỏ bọc trượng nghĩa cao thâm của cô ta lại
là một tâm hồn cực kỳ kiêu ngạo và cố chấp. Chỉ vì bị Mạnh Hi Tông làm ô nhục thân thể, phá hoại cảm giác hoàn mỹ mà cô ta luôn canh cánh ý muốn trả thù với Tô Di. Để tranh giành cái vinh nhục này mà cô ta đã mất đi
lý trí, cam tâm tình nguyện, bất chấp tất cả. bỏ qua cả hiểm nguy đang
rình rập tinh cầu. Một cô gái như vậy, thực sự không xứng là người đứng
đầu một đất nươc.
“Cô làm như vậy, không sợ Nguyệt Mặc sẽ trách cứ cô sao?” Tô Di hỏi.
Công chúa nói: “Ta vốn sợ, cho nên mới để mặc huynh ấy ngày hôm qua đi theo
ngươi làm chuyện hồ đồ. Nhưng trong lòng huynh ấy giờ chỉ có ngươi, bản
cũng cũng không còn thấy gì đáng sợ nữa.”
Tô Di trầm mặc trong
chốc lát, biết có nhiều lời cũng vô ích. Cô thản nhiên nói: “Công chúa,
cô để người của mình lánh đi, tôi cần thay quần áo. Lẽ nào cô muốn tôi
ra ngoài trong bộ dạng này sao? Đương nhiên, đó là sự sỉ nhục nặng nề
hơn đối với tôi, nhưng giờ mà rêu rao khắp nơi, để người người ta chú ý, Nguyệt Mặc lại có nhiều thủ hạ như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ lập tức biết
tin mà tới.”
Có vẻ như đã bị những lời của Tô Di thuyết phục,
công chúa liền phẩy tay, tức thì đám người kia tuân lệnh, lui cả ra
ngoài. Tô Di đâu muốn thay quần áo, cô khẽ khàng, chậm rãi tiến đến gần
cửa sổ, liếc thấy đám cao thủ võ lâm kia đang đứng tụ tập một chỗ, liền
tháo chốt an toàn, ném một quả lựu đạn về hướng đó. Một tiếng nổ lớn
vang lên, ánh lửa ngút trời, tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau không
ngừng. Tô Di ngước mắt nhìn lại, đám cao thủ kia trong nháy mắt đã ngã
thành một đống nhưng không thấy bóng dáng cô công chúa kia đâu.
Cô không thèm ngẩng đầu, ném ra quả lựu đạn thứ hai. Tiếng nổ lớn lại vang lên lần nữa, đám cao thủ không chết cũng bị trọng thương. Đây là lần
đầu tiên Tô Di hạ độc thủ với người khác, lồng ngực hơi có chút bất an,
nhưng cô không thể suy nghĩ được gì nhiều, liền cao giọng quát: “Đây là
ám khí gia truyền của tôi, các người còn bước vào căn phòng này nửa
bước, tôi sẽ phóng ám khí nhiều gấp mười lần. Lúc đó, các người chết hết không còn một mống. Lập tức kêu Nguyệt Mặc mang cho tôi bọc quần áo đến đây!”
Nếu bây giờ đối mặt với cô là quân địch của thời hiện đại
thì những quả lựu đạn này căn bản chẳng có tác dụng gì. Nhưng tiếng nổ
vừa rồi đối với những người cổ đại này lại là một sự chấn động lớn. Cho
tới tận bây giờ, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy hay biết tới loại ám khí
trong nháy mắt đã có thể sát thương được nhiều người trong một phạm vi
lớn và uy lực mạnh đến vậy. Thế nên, khi nghe thấy Tô Di dọa sẽ phóng ra nhiều gấp mười lần, không một cao thủ nào dám ho he đến gần. Thật nực
cười, mấy chục năm mới tinh luyện thành một thân cao thủ, nếu để bị hủy
bởi ám khí trong tay một cô gái thì thật không đáng chút nào.
Ngoài cửa vọng những âm thanh hỗn độn. Sau sự nhốn nháo đó, mọi động tĩnh
dường như đều biến mất, trở nên vắng vẻ, lặng ngắt như tờ. Sự yên tĩnh
này khiến Tô Di bỗng cảm thấy chột dạ. Hơn mười phút sau, ngoài của bỗng truyền đến giọng nói của Nguyệt Mặc: “Tô cô nương, là tại hạ!”
Tô Di thở phào nhẹ nhõm. Cô yêu cầu Nguyệt Mặc đem bọc quần áo vào cho
mình, không phải vì không thể tách khỏi anh ta mà lo sợ đám cao thủ sẽ
bỏ độc dược gì đó vào súng của mình.
“Một mình anh vào đây.”
Nguyệt Mặc sa sầm nét mặt, bước vào, nói: “Tô cô nương, rốt cuộc công chúa đã làm gì cô? Nàng ấy kêu phụ thân cầm chân tại hạ.”
“Đưa bọc quần áo cho tôi trước đã.” Tô Di nói.
Nguyệt Mặc gật đầu, đưa bọc quần áo đến trước mặt cô. Tô Di nói: “Bây giờ, anh đưa tôi quay lại chỗ Báo Săn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Sáng sớm hôm nay, Nguyệt Mặc nhận được tin truyền miệng, nói phụ thân bệnh
tình nguy kịch. Anh ta đành giao Tô Di cho thân tín đắc lực nhất rồi vội vã chạy về nhà cũ ở ngoại thành. Nhưng về đến nơi, vẻ mặt phụ thân tuy
có ủ dột đôi chút nhưng ông căn bản không có điều gì bất thường, chỉ nói dạo gần đây, yêu quái mặc sức càn quấy, ông bà hết sức lo sợ mới nói
dối bệnh tình, muốn anh ta về nhà một chuyến. Khi Nguyệt Mặc nhấc chân
muốn đi, ông lão vô cùng tức tối, sống chết không cho anh ta rời đi. Anh ta đành phải nói dối là muốn đi câu rồi nhọc công leo tường định chạy
trốn, lại nhìn thấy trước cửa nhà có người theo dõi, liền rón rén, cẩn
thận rời đi bằng cửa sau. Kết quả, vừa mới vào thành, Nguyệt Mặc đã nghe thấy hai tiếng nổ lớn định tai nhức óc. Nơi phát ra âm thanh đó lại
chính là phủ đệ của mình.
Nguyệt Mặc nóng ruột xông vào, một thị
nữ chăn anh ta lại, khóc sướt mướt nói công chúa bị yêu nữ sử dụng ám
khí làm bị thương, thái y đang dốc sức cứu chữa, không biết sống chết ra sao. Mà thân tín phụng mệnh anh ta bảo vệ Tô Di cũng vọt tới, nói bị
đội ám vệ[1] của công chúa đuổi đánh, không thể ở bên bảo vệ cô được.
Nghe vậy, Nguyệt Mặc vội vàng mang bọc quần áo của Tô Di chạy tới.
[1] Cận vệ ngầm.
Nhìn thấy ngoài cửa loang lổ những vũng máu tươi, anh ta chợt hiểu, đây là
Tô Di ra tay để cảnh cáo công chúa. Điều này khiến anh ta không kìm
được, buông tiếng thở dài. Nếu lúc đó thủ hạ của công chúa có người đủ
mạnh mẽ để nắm giữ cục diện, nếu lúc này công chúa không lâm vào hôn mê
bất tỉnh mà thủ hạ của cô ta cũng không dám làm khó cô thì e rằng Tô Di
đã bị bao vây bởi một đội quân hùng hậu, khó lòng trốn thoát. Vì thế,
việc cấp bách nhất lúc này là cứu cô ra khỏi đây trước đã.
“Đắc tội rồi!” Anh ta thấp giọng nói, cánh tay dài duỗi ra, ôm ngang người Tô Di, chạy ra phía cửa.
Hành lang trong đình viện vắng lặng như tờ. Lan can chạm trổ văn hoa đã bị
nổ tung đến biến dạng, chỉ còn trơ lại những cọc gỗ cháy sém, đen sì. Cả đoạn hành lang dài không hề nhìn thấy một bóng người. Chẳng hiểu tại
sao, tàn cuộc không thể hỗn loạn hơn được nữa đó lại khiến Nguyệt Mặc
trời sinh tính tình cẩn thận bất giác cảm thấy tức cười.
Anh ta nói với Tô Di: “Trong thiên hạ, người dám coi công chúa điện hạ không ra gì, chỉ có một mình Tô cô nương đây!”
Tô Di lại không hề tỏ ra thích thú với lời bông đùa của anh ta, chỉ thản
nhiên nói: “Cô ta định lột trần rồi trói tôi trên cổng thành.”
Nguyệt Mặc lập tức nói không nên lời.
Đúng lúc này, một tiếng nổ như sấm rền chợt vang vọng khắp đình viện trống
trải. Ngay sau đó, luồng ánh sáng bạc mãnh liệt trong nháy mắt chiếu
sáng cả vùng trời, tựa hồ bao phủ toàn bộ lãnh thổ Đại Đường.
Toàn thân Nguyệt Mặc cứng đờ, quá khẽ một tiếng: “Tô cô nương, ôm chắc vào.” Không đợi Tô Di trả lời, anh ta đã nhanh chóng nhảy lên, dễ dàng vọt
tới nóc nhà. Đầu ngón chân vừa chạm tới mái ngói liền giống như một mũi
tên rời cung, bay vút trên những nóc nhà cao thấp nhấp nhô.
Quang cảnh xung quanh thoáng chốc biến thành ảo ảnh mơ hồ. Nguyệt Mặc liên
tục phát ra những tiếng huýt sáo ngân nga. Liền sau đó, khắp nơi xa gần
vang lên những tiếng huýt sáo trả lời. Nhưng dù tốc độ của anh ta có
nhanh hơn nữa thì Tô Di vẫn liếc thấy trên đỉnh đầu, cách chưa tới nghìn mét, một chiếc chiến hạm vũ trụ màu đen tựa một con thú sắt dữ tợn lao
tới như bão chớp.
Cuối cùng anh ta cũng đã tới.