Mặt trời chói chang nhô lên cao, rừng cây cô tịch, hoang vắng. Một con ngựa đen đang được buộc ở một gốc cây đại thụ.
Tô Di ném chiếc ba lô lên yên, phóng người lên ngựa, quay đầu, chìa tay ra. “Lên đây”
Nguyệt Mặc vốn đi ngay phía sau cô, khập khiễng bước ra khỏi sơn động, thấy
thế liền trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương!”
Nói xong cũng không dựa vào sự giúp đỡ của cô, hai tay khẽ đặt lên lưng
ngựa, nhấn một cái, chiếc chân bị thương được nhấc bổng lên hết sức nhẹ
nhàng.
Lúc này, Tô Di đã tin tưởng anh ta có “võ công” thực sự,
mặc dù việc này thật không sao tưởng tượng nổi, hơn thế, còn vượt ra
khỏi phạm vi khoa học mà cô có thể hiểu được. Dọc theo con đường núi nhỏ hẹp và tĩnh mịch, hai người im lặng di chuyển, chỉ có tiếng vó ngựa
“lộp cộp” khẽ vang lên.
Một lát sau, Nguyệt Mặc phá tan bầu không khí yên ắng, nói: “Tô cô nương, lát nữa chúng ta chắc chắn sẽ gặp những người tới chi viện tại hạ. Hôm nay, lúc tỉnh lại trong rừng cây, tại hạ đã liên lạc được với vài vị hiệp khách khác. Vì sự an toàn của Tô cô
nương, tại hạ cho rằng chỉ cần một mình công chúa điện hạ biết thân phận thật của cô là đủ, đối với những người khác, tại hạ sẽ nói cô nương
chính là người cứu tại hạ.”
Tô Di: “Được!”
Tên Nguyệt Mặc
này mặc dù có chút cổ hủ, ngây thơ nhưng lại rất dũng cảm và thận trọng. Đi được khoảng mười phút, quả nhiên nghe thấy một tràng tiếng chim hót
lảnh lót. Tô Di còn chưa thấy bóng người, một luồng hơi nóng đã phả lên
cổ cô, giọng trầm thấp của Nguyệt Mặc bỗng vang lên bên tai: “Bọn họ đến rồi! Trưởng công chúa đang ở đây.”
Tô Di khẽ rùng mình, thầm
nghĩ cô nàng trưởng công chúa này quả nhiên đối với Nguyệt Mặc tình sâu
nghĩa nặng. Nhưng cô còn chưa kịp xuống ngựa đã nghe thấy một tiếng xé
gió, nhanh như chớp lao tới. Tô Di chỉ cảm thấy có một sức lực vô cùng
nặng nề nằm ngay bên hông mình. Ngay sau đó, lưng cô lập tức áp sát vào
một vòm ngực vô cùng ấm áp, trong nháy mắt, cô cảm thấy trời đất nghiêng ngả, mày váng mắt hoa. Mà mấy mũi tên lướt gió xẹt qua gò má, mang tai
cô còn mang theo lực sát thương khó có thể đoán được.
Cơ thể Tô
Di vừa chạm xuống đất, gần như ngay lập tức, cô rút súng bắn trả. Sau
đó, chỉ nghe thấy Nguyệt Mặc ở phía sau hét lớn một tiếng: “Đừng!” Ngay
sau đó cô nhìn thấy những bóng đen bay vút lên.
Tô Di giờ mới
nhìn rõ, đó là ba gã đàn ông vô cùng lực lưỡng mà trước đây cô đã từng
gặp ở đại hội võ lâm nhân sĩ trong thành. Nguyệt Mặc đột nhiên ra tay
bảo vệ Tô Di, hiển nhiên đã khiến bọn họ hơi sửng sốt, nhất loạt dừng
tay, lùi lại phía sau vài bước, không tiếp tục tấn công nữa.
“Minh chủ!” Bọn họ chắp tay hành lễ với Nguyệt Mặc.
“Ai cho phép các người ra tay hả?” Nguyệt Mặc phẫn nộ quát.
“Đó là mệnh lệnh của bản cung.” Một giọng nói lạnh lùng mà kiều diễm bỗng
vang lên. Tô Di ở phía sau lưng Nguyệt Mặc nhìn qua, chỉ thấy một đội
binh lính mặc áo giáp oai vệ từ khu rừng bước ra. Giữa vòng vây hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ngày hôm đó - chính là trưởng công
chúa điện hạ. Cô ta khoác trên mình chiếc váy đen viền vàng, trầm mặc
bước ra. Trang phục cô ta đang mặc càng làm tôn lên nước da trắng như
tuyết và dung nhan vô cùng thanh tú.
“Điện hạ...” Nguyệt Mặc vô cùng kinh ngạc.
“Hôm qua, bản cung ở chỗ của yêu quái đã từng nhìn thấy cô ta.” Vẻ mặt công
chúa lạnh lùng tựa băng giá. “Nguyệt Mặc, huynh biết bản thân mình đang
làm cái gì không?”
Tô Di chợt vỡ lẽ. Có thể buổi sáng ngày hôm
qua ở pháo đài vũ trụ, cô gái này đã nhìn thấy mình núp trong khoang
nghỉ. Nhưng chưa một lời hỏi han đã sai người hạ thủ rồi. Xem ra, lòng
dạ cô ta còn độc ác hơn vẻ bề ngoài kia rất nhiều.
“Không! Tại hạ nguyện lấy đầu mình để đảm bảo.” Nguyệt Mặc hùng hồn nói, giọng anh ta
vọng khắp rừng cây. “Tô cô nương không phải là gian tế, cũng không phải
là yêu quái. Cô ấy tới là để cứu chúng ta. Điện hạ, xin người hãy thu
hồi mệnh lệnh đã ban.”
Trong nháy măt, rừng cây yên tĩnh trở lại.
Giọng nói của công chúa từ xa truyền đến: “Nguyệt Mặc đại ca đã đảm bảo như vậy... Là bản cung mạo phạm rồi!”
Nguyệt Mặc lẳng lặng gật đầu, chỉ nghe công chúa lại nói: “Haizz... Bản cung
bị yêu quái bắt đi, chưa bao giờ phải chịu cảnh nhục nhã đến thế nhất
thời bị kích động, Nguyệt Mặc ca ca đừng trách nhé!”
Nguyệt Mặc
còn chưa kịp mở miệng, trong lòng Tô Di đã vang lên tiếng “lộp cộp”,
lồng ngực khẽ trào dâng niềm chua xót khôn tả. Cô nắm chắc khẩu súng
trong tay, ý muốn bắn giết chợt lóe lên lại bị cảm giác tự giễu đè nén
lại.
Nguyệt Mặc im lặng trong giây lát rồi nói: “Điện hạ, là do
tại hạ bất tài vô dụng, khiếu điện hạ phải chịu thiệt thòi rồi!” Sau đó, anh ta đổi giọng. “Thế nhưng thưa điện hạ, trong lòng không muốn thì
đừng đẩy cho người. Huống chi, Tô Di cô nương là tới để giúp chúng ta.”
Câu nói “trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người” này thực sự khiến Tô Di có chút kinh ngạc và cảm động. Nguyệt Mặc đối với cô mà nói, là một
gã cổ nhân lạc hậu, cổ hủ nhưng trên người anh ta tràn ngập tinh thần
nghĩa hiệp, anh ta có tín ngưỡng của riêng mình, kiên định không bị ảnh
hưởng bởi bất cứ người nào. Tuy hai người chỉ có duyên gặp nhau một lần, thậm chí cô còn khiến anh ta bị thương hai lần, nhưng anh ta cũng không bởi vậy mà làm trái với đạo nghĩa, thực sự đáng trân quý!
Những
lời anh ta nói tựa hồ cũng khiến công chúa cảm động, cô ta nói: “Nguyệt
Mặc ca ca, huynh nói đúng! Tô cô nương, ta thành thật xin lỗi!”
Tô Di gật đầu, nói: “Mục đích của mọi người đều giống nhau, sẽ sớm hiểu được nhau thôi!”
Công chúa lại nói: “Nguyệt Mặc ca ca, huynh qua đây! Bản cung có vài lời muốn nói với huynh!”
Nguyệt Mặc gật đầu, đang định cất bước đi tới đó, Tô Di liền bất chấp nói:
“Chờ một chút, giờ anh đi, nhỡ đâu có người ám sát tôi thì sao?”
Nguyệt Mặc quay đầu lại, tỏ ra hết sức kinh ngạc, liếc nhìn cô: “Tô cô nương,
điện hạ sao có thể là người quen thói lật lọng được? Xin cô nương cứ yên tâm!” Nói xong, anh ta không để ý tới ánh mắt phản đối của Tô Di nữa,
trực tiếp đi về phía công chúa đang đứng.
Tô Di bất đắc dĩ vén
váy lên, rút một khẩu súng nhỏ tự động trên bắp đùi ra, hai tay hai
súng, nhằm thẳng vào nhóm binh lính phía trước. Đám đàn ông đứng vậy
xung quanh trợn mắt há mồm, con ngươi như muốn rớt ra ngoài. Nguyệt Mặc
vốn đang xoay lưng về phía Tô Di, chợt phát hiện bầu không khí xung
quanh mình có vẻ kỳ quái, liền quay đầu lai, đúng lúc nhìn thấy chiếc
váy dài hạ xuống, che kín bắp chân thon dài, trắng nõn của thiếu nữ,
chợt lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
Thần sắc Nguyệt Mặc chấn
động kịch liệt, ánh mắt chậm rãi dời lên trên, dừng lại trên gương mặt
Tô Di. Tô Di không phải kẻ ngốc, cô lập tức ý thực được hành động vừa
rồi của mình đủ để khiến đám đàn ông cổ đại này phải phun máu mũi. Nhưng cô căn bản không thèm quan tâm tới chuyện này, chỉ trừng mắt nhìn
Nguyệt Mặc nói: “Anh nhìn cái gì! Ám khí này còn mạnh hơn cái buổi sáng
gấp trăm lần, bảo người của anh đừng manh động.”
Cô sẵng giọng, nói rất gay gắt nhưng Nguyệt Mặc lại không hề tỏ ra tức giận, chỉ gật đầu, nói: “Cô nương yên tâm!”
Vì thế mà đám người xung quanh càng trở nên ngây ngốc. Bọn họ thực không
ngờ, cho tới tận bây giờ, một người cao quý, luôn luôn cương nghị, không biết dịu dàng như công chúa cũng phải giữ khoảng cách nhất định với
Minh chủ đại nhân, vậy mà sau khi bị cô gái này bắt đi, thần sắc của anh đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng sự thực đã chứng minh, Tô Di cảm giác
không hề sai. Nguyệt Mặc đi tới đứng bên cạnh công chúa, đám binh lính
dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, liền chia làm hai đội, một nửa vây
quanh Nguyệt Mặc, một nửa cầm giáo trong tay, lẳng lặng tiến về phía Tô
Di. Tô Di cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, giơ súng lên, lia bắn một vòng.
Luồng đạn bắn trên mặt đất, ngay trước chân đám binh lính, khiến bọn họ
vô cùng sợ hãi.
“Có ám khí!” Có người kêu lên, những người khác nhanh chóng chạy toán loạn, đâm sầm vào nhau, ngã xuống đất.
Khẩu súng trên tay trái của Tô Di nhắm thẳng vào công chúa. “Tiếp theo sẽ không còn là bắn xuống đất nữa đâu!”
Nguyệt Mặc nhanh như cắt đứng che trước người công chúa, quát to: “Tô cô
nương, đừng!” Đồng thời, anh ta quay đầu, nhìn công chúa với ánh mắt tức tối. “Điện hạ, lệnh cho bọn họ lập tức lui binh! Dừng tay lại!”
Công chúa tựa hồ còn do dự, chợt nghe “đoàng” một tiếng, thân cây cổ thụ một người ôm không xuể bên cạnh cô ta lập tức thủng một lỗ lớn. Vốn trời
sinh tính tình trầm ổn mà lúc này công chúa cũng phải sợ hoa dung thất
sắc, hét lớn một tiếng rồi nhào vào lòng Nguyệt Mặc.
Tô Di thản
nhiên nói: “Công chúa điện hạ, cô cứ bình tĩnh mà suy xét, xem có nên
chấp nhận sự trợ giúp của tôi hay không. Tôi chỉ hỏi cô một lần này
thôi, thời gian không còn kịp nữa rồi. Nếu còn không chấp nhận, tôi sẽ
lập tức rời khỏi đây, các người sống hay chết không liên quan gì tới tôi nữa.”
Nguyệt Mặc lập tức cúi đầu nhìn công chúa đang hoảng sợ,
khép nép trong lòng mình với ánh mắt tràn ngập hy vọng. Công chúa cắn
môi dưới, dường như đang rất phân vân. Nhưng đúng lúc này, Nguyệt Mặc
bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy khóe miệng Tô Di trào ra một ngụm máu
tươi, khuôn mặt cô tái mét, cả người mềm nhũn, nặng nề ngã nhào xuống
đất. Phía sau lưng cô, cách chừng mười mét, một gã đạo sĩ thu hai tay
lại, phất cây phất trần rồi nhanh chóng ẩn vào rừng cây.
Nguyệt Mặc không thể tin vào mắt mình, nhìn công chúa chằm chằm. “Cách không quyền? Điện hạ phái người ám sát nàng ta ư?”
Công chúa chăm chú quan sát Tô Di đang nằm hôn mê dưới mặt đất, ánh mắt bình tĩnh, quyết đoán nói: “Nguyệt Mặc ca ca, huynh cho rằng bản cung là
người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Có thể nàng ta chính là lợi thế
duy nhất để chúng ta điều đình với đám yêu quái đó, Bản cung không thể
thả nàng ta ra được.”
“Ta không hiểu ý của công chúa!”
“Cái ngày bị bắt đi đó...” Công chúa chậm rãi nói. “Bản cung đã nhìn thấy
nàng ta ở trong căn phòng kế bên, nàng ta chắc chắn là người của gã nam
tử đó. Nguyệt Mặc ca ca, chúng ta bắt nàng ta để uy hiếp đám người đó,
nếu bọn họ thực sự muốn tấn công thì nàng ta chính là người tử trận đầu
tiên.”
Nguyệt Mặc khiếp sợ nhìn công chúa, hồi lâu vẫn không thốt nổi một lời. Anh ta từng thẳng thắn sẽ thề thốt với Tô Di là vậy, nhưng chuyện liên quan đến an nguy quốc gia, anh ta nhất thời không có cách
nào phản bác lại.
Tô Di không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng
khi ý thức dần hồi phục, cả cơ thể giống như vừa bị xe cán qua. Cô cảm
thấy sức lực toàn thân cạn kiệt, vừa mệt mỏi vừa đau đớn. Bài học lần
này cô khắc ghi cả đời, hóa ra cô vẫn còn quá mềm lòng. Việc nổ súng bắn vào bọn họ luôn khiến cô có cảm giác mình đang phản bội. Hơn nữa, cô
cũng cảm thấy hết sức kỳ quái. Sau lưng rõ ràng không có người, sao bỗng dưng cô lại cảm thấy mình bị một vật nặng đập trúng, trong nháy mắt khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa rồi lập tức mất đi ý thức?
“Tô cô nương.” Một giọng thâm trầm như nước bỗng vang lên, ngay sau đó,
bóng người cao lớn bước tới gần, khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Nguyệt
Mặc xuất hiện trước mắt cô. “Xin lỗi, là Lâm mỗ...”
“Dừng lại!” Tô Di khoát khoát tay. “Tôi làm sao vậy?”
“Cô nương đã hôn mê tròn một đêm, là công chúa điện hạ đã phái người dùng
Cánh không quyền để đả thương cô.” Nguyệt Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt
tái nhợt của Tô Di, chậm rãi nói. “Cô không có nội lực nên... Nhưng cô
nương yên tâm Lâm mỗ đã dùng chân khí để trị thương cho cô, cơ thể cô
không còn đáng ngại nữa, chỉ là... sau này, mỗi khi dầm mưa sẽ khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. Nhưng chỉ cần Lâm mỗ liên tục trị thương cho cô trong vòng năm năm thì căn bệnh liền có thể trừ tận gốc...”
“Năm năm ư?” Cô chìa tay về phía anh ta, anh ta lập tức đỡ cô dậy.
Còn có cái gọi là Cách không quyền sao? Lần này đúng là cô thất sách mà,
không thể suy đoán võ lâm nhân sĩ theo lẽ thường được. Rõ ràng không có
ai ở gần nhưng lại khiến cô bị thương nặng đến vậy.
“Đưa tôi quay lại Báo Săn.” Cô nói. “Chính là nơi lần trước tôi trói anh đó.”
Anh ta giật mình, nói: “Cô phải đi sao?”
Tô Di nhìn anh ta. “Tôi ở lại đây còn có nghĩa lý gì? Có thể đó là vận
mệnh đã định của các người, ý muốn thay đổi vốn chỉ là một sai lầm mà
thôi.”
Nguyệt Mặc không lên tiếng.
“Không được sao?” Tô Di thản nhiên nói. “Lời hứa của anh chỉ là đồ bỏ đi thôi à?”
Nguyệt Mặc trầm giọng nói: “Cô nương yên tâm, chỉ cần cô cố gắng ở lại đây vài ngày, tại hạ sẽ bảo toàn tính mạng cho cô. Công chúa cũng chỉ vì lo
lắng cho sự an nguy của bách tính, muốn dùng cô để điều đình với đám yêu quái kia thôi. Cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đầu.”
“Tại sao cô ta lại không chấp nhận ý tốt của tôi?” Tô Di nhìn sâu vào đôi mắt của
Nguyệt Mặc, chợt vỡ lẽ. “Muốn cô ta tin tưởng tôi thật là một chuyện
không dễ dàng gì.”
“Tại hạ tin.” Nguyệt Mặc nói. “Vì vậy, Tô cô nương, chúng ta cứ chôn đạn hạt nhân kia trước đã!”
Tô Di rất tức giận nhưng cũng không giấu nổi nét cười mỉm. “Vì thế, các
người đã sớm chuẩn bị hết rồi? Tôi không chỉ cung cấp cho các người loại đạn hạt nhân đắt giá nhất mà còn phải dâng hiến cả bản thân mình nữa
sao?”