Tô Di nhìn cô gái trong gương, thực sự không còn gì để nói.
Trong giây phú hôn mê đó, cõi lòng cô dấy lên một nỗi bất an vô bờ, cô hoàn
toàn không ngờ, đã ở bên cạnh Mạnh Hi Tông rồi mà vẫn có kẻ dám xuống
tay với cô. Sau khi tỉnh lại, vừa ngẩng đầu đã bị ngọn đèn làm cho chói
mắt, xung quanh vô số ánh mắt nóng rực không ngừng xoáy vào người
mình... nhưng vẫn cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết khi ở nơi đó còn
có... ánh nhìn chăm chú của Mạnh Hi Tông...
Nếu cô không lầm thì lúc đó, trong ánh mắt của anh có phải đã vương chút niềm kinh ngạc hay không?
Phục trang như có như không, khắp người đeo đầy đồ trang sức, trang điểm
theo kiểu yêu nữ... Giờ thì cô đã hiểu tại sao Mạnh Hi Tông lại muốn cô
tránh xa Giản Mộ An rồi. Gã này thực chất không hề tử tế và chính trực
như vẻ ngoài chút nào, mà đích thị là một tên yêu nghiệt coi trời bằng
vung! Mạnh Hi Tông lại có thể gọi một người như vậy là đại ca ư?
Càng đáng hổ thẹn hơn là, cô không thể tìm được bất kỳ bộ đồ nào khác của
mình trong căn phòng này! Đêm nay, Mạnh Hi Tông có bị người ta cho uống
thuốc kích thích thì cô cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Chẳng lẽ
trong mắt Giản Mộ An, cô và Mạnh Hi Tông cần phải có người tác hợp đến
thế sao?
Cô tháo bỏ những đồ trang sức rườm rà trên người rồi vào toilet gội rửa nửa ngày trời mới tẩy sạch được lớp phấn dày cộp trên
gương mặt mình. Sau khi tắm xong, không có quần áo để thay, cô chỉ đành
vùi mình vào trong chăn.
Kỳ thực, Mạnh Hi Tông chưa trở lại, cô
cũng không nỡ ngủ. Mơ mơ màng màng đến tận nửa đêm, vừa choàng mở mắt,
cô đã thấy một bóng đen cao lớn đứng ngay trước mặt mình. Mùi rượu nồng
nặc xộc vào mũi, khiến cô không khỏi cau mày khó chịu. Nhưng trong bóng
tối, người đó tựa hồ không nhận ra phản ứng của cô, bất chợt vươn tay,
đè chặt lấy hai cánh tay cô, cố định trên đỉnh đầu.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
Ý tứ này đã rất rõ ràng! Nếu đã tỉnh thì việc anh muốn “làm” là đương
nhiên. Tô Di không đáp lời, chỉ thấp giọng nói: “Anh đi tắm đi đã!”
“... Ừm!” Rốt cuộc cũng nghe ra điểm khác lạ trong giọng nói của anh. Anh
nhanh chóng buông Tô Di ra, bước xuống giường, đứng ngay bên cạnh.
Tô Di không hiểu tại sao anh bỗng im lặng, đứng bất động hồi lâu như vậy,
liền vươn tay mở chiếc đèn bàn bên giường. Dưới ánh đèn dịu mắt, người
đàn ông hai tay đút túi quần, khuôn mặt anh tuấn hơi ủ rũ, ánh mắt sáng
quắc lạ thường nhìn cô chuyên chú như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, ánh mắt anh dần di chuyển rồi dừng lại trên cánh tay mảnh khảnh, trắng mịn
như tuyết. Bàn tay thô to của anh bỗng nhiên đưa qua, nắm chặt lấy cánh
tay cô, từ từ kéo lên, khiến cô phải rời khỏi chiếc chăn mà ngồi dậy.
Anh cầm lấy tay cô, đặt lên khuy áo bộ quân phục mình đang mặc trên người, giọng nói có vài phần mờ ám: “Em giúp tôi tắm đi!”
Mặt Tô Di chợt đỏ bừng lên.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng trưng, trong bồn tắm, hơi nước nóng ấm lượn lờ bốc lên. Tuy hai người chẳng còn lạ gì cơ thể của nhau nhưng cùng tắm
chung dưới ánh đèn sáng tỏ thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Mặc
dù hôm nay trông anh có vẻ vừa trầm ổn vừa an tĩnh nhưng không hiểu sao
cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Rốt cuộc anh có phải đã
uống say rồi không? Mà nếu sau thật thì tại sao đôi mắt vẫn trấn tĩnh và sáng trong như thế?
Đúng lúc này, đôi mắt đen láy của anh đột
nhiên liếc qua, nhìn Tô Di chằm chằm trong vài giây rồi cô thấy anh chợt nở nụ cười: “Qua đây, Mèo Con!”
Tô Di kiên trì nói: “Để tôi kì
lưng cho anh trước.” Nói xong, cô bước vòng ra sau lưng anh, ai ngờ anh
lại duỗi cánh tay dài, nắm chặt hông cô, kéo cô ngã vào lòng mình. Tay
kia “xoạt” một tiếng, chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô lập tức bị
kéo xuống, vứt sang một bên, khiến cơ thể mềm mại của cô dán chặt vào
vòm ngực rắn chắc của anh. Tô Di hoảng hốt ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào
đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn cô chăm chú. Tại sao cô cứ cảm thấy
ánh mắt đó... có vài phần đắc ý?
“Thích không?” Anh đột nhiên hỏi.
Tô Di ngẩn ngơ, thực sự không phản ứng kịp. “Thích gì cơ?”
Anh giơ tay lên, nhéo một cái vào bầu ngực đầy đặn của cô rồi lại cúi đầu
hôn một hồi, lúc này mới khẽ nâng khuôn mặt cô lên, tỉ mỉ quan sát. “Có
thích làm với tôi không?”
Trái tim Tô Di như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “... Ừm!”
Anh hài lòng nở nụ cười, ở dưới nước, cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt vào nơi dục vọng nóng bỏng của mình, nói: “Tôi cũng thích!”
Tô Di chỉ cảm thấy từng gân xanh trên trán mình không ngừng co giật -
người đàn ông ở trước mặt này là Mạnh Hi Tông sao? Anh... chắc là uống
say rồi nhỉ? Từ trước đến nay, Mạnh Hi Tông bình thường vẫn luôn trầm
tĩnh, mạnh mẽ và tự tin, căn bản sẽ không bao giờ hỏi cô có thích hay
không...
“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy?” Cô lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.
Anh hơi nhíu mày, tập trung suy nghĩ một chút rồi chân mày khẽ giãn ra,
nói: “Khoảng bốn chai gì đó, mà có nhiều hơn thì cũng không quá ba ly.”
“... Ồ!” Đúng là anh uống rất cừ. Quả nhiên, đúng như những gì cô dự đoán,
Giản Mộ An không cho anh uống thuốc kích thích thì cũng chuốc say anh.
Cô chợt hiểu ra - Giản Mộ An là muốn cô nhìn thấy anh lúc này sao?
Cô không nhịn được cười, nhưng không ngờ khóe miệng mới chỉ hơi cong lên
đã bị anh nhạy bén nhìn ra. Bàn tay to khỏe chợt tách hai chân cô ra,
khiến cô phải dạng chân, ngồi trên người anh, dục vọng nóng bỏng của anh cứ thế chạm vào da thịt cô.
“Em đang cười tôi đấy à?” Dáng vẻ của anh có chút mờ mịt.
“Đâu có...” Cô đỏ mặt, cầm lấy chiếc khăn đắp lên lồng ngực anh, nói: “Để tôi giúp anh tắm rửa.”
“Ừm!” Đôi mắt thâm trầm của anh khẽ cong lên, tựa hồ đang vui vẻ hưởng thụ
cảm giác từ đôi bàn tay cô lướt nhẹ da thịt trên cơ thể anh mang đến.
Anh dựa đầu vào thành bồn tắm, mắt híp lại.
Dưới ánh đèn, thân
thể tráng kiện của anh chi chít vết sẹo, khiến cô nhìn mà thầm giật mình hoảng sợ. Mặc dù đã được nghe rất nhiều lời đồn đại về anh nhưng Tô Di
vẫn không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc anh đã trải qua biết bao gian khổ mới có được vị trí như ngày hôm nay?
“Em đang sờ tôi đấy hả?” Anh đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vốn khép hờ lúc này chợt mở ra, nhìn Tô Di chằm chằm.
Trong lòng Tô Di thầm than, trời ạ, tại sao người đàn ông này lúc say rượu
không ngủ quách đi, mà càng lúc càng thấy phấn chấn hơn là sao?
Cô chưa kịp trả lời, anh đã tự nói: “Ừm... Tôi thích em sờ tôi!”
“...” Mặt Tô Di nóng bừng.
Tắm qua loa cho anh xong, chưa kịp lau khô người, anh đã ôm ngang eo cô,
rời khỏi nhà tắm, ném cô lên giường rổi trở mình, đè lên người cô. Cơ
thể nặng nề đè chặt lấy Tô Di, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt
thâm trầm, uy nghiêm ngày trước, lúc này so với bầu trời đêm đầy sao còn sáng trong, lấp lánh có thần hơn nhiều. Đôi mắt ấy đang nhìn cô chăm
chú.
“Em thích tư thế nào nhất?”
“...” Tô Di đột nhiên
nhận ra, Mạnh Hi Tông lúc bình thường vẫn luôn im lặng, chủ động ở trên
giường kỳ thực còn tốt hơn bây giờ.
Vốn... cô quyết tâm tối nay
sẽ dốc hết tâm can, hỏi anh mọi chuyện cho rõ ràng. Cô cũng đã chuẩn bị
tâm lý sẵn sàng cho cảm giác tuyệt vọng khi bị anh phủ nhận hoặc cũng có thể là vui sướng đem toàn bộ tấm chân tình gửi gắm hết nơi anh. Nhưng
cô thực sự không nghĩ tới chuyện Giản Mộ An lập kế ném cô tới trước mặt
anh đã đành, còn chuốc anh say tới mức này!
Nhưng anh cũng không
vừa lên giường đã làm chuyện đó ngay giống như ngày thường. Thấy cô
không trả lời, anh không thèm bận tâm, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cô sởn gai ốc, lo lắng đề phòng.
“Hôm nay em đẹp lắm!” Anh bình thản nói, tựa hồ cảm thấy vẫn chưa đủ nhấn
mạnh, lại bổ sung: “Rất rất đẹp, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thao
trường này.”
“... Cảm ơn anh!” Mặc dù biết anh đã say đến nỗi
không làm chủ được mình, nhưng không hiểu vì gương mặt điển trai gần
ngay trong gang tấc hay bởi giọng nói chân thành, mê hoặc ấy cứ vấn vít
mà Tô Di bất giác cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Anh ngẩn ngơ một
hồi, ánh mắt tiếp tục trượt xuống, dừng ở nơi vun cao, đầy đặn và chỗ
sâu thẳm nhất trên cơ thể cô. Đôi mắt chợt tối sầm, anh chậm rãi vươn
tay, vuốt ve bầu ngực mềm mại rồi cúi xuống, hôn vào nơi tư mật sâu kín
đó. Tô Di chỉ cảm thấy bàn tay to mạnh mẽ cùng những lời nói dịu dàng mà khiêu khích của anh quả thực đã tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa âm ỉ
trong lòng cô bùng cháy. Ánh đèn trên đỉnh đầu chao đảo, lắc lư khiến cô thực sự đã nghĩ mình mê đắm muốn thiếp đi rồi.
“Mạnh Hi Tông.” Cô khẽ gọi tên anh.
“Ừm..” Anh không dừng động tác, hàm hồ đáp lại.
Cô hít sâu một hơi, hỏi: “Ngày đó, khi vừa nhìn thấy cô công chúa người máy kia, tại sao anh lại có ý muốn chạm vào cô ta?”
“À...” Anh cũng không ngẩng đầu lên, cơ hồ cố gắng suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Cô ta có nhịp tim...”
Tô Di ngẩn ngơ rồi lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Hóa ra lúc đó, anh làm vậy chỉ vì muốn xác định tim cô ta có đập hay không ư?
Trong lòng cô không thể khống chế nổi sự rung động điên cuồng, tựa hồ còn
nghe thấy ai đó đang la hét trong đầu mình, khiến tâm tư cô rối như tơ
vò. Cô lại hỏi anh: “Vậy tại sao anh nhất định phải giữ tôi bên người?
Vì lợi ích hay vì... anh cũng thích tôi?”
Trả lời cô là sự trầm mặc hồi lâu.
Cô căng thẳng chờ đợi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có được câu trả lời. Cô dời tầm mắt xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện hai bàn tay của
anh đang đặt trên ngực cô không hề nhúc nhích. Dưới mái tóc ngắn đen
nhánh, khuôn mặt anh tuấn dán chặt vào nơi nóng bỏng giữa hai đùi cô,
hàng mi dài khép lại... Hình như anh đã ngủ rồi.
Tô Di yên lặng,
nhìn ngắm dáng vẻ này của anh hồi lâu, đến cả tư thế ngủ cũng mang đầy
tính chiếm hữu, nhưng quả thực khi say rượu, trông anh chẳng khác nào
một đứa trẻ...
Cô cẩn thận kéo anh lên rồi khẽ khàng nằm xuống
bên cạnh. Dường như anh ngủ rất say, không hề hầm hừ lấy một tiếng. Tô
Di nằm ngắm khuôn mặt say ngủ của anh, cảm thấy có chút buồn cười.
Sáu giờ sáng hôm sau, Mạnh Hi Tông say rượu vẫn thức dậy đứng giờ. Tô Di
cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, vừa mở mắt liền bắt gặp ngay đôi mắt
đen thẫm, sâu thẳm của anh đang nhìn cô không chớp. Trong đầu hiện lên
dáng vẻ của anh đêm qua, trí não mơ màng của cô lập tức tỉnh táo hẳn ra, rốt cuộc cũng không nhịn được cười.
Đây là lần đầu tiên anh
trông thấy người phụ nữ trong lòng mình sáng sớm đã nở nụ cười vui vẻ,
không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chăm chú nhìn cô một hồi rồi hỏi: “Em rất vui sao?” Giọng nói vừa chậm rãi vừa nặng nề, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc.
Nụ cười của cô bỗng cứng lại.
Anh là người thông minh thế nào chứ, liền hiểu ra ngay, mạnh mẽ giữ chặt
lấy hông cô, nhíu mày, hỏi: “Hôm qua tôi đã uống say à?”
Cô yên lặng gật đầu.
“...”
Anh tự nhiên không nói được gì trong giây lát, sau đó buông cô ra, đứng
dậy, mặc quần áo. “Khi tôi trở lại thành phố Tự Do, tốt nhất là em đã ở
đó.”
“Ừm!” Tô Di cũng rời giường, vừa quay người lại đã thấy anh
giơ tay day day huyệt thái dương, đầu lưỡi tựa hồ đang liếm mùi vị trong miệng. Cô chưa kịp cảm thấy xấu hổ, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc của
anh đã quét qua.
Tô Di cố giữ vẻ mặt trấn tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đã từng “ăn” qua cô vài lần, sao không biết đây là mùi vị gì
chứ? Nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng say rượu của anh tối qua, Tô Di lại có
cảm giác không còn sợ hãi anh như lúc trước nữa.
“Mùi vị không tệ!” Anh bình thản bỏ lại một câu, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Nhiệt độ trên mặt Tô Di bỗng nhiên tăng vọt!
Chín giờ sáng.
Tô Di ngồi ở khoang sau Báo Săn, nhìn chằm chằm đỉnh khoang thuyền màu xám đen đến xuất thần. Gã quân cảnh ngồi phía đối diện chợt thốt lên: “Hôm
nay, tâm tình phu nhân có vẻ tốt!”
Tô Di hoàn hồn, lúc này mới
phát hiện ra khóe miệng mình từ lúc nào đã cong lên. Ặc... Cô chỉ là
đang nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn như một con cún của anh khi say rượu
tối hôm qua cùng câu nói vô sỉ, bá đạo anh buông lại sáng nay mà thôi.
“Mùi vị không tệ” ư? Rõ ràng là anh còn không nhớ rõ mình đã làm những
gì nhưng tại sao vẫn bình thản đến vậy? Một câu nói cũng đủ để khiến cô
ngượng ngùng mãi không thôi.
Có điều...
Vẫn không thể phủ
nhận rằng cô rất vui. Anh lúc đó chỉ là muốn xác nhận nhịp tim của cô
công chúa người máy đó, tuy rằng mỗi khi nhớ lại cảnh ấy vẫn khiến cô
cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu trong mắt anh, cô ta chỉ là một cỗ máy, vậy thì hà cớ gì tâm trạng cô còn không được thoải mái kia chứ?
Sau
đó... Tại sao anh chỉ muốn một mình cô? Tuy không biết phía sau rốt cuộc có mục đích gì nhưng hai người đã ở chung lâu như vậy, mọi ánh nhìn say đắm, mọi cử chỉ dịu dàng rồi cả bộ dạng trầm mê trên thân thể cô của
anh... đều không phải là giả. Có lẽ, người đàn ông khác sẽ vì một mục
đích nào đó mà gắng sức đối xử tốt với một cô gái, nhưng một người kiêu
ngạo như anh, nếu không cảm thấy hứng thú thì đừng nói tới chuyện miễn
cưỡng ở bên nhau mà ngay cả động cũng không thèm động đến, càng không
thể có cử chỉ và vẻ mặt “giả bộ” yêu thích đó.
Cô chỉ cảm thấy
mặt mình nóng ran, trong lòng cũng ấm áp theo. Trong ánh mắt đong đầy ý
cười thấu hiểu của gã quân cảnh phía đối diện, cô xấu hổ vùi mặt vào
khuỷu tay mình, cười thầm.
Báo Săn xóc nảy một trận, gã phi công lính đánh thuê phía trước nói với giọng áy náy: “Phu nhân, xin lỗi, vừa gặp phải khí lưu.”
“Không sao!” Mặc dù chỉ là bay trong tầng khí quyển nhưng bởi miền Nam mới
được khai phá, căn cứ không có khoang tàu chở khách cho nên chỉ có thể
di chuyển bằng Báo Săn.
“A, Trung úy, cô xem kìa!” Phi công phó chỉ vào một phiến bông tuyết trên màn hình, phi công trưởng cũng cúi đầu nhìn sang.
Đúng lúc này, luồng ánh sáng trắng chói mắt tựa một viên ngọc nhanh chóng
xẹt qua ô cửa kính thủy tinh phía trước Báo Săn. Kèm theo đó là một dòng khí lưu khổng lồ, mạnh mẽ đâm thẳng vào thân phi thuyền, trong nháy mắt trời long đất nở, một trận xóc nảy dữ dội ập đến.
“Toàn thể quân Lính đánh thuê, toàn thể quân Lính đánh thuê, tôi thuộc Trung tâm chỉ
huy tác chiến vũ trụ.” Một giọng đàn ông trầm ổn mà xa lạ bỗng truyền
đến từ tần số truyền tin. “Trên bầu trời thành phố Tự Do phát hiện ra
hai tòa pháo đài vũ trụ của Trùng tộc, chúng đang bắt đầu tấn công chính diện vào quân ta. Hệ thống phòng ngự đã được khởi động, toàn bộ quân
Lính đánh thuê đều tạm ngừng nhiệm vụ đang làm, tiến vào trạng thái quân sự màu cam[1]. Lặp lại...”
[1] Có thể hiểu nếu trạng thái màu đỏ là bước vào giai đoạn chiến tranh thì trạng thái màu cam là bước vào
giai đoạn sẵn sàng chiến đấu.
Pháo đài vũ trụ! Quân chính quy của Trùng tộc
Chiến tranh... bùng nổ rồi sao?
Trên tuyến đường an toàn phía trước mặt đã có mấy vết tích đạn bay, phi công trưởng nhanh chóng quyết định rồi nói: “Điều chỉnh hướng bay ra phía
ngoài tầng khí quyển.”
Hai tiếng đồng hồ sau, tại mặt đất, phía Nam bán cầu.
Căn cứ đã hoàn toàn không còn vẻ rỗi rãi, nhàn tản như cách đây vài ngày.
Từng chiếc Báo Săn và Tuyết Phong lần lượt bay lên không trung, phi công và hậu cần mặt đất chạy băng băng, đi tới đi lui như con thoi.
Phòng làm việc của Giản Mộ An lúc này đã bị Mạnh Hi Tông trưng dụng làm nơi
chỉ huy tác chiến. Các sĩ quan kỹ thuật dày dạn chuyên môn đang căng
thẳng nhìn vào màn hình radar và máy vi tính, không ngừng hồi báo tình
hình chiếc đấu ở tinh cầu.
Bên trong tầng khí quyển, một luồng
đạn bay đến từ bên ngoài không gian nhanh chóng bị hệ thống phòng ngự
mặt đất tự động chặn lại. Không thể nhìn mọi thứ từ bên ngoài tầng khí
quyển bằng mắt thường, trên màn hình radar biểu thị, pháo đài vũ trụ,
Tuyết Phong của quân ta đang cùng pháo đài vũ trụ của đối phương triển
khai tấn công kịch liệt.
Cuối cùng, khói bom lửa đạn cũng dần
ngừng lại, mọi thứ hiển thị trên radar trở vể trạng thái yên tĩnh vốn
có. Viên sĩ quan kỹ thuật giỏi nhất cầm bản báo cáo tình hình chiến đấu, đứng lên cúi đầu trước Mạnh Hi Tông, nói: “Thưa Ngài chỉ huy, quân địch đã ngừng công kích, quân ta áp chế được một tòa pháo đài vũ trụ và phá
hủy vô số phi thuyền của địch. Toàn bộ quân địch đã tháo chạy.”
Khóe miệng Mạnh Hi Tông hiện lên nét cười nhàn nhạt, chào đáp lễ viên sĩ
quan kỹ thuật vừa báo cáo. Những viên sĩ quan còn lại thấy thế liền thấp giọng hoan hô một tiếng, sau đó, nhất loạt đứng lên, đập tay tỏ ý vui
mừng.
Đúng lúc này, một viên sĩ quan khác đặt ống nghe điện thoại xuống, vẻ mặt hết sức ngưng trọng. “Bác cáo Ngài chỉ huy, bên phía Liên minh... bại trận rồi!”
“Nói!” Mạnh Hi Tông giận tái mặt, những người khác tất thảy đều yên lặng trở lại, có chút giật mình chờ đợi.
“Trùng tộc đã đổ bộ lên hai tinh cầu Hòa Bình và Ước Mơ. Tuy đã đẩy lùi được
sự tập kích của đối phương nhưng tình trạng thương vong vô cùng trầm
trọng.” Viên sĩ quan nói.
“Ngài chỉ huy, Tổng thống Liên minh yêu cầu nói chuyện cùng ngài.” Viên sĩ quan truyền tin nói.
Mạnh Hi Tông còn chưa kịp trả lời, gã quân cảnh đi theo anh tới đây cơ hồ lảo đảo chạy vọt vào Trung tâm chỉ huy.
“Thưa ngài!” Anh ta chạy tới bên cạnh Mạnh Hi Tông, do dự một lát rồi thấp
giọng nói: “Tôi... vừa xác minh lại, trong số máy bay chiến đấu bị phá
hủy của chúng ta... có chiếc Báo Săn đang chở phu nhân.”
Bởi
giọng nói của gã rất nhỏ nên những người khác không thể nghe thấy gã
đang nói gì. Thế nhưng tất thảy mọi người trong Trung tâm chỉ huy tác
chiến đều thấy Ngài chỉ huy đột nhiên nhíu mày, nhìn gã quân cảnh một
cách khó tin, hỏi dồn: “Cô ấy làm sao rồi?”
“Thưa ngài, chiếc Báo Săn đó đã nằm trong phạm vi oanh tạc dày đặc của quân địch, dưới trạng
thái màu cam, thực hiện bước nhảy siêu quang tốc ra ngoài không gian,
gia nhập trận chiến. Hiện giờ, phi thuyền cứu viện vẫn đang đi tìm...”
Song tình hình chiến đấu ngày hôm nay vô cùng tàn khốc, ai cũng hiểu tỷ lệ
sống sót của những người trên những phi thuyền bị phá hủy là vô cùng
thấp. Cả người Mạnh Hi Tông đông cứng như một pho tượng, hàng mày rậm
nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng, đứng sững tại chỗ hồi lâu. Mộ Tây Đình
đứng phía sau cúi đầu nói với anh câu gì đó rồi sải bước chạy ra khỏi
Trung tâm chỉ huy. Mọi người không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đành nhìn Ngài chỉ huy, không dám thở mạnh.
Viên sĩ quan truyền tin lần nữa lên tiếng: “Ngài chỉ huy, Tổng thống đề nghị được nói chuyện với ngài.”
Ánh mắt Mạnh Hi Tông như thu hồi lại từ một nơi xa xăm vô cùng, đôi con
ngươi đen láy như bị vật gì đó đè nén lại. Anh sa sầm nét mặt, bước từng bước đến chỗ thiết bị thông tin, nhấc ống nghe lên.