Hành tinh đứng đầu Liên minh - tinh cầu Thiên Không.
Mấy trăm năm qua, Tổng thống Liên minh hầu hết đều thành lập trụ sở tại
tinh cầu có nguồn tài nguyên phong phú và trình độ hiện đại hóa cao nhất tinh hệ này. Từ trên không nhìn xuống, từng dãy nhà cao tầng muôn hình
vạn trạng dưới mặt đất giống như những mô hình tinh xảo, tạo nên một thế giới tập trung nhiều nền khoa học kỹ thuật bậc nhất, sống động tựa như
mơ.
Nhưng hôm nay, giấc mộng đó đã tan tành.
Tuy tinh cầu
Thiên Không đã đẩy lùi được sự xâm lăng của Trùng tộc nhưng cả tinh cầu
cũng bị thương tích chồng chất. Mạnh Hi Tông cùng mọi người vừa xuống
khỏi Báo Săn liền trông thấy toàn bộ thành phố tiêu điều, hoang tàn, sớm đã không còn vẻ huy hoàng như xưa nữa.
Mặc dù không đến mức trở
thành đống đổ nát vì trong cuộc chiến, chủ yếu chỉ có những căn cứ quân
sự mới phải chịu sự bắn phá ác liệt nhất, nhưng kiến trúc hình giọt
nước, hình bầu dục xinh đẹp kia ít nhiều cũng dính vào tro đen của lửa
đạn, tựa như một viên minh châu sáng bóng rốt cuộc cũng trầm mình trong
bụi khói và sắc máu. Nhưng kinh khủng hơn tàn dư của lửa đạn chính là
đoàn người trôi dạt khắp nơi, không chốn trú ngụ trên mảnh đất này.
Những người đàn ông từng lịch lãm trong bộ âu phục hay những người phụ nữ
từng xúng xính trong những chiếc váy vóc kiều diễm lúc này chỉ còn duy
nhất bộ quần áo rách rưới, xộc xệch trên người, ai nấy đều tỏ ra hoảng
hốt và hoang mang cực độ. Bọn họ vội vã tìm đường chạy trốn, có người
mặt đầy nước mắt, có người cố co mình thật chặt trong chiếc áo khoác,
tựa hồ làm như vậy, họ sẽ cảm thấy an toàn hơn chút chăng?
Trên
mặt đường, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vết đạn đã nguội hoặc vũng máu
vẫn còn mới, cũng có những thi thể máu me be bét, thậm chí còn có người
chưa chết hẳn, máu không ngừng ứa ra từ những vết thương, thoi thóp nằm
trên mặt đất rên rỉ. Một con côn trùng bỗng nhiên cắn thủng lớp da mặt
của người đó, ngọ nguậy bò ra ngoài, người đó hét thảm một tiếng rồi
giật bắn khỏi mặt đất. Đám lính đi theo sau Mạnh Hi Tông thấy thế thì
cau mày, rút súng nhắm thẳng vào đầu người đó, bắn bể sọ, người đó mới
ngã xuống mặt đất, chỉ còn lại cái xác không hồn. Những con côn trùng
màu tím béo mập vẫn không ngừng thi nhau cắn xé da thịt cái xác kia.
Cũng có người la hét điên loạn, bị chính đồng loại của mình đuổi theo, chạy
dọc khắp các con phố. Mà gã đang đuổi theo đó hai tay ôm đầu, vẻ mặt hết sức dữ tợn, tựa hồ còn vô cùng thống khổ nữa. Nhìn thấy đám người Mạnh
Hi Tông, gã liền nhào ngay tới, há mồm định cắn, ngay lập tức ăn mấy
viên đạn, chết thảm dưới mặt đất.
Thỉnh thoảng bắt gặp một đội
quân cảnh địa phương, ai nấy đều cầm lá chắn và súng tự động, đang vây
mười mấy tên sắc mặt tái nhợt trong một cái ngõ nhỏ. Tên dẫn đầu đội
quân cảnh kêu gọi bọn họ đầu hàng: “Các người đều đã bị nhiễm trùng dịch rồi! Phải đến khu cách ly trước! Yên tâm, Chính phủ sẽ cứu chữa cho các người!”
“Giết tôi đi! Tôi không muốn biến thành kẻ điên ăn thịt
người!” Có người gào khóc. Nhưng đội quân cảnh sao có thể ra tay được
đây? Cũng có người nỗ lực phá tan vòng vây của đám quân cảnh, hai bên
liên tục giằng co cho đến khi có người bị trúng đạn, ngã xuống đất.
Trùng dịch lại bùng phát.
“Tôi nói sao Liên minh có thể hành xử như vậy nhỉ?” Lý Tích Trung than thở.
“Trong tình huống này, có thể bảo vệ được hai tinh cầu đã là rất khó
rồi. Bọn chúng thực sự quá lợi hại!”
Vẻ mặt Mộ Tây Đình cũng chẳng khá hơn là bao. “Không biết tinh cầu Tự Do và Hy Vọng có bị Trùng tộc chiếm lĩnh không...”
Cậu ta còn chưa dứt lời, thế nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được ra,
Trùng tộc ồ ạt đổ bộ lên các tinh cầu thuộc Liên minh, chỉ e giờ này
loài người ở hai tinh cầu đó còn phải đối mặt với tình trạng thê thảm
hơn.
“Chẳng nhẽ trùng dịch vẫn còn sót lại từ vệ tinh Windsor lần trước?” Lý Tích Trung hỏi. “Nhưng không phải Liên minh đã thanh trừ hơn một trăm người bị lây nhiễm rồi sao?”
“Tái nhiễm.” Sắc mặt Mạnh
Hi Tông lạnh như băng. “Từ đám người đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp
tiếp xúc với những người bị lây nhiễm.”
Mộ Tây Đình gật đầu.
“Đúng là Ngài chỉ huy anh minh. Ở tinh cầu Tự Do, chúng ta đã tiến hành
thanh trùng khử độc cho toàn bộ người dân, đưa toàn bộ hơn năm trăm
người từng tiếp xúc trên hai lần với người bị nhiễm vào khu phóng xạ
quay một vòng mới khiến chúng ta thoát được một kiếp nạn. Nhưng đáng
tiếc, Liên minh không cẩn thận được như vậy.”
Mạnh Hi Tông lại
lắc đầu, nói: “Du Lân Cử không phải là đồ bỏ đi. Ông ta nhường tinh cầu
Tự Do cho chúng ta, chính là đã đoán được sẽ có ngày này.”
“Vậy tại sao ông ta không đẩy mạnh các biện pháp thanh trùng phòng vệ tương tự?” Mộ Tây Đình nói.
Lý Tích Trung “hừ” một tiếng. “Cậu có biết hệ thống tư pháp, quân đội và
chính phủ Liên minh phức tạp như thế nào không? Thực hiện biện pháp
thanh trùng hao tổn của cải như thế mà chỉ để phòng ngừa sự tái nhiễm
thôi sao? Tôi nghĩ không chừng dự án tiến hành biện pháp thanh trùng cho toàn bộ người dân của họ vẫn còn đặt trong đống tài liệu chất chồng ở
Nghị viện kia kìa.”
Mạnh Hi Tông và Lý Tích Trung đoán không sai.
Du Lân Cử lúc này đang ngồi trong phòng nghị sự ở phủ Tổng thống, trong
đầu vị lãnh đạo cấp cao tuổi đã ngoại tứ tuần có quyền hành cao nhất
Liên minh này tràn ngập sự hối hận sâu sắc và nỗi bực dọc mơ hồ. Thân là Tổng thống Liên minh, có tài ứng biến linh hoạt, tuy so ra thì vẫn kém
những vị Tổng thống kiệt xuất nhất của các đời trước nhưng đã ngồi ở vị
trí này đến quá nửa nhiệm kỳ thứ hai, thanh danh của ông ít nhiều cũng
càng lúc càng cao.
Nếu không phải Mạnh Hi Tông cưỡng ép tinh cầu
Hy Vọng, yêu cầu tách rời tinh cầu Tự Do, khiến ông ít nhiều cũng phải
chịu sự cáo buộc của Nghị viện thì chắc hẳn ngày đó, ông cũng không lơ
là việc thanh trừng những người bị lây nhiễm đến thế. Song khi sự nghiệp chính trị của ông bị khủng hoảng, việc khẩn thiết nhất đương nhiên phải là bảo toàn địa vị của mình. Mà đúng lúc này, một trong những vết nhơ
trong sự nghiệp chính trị của ông lại một lần nữa được đề cập đến, đó
chính là sự kiện giặc cỏ Trùng tộc mang trùng dịch tới. Lúc đó, ông chỉ
hạ lệch cho bộ Y tế tăng cường phòng dịch, nhưng từ đầu đến cuối cũng
không tiến hành thanh trùng triệt để như Lính đánh thuê. Rõ ràng đó
không phải là một hành động sáng suốt.
Thực ra, ông tự nhận mình
là người rất có tầm chiến lược. Sau khi Trùng tộc bồi thường một khoản
tiền kếch sù cho sự kiện lây nhiễm trùng dịch năm đó, mọi người đều nghĩ Trùng tộc còn mong mỏi hòa bình hơn cả loài người nhưng riêng ông lại
nghĩ sự việc lần này không chỉ đơn giản như vậy. Ông tin chắc rằng đây
chỉ là bước khởi đầu, Trùng tộc muốn thăm dò năng lực quân sự của loài
người mà thôi. Vì thế, ông dẹp bỏ nghị luận của mọi người, cực lực yêu
cầu tăng cường bố trí quân đội thường trú. Đúng như ông mong muốn, trạng thái chiến đấu đã tăng từ năm mươi phần trăm lên đến tám mươi phần
trăm, đủ để chống lại bất kỳ sự tập kích nào của Trùng tộc.
Mà
cái ngày Trùng tộc công kích quả nhiên tới thật, nhưng việc ông không
ngờ tới chính là trùng dịch cũng theo đó mà bùng phát. Giống như là có
cơ chế vận hành nào đó kích động, khi Trùng tộc đánh lén và tuyên chiến
khắp các tinh cầu, thứ đó đã đánh thức lũ trứng trùng nằm trong cơ thể
những người trước đây bị lây nhiễm rồi khuếch tán ra ngoài.
Ngồi
bên cạnh Du Lân Cử lúc này còn có Du Mặc Niên, con trai độc nhất của
ông, cùng vị lãnh đạo tối cao trong quân đội - Nguyên soái Lương Đồng.
Khi thấy Mạnh Hi Tông cùng đoàn người của anh dưới sự dẫn đường của một
viên sĩ quan Liên minh tiến vào phòng nghị sự, Du Mặc Niên cùng Lương
Đồng cùng đứng lên bắt tay thăm hỏi, còn Du Lân Cử chỉ chăm chú quan sát vị hậu bối anh tuấn, kiệt xuất này một hồi rồi mỉm cười trầm ổn, thăm
hỏi vài câu.
Sau khi hai bên đã ngồi vào vị trí của mình, Du Lân
Cử đi thẳng vào vấn đề: “Thượng tướng Mạnh Hi Tông, Nghị viện Liên minh
đã đồng ý với lời đề nghị của tôi. Chúng tôi hy vọng sẽ được hợp tác với Lính đánh thuê, cùng nhau chung sức đẩy lùi Trùng tộc.”
Mạnh Hi
Tông trầm mặc, Lý Tích Trung ở phía sau liền mở miệng: “Ngài Tổng thống, tôi là sĩ quan tài vụ của ngài Thượng tướng. Trong cuộc chiến lần này,
ngài cũng thấy đấy, tinh cầu Tự Do của chúng tôi thương vong không đáng
kể, nếu ngài muốn thuê chúng tôi, tôi sẽ đưa ra báo giá hợp lý với
ngài.”
Vẻ mặt Du Lân Cử không thay đổi, nhưng Nguyên soái Lương
Đồng tuổi ngoài năm mươi, hai bên thái dương tóc đã điểm bạc ngồi phía
sau thì sa sầm nét mặt, nói: “Đúng là thừa cơ nước đục thả câu! Các
người quên thiên chức của một quân nhân rồi sao?”
“Sĩ quan Lý,
câm miệng đi!” Đúng lúc này, Mạnh Hi Tông trầm giọng mở lời. Anh nhìn về phía Du Lân Cử, nói: “Tổng thống, lời hứa của tôi vĩnh viễn có hiệu
lực. Chiến dịch này liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, tôi chấp
nhận đánh thuê cho các người.” Anh quát Lý Tích Trung, nhưng trong lời
nói vẫn giữ nguyên từ “thuê” này.
Du Lân Cử khoát khoát tay. “Việc chi phí dễ bàn thôi, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng. Mặc Niên!”
Du Mặc Niên ngước mắt, nhìn Mạnh Hi Tông, lẳng lặng nói: “Trùng tộc đã đưa ra điều kiện hòa bình, Nữ vương đã chính thức gửi thư qua, nói chỉ cần
chúng ta giao nộp hai hành tinh thì bọn chúng sẽ đồng ý đình chiến, đồng thời cứu chữa những người bị lây nhiễm.”
Lương Đồng cười nhạt: “Hoang đường!”
Du Mặc Niên nhìn Mạnh Hi Tông, nói: “Hiện nay, hai tinh cầu Hy Vọng và
Thiên Không có số người dân bị lây nhiễm nhiều hơn phân nửa. Chúng ta... không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể dùng thuốc để trì hoãn sự
bùng phát của dịch bệnh. Trong đó bao gồm rất nhiều quan chức quan trọng trong quân đội, chính phủ. Đại bộ phận cơ cấu xã hội đã bị tê liệt.”
Tình hình còn gay go hơn cả dự đoán, điều này khiến Mạnh Hi Tông cùng quân
của anh nhíu chặt chân mày. Nhưng Du Lân Cử dõi ánh mắt trầm tĩnh, sáng
quắc của mình nhìn quanh bọn họ một vòng, nói với giọng hết sức tỉnh
táo: “Chúng tôi đã quyết tâm tử chiến, tuyệt đối không cho phép bất cứ
dị tộc nào có hành động chia cắt lãnh thổ.”
Mạnh Hi Tông lúc này
mới nở nụ cười nhàn nhạt. Du Lân Cử tựa hồ cảm nhận được thần sắc của
anh, nhìn anh, trong giọng nói lại có phần hòa nhã hiếm thấy: “Thượng
tướng, tôi chưa bao giờ coi Lính đánh thuê là người ngoài. Lính đánh
thuê thực chất cũng chỉ là những đứa trẻ xa nhà lâu ngày mà thôi. Giao
tinh cầu Tự Do cho cậu, chẳng phải cậu đã cai quản rất tốt đó sao?”
Câu nói khách sáo của vị trưởng bối này khiến Mạnh Hi Tông không khỏi liếc ông ta một cái, nhưng anh cũng không hề đáp lại.
“Cũng may mà các ngài không đồng ý đình chiến.” Mạnh Hi Tông nhìn về phía
Nguyên soái Lương Đồng. “Nếu không thì chuyến đi này của tôi coi như
công cốc.”
Nghe như vậy, Lương Đồng liền liếc nhìn anh, ánh mắt vốn mang vẻ bất mãn lúc này rõ ràng đã có chút cải thiện.
Mạnh Hi Tông thản nhiên nói: “Cái Trùng tộc gọi là đàm phán đình chiến đó
thực chất là để trì hoãn. Nếu như trùng dịch ở hai tinh cầu kia không có cách nào khống chế thì Trùng tộc chẳng cần hao tổn một binh một tốt nào cũng có thể chiếm lĩnh được rồi. Dưới tình thế chiến lược lúc này, bọn
chúng cơ bản không cần phải đàm phán. Chắc chắn có vấn đề ở đây. Vì vậy, có kẻ ngu mới đi đồng ý với chúng.”
Lời anh nói thật không chút
lưu tình, khiến sắc mặt ba người Du Lân Cử lập tức cứng đờ. Tuy đều có
khuynh hướng quyết tử chiến đến cùng, thế nhưng lần này bị Trùng tộc
đánh cho thua thảm hại như vậy, trong lòng ai lại không từng nghĩ đến
việc đầu hàng, đình chiến? Không ngờ, Trùng tộc chỉ giả vờ hòa bình, hóa ra bọn chúng lại nham hiểm đến vậy.
“Thượng tướng, khi nào ngài
mới có thể hợp binh với chúng tôi để phản công trên hai tinh cầu Ước Mơ
và Hòa Bình?” Du Mặc Niên hỏi.
Mạnh Hi Tông liếc mắt nhìn bại
tướng dưới tay mình lúc trước, nói với giọng hết sức bình thản: “Du công tử, tôi không dự định phản công. Hiện tại, Liên minh chỉ có không đến
phân nửa binh lực. Hơn nữa, binh lực của tôi cùng Trùng tộc trực tiếp
đối đầu, cho dù có đoạt lại được hai tinh cầu kia thì cũng thương vong
trầm trọng, thêm vào đó là hậu họa của trùng dịch sẽ có cơ hội bùng
phát. Tôi không bao giờ để người của mình khi không chịu chết!”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Du Lân Cử nói.
Mạnh Hi Tông: “Trước tiên, phái phi cơ trinh sát đi xác định sự phân bố binh lực của Trùng tộc đã.”
Lương Đồng gật gù tán thành, bốn người quyết định cứ bốn tiếng đồng hồ sẽ họp một lần, cùng nhau lập kế hoạch tác chiến.
Thỏa thuận giữa Liên minh và Lính đánh thuê từ đó đạt thành. Trùng tộc và
Liên minh tiếp tục cái gọi là “đàm phán”. Mạnh Hi Tông thậm chí còn nhận được thư của Nữ vương Trùng tộc, đại khái mong muốn Lính đánh thuê bảo
toàn ý trung lập, Trùng tộc sẵn lòng trả thù lao cho Lính đánh thuê một
tinh cầu sau khi quân Liên minh chịu giao nộp. Đám người Lý Tích Trung
giả vờ cùng đại diện phía Trùng tộc đàm phán, không ngừng ép giá lên
cao.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua. Đây là mười hai tiếng đồng hồ gian nan và căng thẳng nhất từ trước đến nay đối với quân Liên minh.
Ngoại trừ một số ít thành viên quan trọng trong quân đội và chính phủ bị Mạnh Hi Tông phái quân đưa đến khu phóng xạ thì chỉ còn một nửa số binh lính sống sót. Còn dân thường chỉ còn cách chạy trốn hoặc giãy chết.
Quân đội và cục An ninh chỉ có thể lưu lại một lượng nhân lực thấp nhất
dưới mặt đất, toàn bộ số còn lại đều được tới quân đội, chuẩn bị cho
trận đại chiến sắp tới.
Mà sáng sớm ngày hôm đó, Mạnh Hi Tông vẫn chưa được chợp mắt, cả đêm căng thẳng vạch kế hoạch tiến công trong
Trung tâm tác chiến. Xong việc rồi nhưng anh không về phòng nghỉ ngơi mà bước lên một chiếc Báo Săn đã đợi sẵn từ lâu, bay tới pháo đài vũ trụ
bên ngoài tinh cầu Tự Do.
Trong đáy khoang, tất cả đề là những
giường bệnh trắng tinh, trên đó nằm đầy những binh sĩ và phi công bị
thương trong khi giao chiến với Trùng tộc vòng thứ nhất. Mộ Tây Đình đi
trước dẫn đường, thấp giọng nói: “Ngài chỉ huy... vẫn chưa tìm được cô
ấy...”
Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ, kiểm tra
thương thế của từng người bệnh. Những bệnh nhân nằm la liệt này khi nhìn thấy quân hàm của anh thì đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc và kích
động vô cùng.
Kiểm tra tất cả những người bị thương xong, hai
người liển ra ngoài hành lang đứng. Mộ Tây Đình nhìn sắc mặt của Mạnh Hi Tông rồi nói: “Dù sao tình hình chiến đấu lúc đó cũng tương đối hỗn
loạn, Ngài chỉ huy, cô ấy rất có thể đã...”
Mạnh Hi Tông nhìn
cảnh sắc vũ trụ tối đen bên ngoài cửa sổ, những hành tinh xung quanh lại phát sáng như đá quý. Mạnh Hi Tông nhận thấy, cảm giác trong lòng anh
đã vượt ra khỏi sự khống chế của chính mình.
Ví dụ như lúc đầu,
khi nghe tin cô mất tích, trong lòng anh đột nhiên kinh ngạc đến chấn
động. Ý nghĩ đầu tiên chính là bác bỏ ngay thông tin này - Đã xảy ra
chuyện gì với cô rồi? Sao cô có thể gặp chuyện không may được chứ?
Mặc dù ban đầu, đó chỉ là sự cưỡng ép chiếm hữu nhưng cô đã là người phụ nữ của anh, anh thậm chí còn nhớ rất rõ sáng nay lúc cô rời đi, vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng và ánh mắt long lanh khiến lòng anh hết sức vui sướng. Nhưng người phụ nữ của anh, sao có thể cứ thế mà xảy ra chuyện được?
Mà bất thường nhất chính là sự thay đổi tâm trạng của anh đêm qua.
Cuộc đại chiến sắp tới, Trùng tộc hiển nhiên ôm vọng tưởng tiêu diệt loài
người, nếu không, hơn một năm trước, bọn chúng đã chẳng chủ mưu xâm lấn. Anh đương nhiên đã xốc lại toàn bộ sinh lực để ứng phó, thề quyết đánh
bại Trùng tộc. Nhưng trong lúc hết sức chăm chú trao đổi kế hoạch tấn
công với các Hạm trưởng, trong giây phút thất thần nào đó, anh đã nghĩ
đến cô.
Thấy quân phục của sĩ quan Liên minh, anh nhớ tới cô.
Thấy chỗ trống bên cạnh trên chiếc xe chuyên dụng, anh nhớ tới cô. Mà
khi ngồi trong Báo Săn, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi, anh lại nhớ tới cơ thể mềm mại và nụ cười có chút bi thương của cô.
Không, có lẽ không phải thỉnh thoảng nhớ tới, mà là suy nghĩ về cô luôn hiện hữu
trong đầu anh. Tựa hồ bóng dáng mảnh mai đó vẫn tồn tại ở một nơi không
biết tên, nhắc nhở anh rằng cô vẫn còn sống.
Mà cảm giác này lại
khiến trái tim anh đau đớn khôn nguôi. Tiếp đó khiến anh nhớ lại từ lúc
bắt đầu gặp gỡ, cô tựa hồ vẫn luôn cẩn thận và nỗ lực liều mạng để sống
sót như thế nào, cho dù ở bên anh, cô luôn cảm thấy thiếu an toàn. Cô
như vậy, thực sự đáng thương biết bao, anh không thể lãng quên cô được.
Nhưng bây giờ, cô đang ở nơi nào? Anh tuyệt đối không tin cô đã chết trên
chiến trường, ngay cả thân thể cũng hóa thành tro bụi trong lửa đạn khói bom.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi Tông nhìn sang Mộ Tây Đình, giọng nói tựa hồ bình tĩnh nhưng rõ ràng có chút nóng nảy, bực dọc: “Tiếp tục tìm kiếm. Cô ấy giỏi nhất là chạy trốn, không chết được đâu!”