Dinh thự của Cục
trưởng cục An ninh tinh cầu nằm ở địa thế đẹp nhất bên con sông vắt
ngang sườn núi. Trong dinh thự có một ngôi nhà nhỏ màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực ra lại rất nổi tiếng.
Đã
từng có một tên tội phạm sống sót, trốn thoát được khỏi đó, lén kể lại
cho những tên tội phạm khác rằng nơi này chẳng khác gì địa ngục trần
gian, những cực hình tra tấn ở đây khiến người ta sống không bằng chết.
Mà đội quân cảnh đảm nhiệm những hình phạt này được gọi “thân mật” bằng
cái tên “cỗ máy gia công thể xác”.
Sắc trời dần tối, Thương Chủy
khoác trên người bộ đồng phục quân cảnh màu đen, ung dung ngồi trên sofa ở tầng cao nhất khu nhà, chậm rãi uống trà. Cuối cùng, gã quân cảnh
đứng đầu cường tráng lừng lững bước tới trước mặt Thương Chủy, đợi lệnh.
Thương Chủy vẫn không ngẩng đầu, nói: “Có kết quả chưa?”
Phía sau gã quân cảnh đó là khoảng mười người đàn ông bị đóng đinh trên
khung thụ hình trong tư thế bất động. Nhìn từ xa, chỉ thấy những người
đó chẳng khác nào đống máu thịt bầy nhầy. Trên tay gã quân cảnh còn
loang một vệt máu khô, hắn đứng nghiêm, chào Thương Chủy theo đúng lễ
nghi. “Thưa ngài, dựa vào lời khai của bọn chúng, kết hợp cùng các tin
tức điều tra khác, có thể khẳng định đối thủ chính trị của Du Mặc Niên
chính là đối tượng cầm đầu vụ ám sát này.”
Thương Chủy gật đầu,
liếc mắt nhìn về phía sau gã quân cảnh, nói: “Giao bản báo cáo và những
tên tội phạm còn sống lại cho Thị trưởng.”
“Vâng! Xin ngài cứ yên tâm!” Gã quân cảnh cười cười.
Thương Chủy rời khỏi xưởng gia công thể xác, ngồi đợi rất lâu trên chiếc xe
chuyên dụng. Trợ lý Mộ cười, nói: “Hôm qua, Du Mặc Niên được cứu, nhất
định anh ta sẽ rất cảm kích.”Dừng lại một lát rồi cậu ta nói tiếp.
“Nhưng mà Tô tiểu thư cũng dũng cảm quá chứ, trước đây tôi nhìn không
ra!”
Thương Chủy nói: “Đó là do cô ta bị ép phải làm vậy.”
“Ép ư?” Trợ lý Mộ ngẩn người, chợt nhớ tới một chuyện. “Hai ngày nữa, Chu
thiếu gia sẽ trở lại, nhưng Tô tiểu thư đang bị thương...”
“Đổi người khác.”
“Vậy Tô tiểu thư thì xử trí thế nào?” Trợ lý Mộ hỏi lại.
Thương Chủy trầm mặc không nói. Ban đầu, anh ta cho rằng cô chỉ là một cô gái
yếu ớt, hèn mọn. Nếu không vì dáng vẻ khổ sở nắm lấy ống quần của anh
ta, ngước đôi mắt đen láy, sáng ngời trên khuôn nhọ nhem, bẩn thỉu van
xin, khiến anh ta có chút động lòng thì anh ta đã tuyệt đối không giữ
cái mạng nhỏ của cô lại.
Ở trên giường, cô cũng là một con mèo
nhỏ ngoan ngoãn, ngây ngô và non nớt. Anh ta vừa chạm vào người, chưa có ý tiến sâu hơn, toàn thân cô đã co rúm, chực muốn giãy giụa trong tuyệt vọng. Nhưng cùng với sự giãy giụa đó, cô cũng nhanh chóng nhẫn nại mà
phục tùng. Mọi biểu cảm của cô đều rất chân thực, chắc chắn Chu thiếu
gia thích bạo ngược kia sẽ cảm thấy vô cùng thoả mãn khi chơi đùa trên
thân thể một người thiếu nữ như cô. Kết quả điều tra thân thế của cô
càng khiến người ta thêm phần hài lòng. Cô là một cô gái mồ côi, nghèo
khổ, nửa năm qua sinh sống tại Lam Qua, khu bần cùng và hỗn loạn nhất
thành phố. Cô không có thân phận rõ ràng, cũng không ai biết về xuất
thân của cô. Nói cách khác, cho dù cô thực sự biến mất vào hư không thì
cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào tới hành tinh này.
Nhưng sự nhạy bén và quyết đoán của cô đã nằm ngoài dự liệu của anh ta. Rõ ràng là cô có thể cảm nhận được tương lai của mình đang bị đe doạ nên đã xem xét
tình hình rồi nhanh chóng tìm thời cơ hành động, thậm chí không chút
ngại ngần khi ngậm lấy dục vọng của anh ta - hành động đó, đối với cô mà nói, quả là một thách thức vô cùng to lớn. Mà cô giống hệt một con mèo
nhỏ, ngoan ngoãn, phục tùng, áp sát vào giữa hai chân anh ta, thậm chí
còn khiến anh ta trong giây phút nào đó đã thầm nghĩ, nuôi một con vật
nhỏ như thế này, thực sự không tệ chút nào.
Liều mạng đỡ đạn cho
người khác - nói thì có vẻ dễ, thế nhưng Thương Chủy biết, trên đời này, phần lớn người ta không có cơ hội đối mặt với họng súng vô tình; cũng
có phần lớn những người cho dù có ở vào hoàn cảnh của cô lúc bấy giờ
cũng không đủ dũng khí để trong nháy mắt có thể đưa ra quyết định đánh
cược với vận mệnh để đổi lấy mạng sống như vậy. Nhưng cô lại hiểu thấu
đáo vấn đề và hành động một cách quyết đoán. Cô biết cứu Du Mặc Niên
chính là cứu mình, thế nên cô mới có đủ dũng khí để làm cái việc khiến
người ta buộc phải nhìn mình bằng con mắt khác như thế. Hoá ra, bên
trong vẻ gầy gò và yếu ớt ấy lại là một cô gái kiên cường, dũng cảm đến
vậy.
Nghĩ tới đây, Thương Chủy ngước mắt, khoé miệng khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt. “Tây Đình, nếu bây giờ tôi làm việc tốt thì có phải sẽ
gây bất ngờ lắm không?”
Mộ Tây Đình ngẩn ngơ. “Thưa ngài, việc
này... tôi không biết phải trả lời thế nào. Thực sự đó cũng không phải
là ý tưởng hay cho lắm.”
Thương Chủy gật đầu, nói: “Thực ra, tôi
không biết làm việc thiện. Có điều... ân nhân cứu mạng của Thị trưởng
không thể chết một cách không minh bạch được.”
Xe chuyên dụng của Thương Chủy đỗ trước cổng dinh thự của Thị trưởng. Tô Di vừa tỉnh lại
đã đón tiếp người đầu tiên đến thăm. Vị Thị trưởng trẻ tuổi mặc quần áo
thường ngày, hàng mày lưỡi mác, đôi mắt sáng quắc, dáng vẻ tươi cười,
trầm tĩnh.
“Tô tiểu thư, cô thấy khá hơn chút nào không?” Anh ta ngồi xuống bên giường, chăm chú quan sát sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô.
“Tôi thấy khá hơn rồi.” Cô vội vàng gật đầu. “Không còn đau nhiều nữa!”
Du Mặc Niên bất giác nhớ lại dáng vẻ cô khóc lóc, van xin anh ta đánh ngất mình tối hôm qua, liền dịu dàng nói: “Xin lỗi!”
“... Gì cơ?”
“Hôm qua, tôi thực sự không thể xuống tay, không thể đánh ngất cô gái đã vì mình mà bị thương được.”
Sự hài hước của anh ta khiến Tô Di khẽ nở một nụ cười lễ phép. Hai người
cùng im lặng. Du Mặc Niên vẫn nhìn cô chằm chằm. Dưới ánh mắt nóng rực
của người quân nhân, cô cảm thấy mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào
anh ta.
“Cô sợ tôi à?”
“... Không, đương nhiên là không rồi.” Cô cẩn trọng đáp.
“Cục trưởng Thương sẽ đến đây ngay thôi!” Anh ta dịu dàng nói.
“Vâng!” Giọng nói của cô rất bình thản, không chút biểu cảm.
Du Mặc Niên nhìn chằm chằm mười đầu ngón tay đang nắm chặt tấm chăn mỏng
cùng bả vai quấn lớp băng gạc dày cộp của Tô Di, không kìm được, lên
tiếng: “Tô tiểu thư, cô đã cứu mạng tôi. Cô biết đấy, mạng của tôi rất
đáng giá.”
Tô Di không nhịn được cười.
“Vì thế... cô muốn tôi báo đáp thế nào đây?”
Cô không đáp lời.
“Tiền bạc? Châu báu? Tình dục?” Anh ta chậm rãi nói. “Hoặc có thể là... tự do?”
Trong lòng cô bất giác kinh hoàng, ngước mắt nhìn anh ta. Cái nhìn này khiến
anh ta càng khẳng định được suy đoán trong lòng mình là đúng. Đêm qua,
lúc vừa nhìn thấy cô, anh ta đã cảm thấy Tô Di và Thương Chủy không phải kiểu người cùng chung chí hướng, trực giác mách bảo anh ta liên tưởng
tới đủ loại cưỡng ép và chiếm đoạt.
Anh ta chăm chú nhìn cô, nói: “Nếu như... cô ở bên một người nào đó là do bị ép buộc thì cứ nói ra, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Dưới ánh mắt khích lệ của anh ta, Tô Di nhìn thẳng, trầm mặc hồi lâu rồi mỉm cười. “Không, không có. Ngài đang đùa tôi sao? Đương nhiên là tôi cam
tâm tình nguyện ở bên Cục trưởng Thương rồi!”
Du Mặc Niên ngẩn người, nhìn dáng vẻ tươi cười lay động lòng người của cô, nói: “Cô không tin tôi sao?”
Tô Di lắc đầu.
Du Mặc Niên bán tín bán nghi, nhìn cô chằm chằm, tựa hồ vẫn cố chấp muốn
có câu trả lời xác đáng. Hồi lâu sau, Tô Di đành cười khổ, nói: “Cái tôi muốn, ngài không đáp ứng nổi.”
Du Mặc Niên nhận ra nỗi cô đơn
trong giọng nói của cô, không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa, anh ta
không thích sự ép buộc. Anh ta chỉ chân thành nhìn cô, nói: “Nói chung,
tôi là người có ơn tất báo. Sau này, nếu cô cần đến sự giúp đỡ của tôi
thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Ở thành phố Hy Vọng hay bất kỳ nơi
đâu trên hành tinh này, cô muốn làm gì, Du gia cũng sẽ tạo điều kiện
thuận lợi cho cô.”
“Cảm ơn ngài!” Tô Di lập tức nói. “Những lời này của ngài khiến Tô Di cảm thấy bản thân cũng thực sự rất đáng giá.”
Du Mặc Niên nghe vậy thì trầm mặc giây lát rồi khẽ nói: “Không nên coi khinh chính bản thân mình.”
Tô Di còn chưa kịp trả lời, bên ngoài cửa đã vang lên một giọng nói trầm thấp: “Không ai có thể coi khinh cô ấy cả.”
Tô Di khẽ rùng mình. Người đó đã đi tới, đứng ở bên giường, thân hình cao
lớn, che khuất cả ánh sáng, bộ cảnh phục trên người chỉnh tề, không một
nếp nhăn. Khắp nơi trên người anh ta đều toát lên vẻ u tối mà tuấn lãng.
“Cục trưởng Thương!” Du Mặc Niên lên tiếng trước. “Vết thương của Tô tiểu
thư khá nghiêm trọng, tôi nghĩ nên để cô ấy ở lại chỗ tôi vài ngày nữa.”
Thương Chủy liếc nhìn Du Mặc Niên, trực tiếp đi tới, ngồi bên mép giường của
Tô Di, vươn bàn tay to khỏe ôm lấy hông cô. Động tác của anh ta hơi bất
ngờ và mạnh mẽ khiến Tô Di bất giác run lên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt
đen láy của anh ta, cô lập tức trưng ra bộ dạng tươi cười.
Thương Chủy không quay đầu lại, đáp: “Đã quấy rầy ngài lâu như vậy, hôm nay cô ấy phải trở về rồi!” Giọng nói vô cùng quả quyết.
Du Mặc Niên nhìn Tô Di cúi đầu, để mặc Thương Chủy tuỳ ý gần gũi thì nhất
thời trầm mặc, sau cùng, chỉ nói một câu: “Chốc nữa bác sĩ sẽ tới, để
bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô ấy xong rồi hẵn đi.”
“Được! Thị trưởng, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát!” Thương Chủy mỉm cười nhìn Du Mặc Niên.
Du Mặc Niên do dự một hồi, Thương Chủy đã đứng lên, nói: “Tôi và bạn gái ở trong phòng với nhau, không phải Thị trưởng muốn ở lại đây chứng kiến
đấy chứ?”
Du Mặc Niên đành cất bước đi. Thương Chủy tiễn ra đến
cửa, Du Mặc Niên không kìm được, quay đầu lại, thấp giọng nói: “Cục
trưởng Thương, tuy tôi thế này có chút vượt quá bổn phận... nhưng vết
thương của Tô tiểu thư vẫn còn khá nghiêm trọng, ngài không thể...”
Thương Chủy chăm chú nhìn anh ta. “Không thể cái gì?”
Không đợi Du Mặc Niên trả lời, anh ta đã đóng sầm cửa lại. Trong phòng một
lần nữa lại chìm vào tĩnh lặng. Tô Di chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thương Chủy. Anh ta trở lại ngồi bên mép giường, nhìn cô chằm chằm. Cái nhìn chòng chọc đó khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô không biết rõ giữa anh ta và Du Mặc Niên có bất đồng hay không mà cô lại tuỳ
tiện cứu Du Mặc Niên như thế, không biết Thương Chủy có tức giận hay
không?
“Tại sao lại không sợ chết?”
Anh ta hỏi một câu
chẳng liên quan gì tới vấn đề mà cô đang nghĩ. Tô Di sửng sốt, yên lặng
giây lát rồi nói: “Bởi vì sau khi chết... không ai biết mình sẽ tới nơi
nào.”
Thương Chủy hoàn toàn không nghĩ tới câu trả lời này. Anh
ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng tối qua, mặt cô tái nhợt, ôm bả vai đầy máu nhưng miệng vẫn mỉm cười
như một con hồ ly nhỏ, dõng dạc tuyên bố với anh ta rằng, cô sẽ không
thể chết một cách không minh bạch được. Nhưng cô nói rất đúng, sau
chuyện ngày hôm qua, cô đã nổi tiếng toàn thành phố, khắp các mặt báo
đều đưa tin về cô. Ân nhân cứu mạng của Thị trưởng, bất luận thế nào thì sự tồn tại của cô cũng đã được người ta chú ý tới.
“Cô cam tâm
tình nguyện ở lại bên tôi sao?” Anh ta khẽ hỏi. Cùng lúc đó, ngón tay
thon dài màu lúa mạch của anh ta cũng ấn lên vết thương của cô. Cơ thể
còn chưa cảm thấy đau nhưng cô đã hoảng sợ mà run lên bần bật.
Rõ ràng, anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Du Mặc Niên. Đầu
ngón tay của anh ta vẫn nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài lớp băng gạc, tựa
hồ chỉ cần câu trả lời của cô khiến anh ta phật ý, ngón tay ấy sẽ không
chút lưu tình mà làm vết thương của cô nặng thêm, đau đớn đến tột cùng.
“Tôi không tin anh ta.” Cô nhỏ giọng nói. “Trên đời này, không có thứ tốt
đẹp nào cho không. Tôi cũng không đáng giá đến nỗi để anh ta đắc tội với ngài.” Cô không biết quan hệ giữa họ rốt cuộc như thế nào, nhưng cô
thừa hiểu, làm quân cờ giữa những người tranh giành danh lợi sẽ không
thoát được kết cục thê thảm. Huống hồ, cô cũng chẳng được coi là một
quân cờ.
“Hơn nữa, ở bên ngài...” Cô thận trọng nhìn anh ta. “Cho tới tận lúc này, tôi vẫn chưa đến mức bi thảm.” Mà Du Mặc Niên, ai biết anh ta có thực sự chính trực như vẻ bề ngoài không? Hay còn tồi tệ hơn
cả Thương Chủy?
Thương Chủy trầm mặc.
Nói chuyện lâu như
vậy khiến Tô Di bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể lảo đảo mất kiểm
soát, cuối cùng không kìm được nữa, liền nhỏ giọng nói: “Tôi có thể...
ngủ một lát được không?”
Thương Chủy liếc nhìn cô một cái rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng. Mí mắt Tô Di nặng trĩu, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Di cảm thấy thân mình lắc lư, tròng trành. Mặc
dù nằm trên giường của Thị trưởng rất thoải mái, dễ chịu, khiến cô hiếm
khi có được giấc ngủ ngon nhưng cuộc sống gian khổ suốt sáu tháng qua đã tạo cho cô thói quen cảnh giác, cô lập tức mở to mắt. Trước mắt cô là
bộ quân phục màu đen cùng những chiếc khuy màu vàng kim bắt mắt, dọc
theo cổ áo nhìn lên, cô bắt gặp gương mặt lạnh như băng, đẹp trai và
cương nghị như tượng tạc của Thương Chủy.
Hai bàn tay của cô có
đôi chút ỷ lại, nắm lấy vạt áo anh ta mà tưởng là tấm chăn vẫn quấn
quanh người mình. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn
của Thương Chủy đặt lên cổ và hông cô, dịu dàng ôm cô vào lòng. Thậm
chí, cô còn cảm nhận được hơi ấm toát ra từ vòm ngực rắn chắc của anh
ta.
Họ đang ở trên xe, và cô đang nằm trong ngực Thương Chủy.
Tô Di chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức kinh hoàng, cô không dám động
đậy, lập tức nhắm chặt hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi cô, lớp vải mềm mại của bộ quân phục cọ sát vào gò má, khiến
cô vừa nóng vừa nhột, khiến gương mặt lạnh lùng của anh ta cũng trở nên
gần gũi, chân thật đến lạ lùng.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp
của anh ta vang lên ngay bên tai cô: “Cái cô muốn là gì? Đến Du Mặc Niên cũng không đáp ứng được?”
Mỗi câu hỏi của anh ta hôm nay đều
khiến Tô Di trở tay không kịp. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình
không thể nhìn thấu này, mỗi một câu trả lời của cô cũng đều là nửa thật nửa giả. Thế nên, cho dù lúc này, người đàn ông đang ôm cô vào lòng
ngày hôm qua đã lạnh lùng chiếm đoạt, cho dù giọng nói trầm thấp của anh ta vừa cất lên thật giống như thực sự quan tâm cô muốn gì, cho dù giọng điệu của anh ta rất khẽ khàng như không hề phát giác ra cô đã tỉnh, cô
lại vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng thẳng hơn bao giờ hết. Rốt cuộc mày muốn cái gì đây, Tô Di?
Mày đã từng là một sinh viên đại học
bình thường, có nhiều bạn bè, có cuộc sống vui vẻ, giờ lại lạc vào một
hành tinh lạ lẫm, không hề có thân phận, cuộc sống xa lạ, khổ sở, nghèo
nàn, thuộc tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội, bất kể kẻ nào cũng có thể
nhìn mày mà nhổ một bãi nước bọt, mày phải dùng thân thể để đổi lấy mạng sống của mình trong tay người đàn ông này, trở thành món hàng để người
ta kiểm nghiệm và tuỳ tiện đối xử. Giây phút này, người đàn ông đó hỏi
một người hèn mọn như mày muốn cái gì ư? Nếu mày trả lời sai hoặc trả
lời không tốt, phía trước có thể chính là vực sâu muôn trượng.
Cô không chớp mắt, mơ màng đáp: “Bay, bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn.”