Vườn hoa ngoài trời toả hương thơm ngát, nước hồ xanh thẳm, những ngọn đèn
bàng bạc phủ kín cây mây, hắt ra những tia sáng lấp lánh, dịu mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ âu phục màu xám tro chỉnh tề cầm trong tay ly rượu, đứng dưới hàng cây xanh, khuôn mặt điển trai, nụ cười thân thiện. Hầu như vị khách nào bước vào vườn hoa cũng đều tới chào hỏi và bắt tay anh ta. Đám phóng viên không ngừng bấm máy ảnh lia lịa, ai cũng muốn
chen chân chụp ảnh vị tân Thị trưởng mới nhậm chức này. Mỗi động tác của anh ta đều hết sức nho nhã, lịch sự, trên môi luôn giữ một nụ cười nhàn nhạt.
Du Mặc Niên luôn là người nổi bật giữa đám đông. Điều này
có thể liên quan đến bối cảnh gia tộc lớn mạnh của anh ta, nhưng không
thể phủ nhận, cho dù không biết đến lai lịch hiển hách kia thì lần đầu
gặp mặt, ai cũng sẽ bị vẻ anh tuấn và khí chất cương nghị của anh ta hấp dẫn. Sống trong một gia đình có truyền thống hoạt động chính trị nhưng
anh ta lại có khoảng thời gian tám năm rèn luyện trong quân đội nên
không hề có sự kiêu ngạo, thâm sâu của chính khách mà Du Mặc Niên luôn
khiến người khác có cảm giác anh ta giống như một mặt hồ phẳng lặng,
thuần tuý mà kiên định.
Từ đầu đến giờ, Du Mặc Niên vẫn ung dung, bình thản quan sát từng vị khách. Anh ta biết, nhân vật quan trọng nhất của buổi tiệc hôm nay vẫn chưa xuất hiện. Tiệc rượu đã bắt đầu được
khoảng hai mươi phút thì một người đàn ông trong bộ âu phục màu đen dẫn
theo người phụ nữ yêu kiều bước vào. Cả sân hội trường bỗng nhiên tĩnh
lặng. Du Mặc Niên cũng ngước mắt nhìn ra cửa, người đàn ông vừa bước vào kia nghe nói chính là nhân vật đang làm mưa làm gió ở thành phố này
thời gian gần đây.
Thương Chủy.
Du Mặc Niên nghe nói, khi
Thương Chủy đảm nhận chức vụ Phó cục trưởng cục An ninh của hành tinh Tự Do cũng không có biểu hiện nào quá nổi bật. Nhưng sau khi thăng chức và đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng ở thành phố Hy Vọng, anh ta lại hoàn toàn
thay đổi tác phong bảo thủ ngày trước. Anh ta lấy bạo chế bạo. Đội quân
cảnh vốn yếu kém là vậy, chẳng biết anh ta dạy dỗ thế nào mà lại khiến
những người đó hoàn toàn biến thành một đám ác ôn, liều mạng, hống hách, lộng hành trong thành phố mà chẳng nể sợ một ai. Anh ta còn lấy đen ăn
đen. Tổng thuế thu nhập của thành phố Hy Vọng tăng vọt một cách chóng
mặt, người giàu không thể giàu nhanh chóng còn người nghèo thì lại càng
thêm nghèo. Người được lợi nhiều nhất, chính là anh ta. Có người nói,
trước đây, trị an của thành phố Hy Vọng hỗn loạn chẳng qua là do không
có pháp luật. Còn hiện tại, Thương Chủy chính là luật pháp.
Du
Mặc Niên những tưởng sẽ được trông thấy một Cục trưởng Cục an ninh thô
lỗ, bạo lực. Hoá ra, vẫn là nghe danh không bằng gặp mặt. Không ngờ anh
ta lại là một người đàn ông anh tuấn, trầm tĩnh với dáng người thẳng tắp tựa một gốc tùng cao lớn, uy phong đến như vậy. Bộ âu phục màu đen lịch lãm khiến vẻ nam tính, thâm thuý trên gương mặt anh ta tăng thêm vài
phần. Mà khi nhìn lướt qua đôi mắt đen láy, sâu thẳm đó, Du Mặc Niên chỉ có cảm giác anh ta uy nghiêm, lạnh lùng và bình tĩnh hơn bất cứ tướng
lĩnh quân đội nào. Không hề có chút kiêu ngạo hay hống hách như trong
tưởng tượng, nhưng ẩn sâu dưới dáng vẻ bình tĩnh đó vẫn khiến người ta
cảm nhận được sự lãnh khốc bao trùm.
“Cục trưởng Thương!” Du Mặc Niên bước nhanh tới nghênh đón. “Hoan nghênh ngài!”
Thương Chủy nhìn anh ta, mỉm cười. “Ngài Thị trưởng, ngưỡng mộ đã lâu! Hoan nghênh ngài tới thăm thành phố Hy Vọng!”
“Có thể hợp tác với một nhân tài như Cục trưởng Thương đây, tôi rất lấy làm vinh hạnh!”
“Đâu có. Khách sáo rồi!”
Có tay phóng viên to gan, giơ máy ảnh lên, nhắm ngay khoảnh khắc hai người đang bắt tay mà chụp. Ánh mặt lạnh như băng của Thương Chủy ngay lập
tức quét tới. “Thế nào? Không biết là tôi không thích chụp ảnh sao?”
Đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt hạ hết máy ảnh xuống. Du Mặc
Niên không để ý tới anh ta nữa mà quay sang nhìn người phụ nữ nãy giờ
vẫn đứng yên lặng bên cạnh Thương Chủy.
“Cô gái này là...?”
“Xin chào ngài Thị trưởng!” Tô Di nói với giọng vô cùng cung kính. “Tôi tên là Tô Di.”
Thương Chủy mỉm cười, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tô Di. “Đây là bạn gái mới của tôi.”
Du Mặc Niên ngẩn người. Nghe nói, Thương Chủy trước nay không gần gũi nữ
sắc, khi tham gia tiệc rượu, cho dù thỉnh thoảng có đem theo vài cô gái
nổi tiếng nhưng thái độ rất lạnh lùng, xa cách. Hôm nay, bỗng nhiên lại
dẫn theo một cô gái lạ. Nhìn cô ta gầy gò, dung nhanh thanh tú, không có điểm gì xuất chúng. Làn da trắng bệch khiến các đường nét trên khuôn
mặt cô ta như được phác hoạ một cách rõ nét, dịu dàng mà nhu hoà. Thoạt
nhìn, cô ta có vẻ hiền lành mà trầm mặc, ánh mắt rõ ràng có chút cẩn
trọng và có gì đó không nói nên lời. Thậm chí, lúc vừa mới tới, cô ta
còn hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Nếu không phải Thương
Chủy nhanh nhẹn, bình tĩnh kéo cô ta ôm vào lồng ngực thì cô ta đã vấp
phải chân váy dài thướt tha kia mà ngã nhào. Giọng nói của cô ta, thậm
chí còn không thể gọi là chuẩn. Tại sao Thương Chủy lại mang theo bên
người một cô gái như vậy?
Tiệc rượu tiếp tục diễn ra trong bầu
không khí hoà nhã, vui vẻ. Con gái của các Cục trưởng cùng em gái của
các sĩ quan, mỗi người đều lần lượt biểu diễn một màn múa hát, đàn sáo
hết sức náo nhiệt. Trong bóng đêm vắng lặng, hai vệ tinh Windsor và
Lufthansa lơ lửng giữa bầu trời. Tô Di ngẩng đầu nhìn hai đốm sáng như
ánh trăng ấy, bất giác cười khổ.
“Cô cười gì vậy?” Thương Chủy đang chào hỏi một quý ông nào đó, bỗng nhiên quay sang hỏi.
Lúc nãy, cô chủ động hầu hạ anh ta, muốn chứng minh rằng mình hữu dụng,
nhưng giữa chừng lại bị anh ta đẩy ra. Anh ta đứng dậy, kéo quần, không
nói một lời đã rời khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình cô với chiếc váy dài nhăn nhúm, ngây ngốc ngồi bệt dưới sàn. Dự cảm bất an trong lòng không
sao xua đi được.
Lúc này, Tô Di nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, ngơ ngác đáp: “Nếu như chỉ có một vệ tinh thì tốt biết bao.”
“Nếu chỉ có một vệ tinh...” Thương Chủy nhìn cô, nói. “Trọng lực cùng quỹ
đạo của hành tinh này sẽ biến đổi. Lúc đó, chúng ta đều phải chết.”
Tô Di ngẩn người.
“Cô cảm thấy như vậy rất tốt sao?” Thương Chủy nhìn cô chằm chằm.
“... Không phải vậy.”
“Thị trưởng, thư ký Lưu, mời qua bên này xem!” Có người khiêm tốn cất giọng.
Ánh đèn loang loáng không ngừng chớp động, Tô Di nhìn sang, chỉ thấy trước
sảnh chính được trang hoàng trang nhã, thanh lịch xuất hiện một đôi nam
nữ áo mũ chỉnh tề, đang cười nói và đứng chụp ảnh chung. Mà nhìn lại thì ngài Thị trưởng vô cùng cương nghị, chính trực đang đứng ở chính giữa.
Nhưng đúng lúc này, Tô Di cảm thấy bên cạnh mình có một luồng gió lớn
quét qua. Cô không kịp phản ứng, quay sang nhìn thì người bên cạnh đã
rời đi từ lúc nào.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Tô Di
hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy trong nhóm những người đứng chụp ảnh chung
ban nãy có một người đàn ông trung niên che ngực, máu chảy rỏng ròng rồi ngã vật xuống. Mà phía trước ông ta là bóng dáng một người đàn ông cao
to, mặc đồng phục màu đem, đang gắt gao giữ chặt một người khác trên mặt đất. Đúng lúc này, hai người đồng thời ngẩng đầu, đó chính là Thương
Chủy và Du Mặc Niên, họ cùng rút súng, cảnh giác nhìn xung quanh. Thấy
máu chảy lênh láng, đám đông thoáng chốc đã trở nên luống cuống, vừa
chạy vừa la hét. Khuôn viên lập tức trở nên hỗn loạn.
“Pằng!
Pằng! Pằng!” Khắp nơi đều vang lên tiếng súng chát chúa, cô căn bản
không thể xác định được phương hướng. Thế nhưng, tiếng súng bên chân
vang lên quá gần, cô sợ hãi đến độ nhào tới, ngã ngay dưới chân Thương
Chủy. Một giây sau đó, có một bàn tay to lớn, mạnh mẽ nhấc cô lên khỏi
mặt đất. Cô hoảng loạn ngẩng đầu, chỉ thấy ống tay áo màu đen thoáng qua trước mắt rồi biến mất. Mặc dù xung quanh vẫn còn rất náo loạn, nhưng
cô lại thấy yên tâm hơn hẳn.
Chẳng biết từ đâu xuất hiện một đám
đàn ông nhanh chóng chạy đến, trong nháy mắt đã bao quanh Thương Chủy và Du Mặc Niên để bảo vệ. Họ dựa vào bức tường của sảnh chính, bắt đầu bắn trả đám sát thủ. Trong khu vườn, không ngừng có người ngã xuống giữa
làn đạn dày đặc. Tô Di đứng giữa vòng vây của đám đàn ông cao lớn, không thể ngh ngờ, đó là nơi an toàn nhất dành cho cô. Rất rõ ràng, lúc mới
đầu xảy ra vụ ám sát, chính Thương Chủy đã cứu Du Mặc Niên. Mà lúc này,
hai người cầm súng, dồn về một góc của cửa sảnh, dẫn dắt mọi người hướng về một bên vườn hoa từ từ đánh trả đám sát thủ đang tụ tập ở đó.
“Không muốn sống nữa sao?” Thương Chủy đứng trước mặt cô, hỏi mà không quay
đầu lại. “Sao cô dám chạy về hướng đạn bay dày đặc như thế?”
“... Tôi chạy về hướng an toàn đấy chứ!” Tô Di cúi đầu nói một câu. Chỗ giàn hoa cô đứng ban nãy sớm đã bị bắn phá tan tành rồi. Cũng may mà cô phán đoán không nhầm, đám sát thủ này ngay đến cả Du Mặc Niên cũng dám ám
sát thì sao có thể tha cho người phụ nữ của Thương Chủy cơ chứ?
Cuộc đọ súng diễn ra kịch liệt và vô cùng nguy hiểm, thỉnh thoảng lại có
người trúng đạn ngã xuống. Nhưng đứng giữa tiếng súng nổ chát chúa cùng
tiếng gào khóc của những người phụ nữ có mặt tại buổi tiệc, Tô Di lại
cảm thấy lòng mình an tĩnh đến lạ. Cô vốn chẳng thể thay đổi được gì.
Nếu bên Thương Chủy thắng, cô sống sót nhưng cuối cùng vẫn trở thành món hàng để anh ta sử dụng; còn nếu bên anh ta thua, cô sẽ cùng chết. Đối
với cô lúc này, chẳng có gì quan trọng, cô chẳng được và cũng chẳng mất
thứ gì, vậy còn lo lắng làm gì nữa?
Vì thế, cô chẳng hề quan sát
tình hình chiến đấu của hai bên mà ngơ ngác nhìn ra phía bên ngoài cửa
sổ lớn sát sàn của đại sảnh. Cô ngắm cây mây đẹp đẽ, tĩnh lặng rủ bóng,
trên cao hơn nữa là hai ánh trăng sáng ngần.
Du Mặc Niên dẫn đám cảnh vệ rút lui, anh ta ghé sát vào Thương Chủy, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì!” Giọng nói của Thương Chủy vô cùng lạnh lùng. “Anh bị ám sát trong thành phố của tôi, là do tôi tắc trách.”
“Cẩn thận!”
Ngoài dự liệu của mọi người, Tô Di vốn luôn tĩnh lặng, khác hẳn những cô gái
con nhà giàu nãy giờ vẫn la hét chói tai, bỗng dưng thét lên. Du Mặc
Niên chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại chợt lao đến, che chắn sau lưng
anh ta. Ngay sau đó, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp. Anh ta
cảnh giác xoay người lại thì thấy Tô Di đang từ từ trượt từ trên vai
mình ngã xuống đất. Tay cô bịt chặt bả vai nhỏ bé, dòng máu đỏ thẫm dần
len qua các kẽ ngón tay, tí tách nhỏ xuống... Cô gắt gao cau mày, vẻ mặt hết sức đau đớn.
“Pằng!” Một gã cảnh vệ nổ sung, bắn ngã tên sát thủ đang ẩn núp bên ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với Du Mặc Niên:
“Thưa ngài! Vừa rồi, vị tiểu thư này đã đỡ đạn cho ngài.”
Dường
như Du Mặc Niên ngay lập tức trở nên thận trọng, ôm lấy bả vai và vòng
eo của Tô Di. Khi anh ta mới vừa chạm vào cơ thể của cô thì liền cảm
thấy rõ ràng cô rụt người lại, như thể đang kháng cự sự đụng chạm của
anh ta.
“Cô thấy thế nào rồi?” Anh ta trầm giọng hỏi. “Cám ơn cô, Tô tiểu thư!”
“Không có gì...” Tô Di lắp bắp trả lời. “Thị trưởng không cần phải để tâm tới tôi...” Cô cố giãy giụa khỏi vòng tay của anh ta.
“Đau quá...” Cô bỗng nhiên kêu một tiếng, mắt mở to.
Du Mặc Niên đè chặt miệng vết thương của cô, để máu chảy chậm lại. Có vẻ
như đau đến nỗi không còn sức kháng cự, chân tay cô bủn rủn, mềm nhũn,
giọng nói cũng trở nên yếu ớt, nghẹn ngào: “Đau quá... Tôi không ngất đi được... Làm phiền ngài đánh cho tôi ngất đi...”
Lời van xin của
cô khiến Du Mặc Niên bất giác cảm thấy buồn cười. Anh ta nhẹ nhàng an
ủi: “Đừng sợ, bác sĩ sẽ đến đây ngay!” Nói rồi, anh ta giao Tô Di cho cô gái bên cạnh, xoay người, tiếp tục cuộc đọ súng.
Năm phút sau.
Đám cảnh vệ trong toà biệt thự của Thị trưởng và lực lượng quân cảnh hùng
hậu cuối cùng cũng đã xông tới. Tiếng súng ngưng bặt, quân cảnh và bác
sĩ kẻ ra người vào, tóm gọn bọn sát thủ và cấp cứu những người bị
thương. Rất nhanh sau đó, vài tên còn sống trong đám sát thủ được giải
đến trước mặt Thương Chủy và Du Mặc Niên. Đám quân cảnh thuần thục bẻ
gãy cằm bọn chúng, ngăn chúng nuốt thuốc độc tự sát. Bọn chúng quỳ trên
mặt đất, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều âm trầm, không chút sợ hãi.
“Nếu những tên này mà bỏ mạng thì sẽ không lấy được lời khai.” Du Mặc Niên
nói. Anh ta nhìn Thương Chủy, trong giọng nói có chút tự giễu. “Không
sao. Tôi bị ám sát không ít lần rồi. Du gia gây thù hằn nhiều lắm, biết
bao người muốn lấy mạng tôi. Tới thành phố Hy Vọng lần này là do tôi sơ
suất.”
“Bọn chúng sẽ khai.” Thương Chủy thản nhiên, quay sang nói với thủ hạ. “Giải chúng xuống dưới.”
Đúng lúc này, Du Mặc Niên chợt đưa tay sang, nắm lấy cánh tay Thương Chủy. Thương Chủy lặng lặng ngước mắt nhìn anh ta.
“Cục trưởng Thương.” Du Mặc Niên nói gằn từng từ. “Không nên lạm dụng tư
hình[1]! Cho dù bọn chúng tội ác tày trời, nhưng luật pháp nghiêm minh,
bọn chúng phải chịu sự phán quyết anh minh, công bằng của xã hội.”
[1] Hình phạt riêng.
“Tôi xử lý thế nào...” Thương Chủy mặt không đổi sắc, rút tay về. “Không cần ngài phải bận tâm.”
“Ngài...”
“Yên tâm!” Thương Chủy quay đầu nhưng không nhìn Du Mặc Niên, chỉ chậm rãi
nói. “Người của tôi tự biết nặng nhẹ, sẽ giữ chúng sống để ngài có thể
xét xử bằng pháp luật.”
“...”
Đúng lúc này, cáng cứu
thương đi ngang qua, nằm trên cáng chính là Tô Di đang bị thương, sắc
mặt cô tái nhợt, mắt nhắm hờ, hàng lông mi không ngừng lay động. Thương
Chủy đút hai tay vào túi quần, bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lúc này, Tô Di cảm thấy vô cùng buồn ngủ vì tác dụng phụ của thuốc giảm
đau, nhưng trong lúc mơ hồ, cô vẫn lờ mờ nhìn thấy ống tay áo màu đen
quen thuộc đó. Cô lập tức thay đổi nét mặt, gắng gượng nở nụ cười dịu
dàng, ngoan ngoãn, dùng dằng muốn đứng dậy nhưng lại bị nhân viên y tế
giữ lại.
“Hiện giờ, cô không thể cử động.” Thương Chủy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô. “Ngày mai, tôi sẽ tới đón cô.”
“Lại gây phiền toái cho ngài rồi!” Cô cố nặn ra bộ dạng tươi cười.
Anh ta chợt cúi người xuống, hơi thở ấm áp khẽ phả vào vành tai lạnh buốt của cô. “Liều mạng cứu người? Cô vĩ đại như vậy sao?”
Tô Di ngẩn người, hai tay bất giác nắm hờ mép cáng rồi lại chậm rãi buông
ra. Ngoài dự liệu của Thương Chủy, cô lại trưng ra bộ dạng tươi cười
ngọt ngào, yếu đuối. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xet lạnh như
băng của anh ta. Trong ánh mắt của cô, lần đầu tiên hiển hiện ý tứ quyết không lùi bước. “Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy... nếu là ân nhân cứu mạng
của Thị trưởng... thì sẽ không đời nào bị chết một cách không minh
bạch.”