Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 10: Chương 10




Biên tập: R Bê Đê

“Sớm muộn gì hắn cũng biến thành một cái xác sống ăn thịt người.”

Những thiết bị cao cấp này của Lê Chấn khiến Phương Hoà bất ngờ, nhưng trong lòng cậu cũng vô cùng khổ sở, coi như Lê Chấn có thiết bị cao cấp thì cơ hội hắn tự cứu nổi bản thân vẫn bằng 0.

Dù sao thì khi Phương Hoà ở mạt thế, sau nhiều năm vật lộn với tang thì thì căn cứ ở thành phố A có lập một phòng thí nghiệm, ở đó có rất nhiều chuyên gia y sinh học còn sống sót, đều được tìm đến đây.

Đám người kia vì có thể chế ra vắc xin phòng bệnh mà không chừa thủ đoạn nào, kể cả mang người sống ra thí nghiệm, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ làm ra được loại dung dịch có thể tăng cường đề kháng, miễn cưỡng kéo dài thi hoá tới nửa tháng mà thôi.

Nhưng tại thời điểm đáng lẽ cậu phải lo lắng gần chết thì Phương Hoà lại được Lê Chấn trấn an trở nên bình tĩnh lại, hắn vuốt lông cậu một cái, trên lưng nhẹ nhàng xoa nắn, càng không quên xoa nhẹ bụng mèo, thỉnh thoảng còn gãi cằm Phương Hoà, toàn thân cậu nhanh chóng thả lỏng.

Chỉ là Phương Hoà vẫn luôn biết nhiệt độ cơ thể của Lê Chấn vẫn không ngừng giảm xuống, điều này khiến cậu vô cùng khổ sở, thời gian Lê Chấn biến thàng tang thi hình như so với người bình thường dài hơn, trên người hắn cũng không có các dấu hiệu của thi hoá.

Khoảng nửa tiếng sau thì cỗ máy kia cho ra kết quả phân tích máu của Lê Chấn, Lê Chấn ôm Phương Hoà tới trước cỗ máy, nhìn màn hình hiển thị một chuỗi kết cấu bệnh động vô cùng phức tạp.

Phương Hoà có thể cảm nhận được tâm tình Lê Chấn sau khi thấy kết quả trên màn hình thoáng căng thẳng, thần sắc bình thường vốn đã lạnh lùng nay càng thêm rét run, hắn đang đè nén tấm tình tức giận của mình.

Phương Hoà nhìn màn hình kia, cậu thấy cái hình dáng kết cấu này khá quen nhưng với trình độ học thức của mình cậu lại không có cách nào giải thích được, Phương Hoà ấn móng mèo lên tay Lê Chấn, kêu meo meo hai tiếng.

Lê Chấn hít một hơi thật dài, lại nhìn sang cánh tay càng ngày càng có màu sắc trắng bệch không giống nhân loại, khoé miệng đột nhiên nở một nụ cười khổ.

Phương Hoà thấy nét mặt Lê Chấn không đúng, cậu men theo cánh tay mà leo lên đối diện với mặt của hắn, ngẩng đầu đối diện Lê Chấn. Rốt cuộc anh nhìn thấy cái gì? Ít nhất cũng đáp lời tui đi chứ.

Lê Chấn bình tĩnh nhìn đôi mắt to của Phương Hoà, ánh mắt trong veo tràn đầy nghi hoặc làm hắn bình tâm lại, hắn cầm một ống nghiệm khác, âm thanh tràn đầy ôn hoà: “Mèo Con đừng sợ, tao giúp mày kiểm tra.”

Phương Hoà lập tức gật đầu, ngoan ngoãn giơ móng vuốt trắng lên.

Động tác của Lê Chấn dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén nhìn Mèo Con nhà mình, sau đó lại đè tay mèo con lấy khoảng nửa ống máu.

Kết quả hiện trên màn hình làm Lê Chấn thoáng an tâm, ít ra Mèo Con của hắn không bị lây bệnh.

Thật ra loại kết cấu vi khuẩn này vài năm trước Lê Chấn đã thấy qua.

Mấy năm trước Lê Chấn từng được cảnh sát quốc tế mời tham gia trợ giúp phá một vụ án của một phòng thí nghiệm ở nước ngoài, trụ sở nghiên cứu này bị hiềm nghi là làm thí nghiệm trên cơ thể sống, nghiên cứu một loại virus đến từ ngoài Trái Đất.

Loại virus này là do một thiên thạch ngoài vũ trụ mang đến, cũng không biết trụ sở kia lấy thiên thạch kia ở đâu ra mà nghiên cứu, cuối cùng tạo ra một kết cấu vi khuẩn đáng sợ này.

Lê Chấn cũng từng xem qua tài liệu về loài bệnh độc này. Loài vi khuẩn này giúp con người biến dị, tiến hoá thành một loài người có sức mạnh siêu nhiên, nhưng nếu thí nghiệm thất bại thì sẽ biến thành những quái vật không còn lí trí, chỉ biết ăn thịt uống máu.

Khi hôm qua tăng ca khám nghiệm tử thi, Lê Chấn cũng ngờ ngợ cảm thấy hình như trên thi thể của nạn nhân có dấu vết của loài vi khuẩn này, nhưng lúc đó hắn không có thiết bị kiểm tra, chỉ có thể suy đoán.

Thế nhưng bây giờ hắn đã kiểm tra bằng thiết bị y học và kết quả cho thấy hắn đã bị lây nhiễm loài bệnh ngoài hành tinh này, càng nguy hiểm hơn là có lẽ loài vi khuẩn trong bệnh độc đã tiến hoá.

Loại vi khuẩn này rốt cuộc tại sao có thể lây nhiễm ra bên ngoài? Ngay sau khi trụ sở nghiên cứu kia bị bắt giữ toàn bộ thì các thí nghiệm và tài liệu đều đã được cảnh sát quốc tế tiêu huỷ toàn bộ, ngay cả hai dị năng giả tham gia thí nghiệm thành công cũng đang được giam giữ đặc biệt. Tại sao bây giờ loại bệnh này lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa chắc chắn loại vi khuẩn này đã tiến hoá, nếu Lê Chấn có nhiều thời gian hơn có lẽ hắn đã đo lường được phương thức lây nhiễm của loại bệnh này.

Nhưng nhìn làn da của bản thân, hắn biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Sớm muộn gì hắn cũng biến thành một cái xác sống ăn thịt người.

Phản ứng quá bình tĩnh của Lê Chấn khiến Phương Hoà không hiểu nổi, cậu thấy hai mắt hắn dần đỏ lên thì trong lòng khổ sở vô cùng, vốn cậu còn nghĩ sẽ có kì tích xảy ra, Lê Chấn là trường hợp đặc biệt không bị lây nhiễm.

Lê Chấn không còn sức lực để suy nghĩ nữa, hắn cảm thấy các cơ trên người mình dần dần cứng lại, tâm trí hắn cũng đang bị thứ gì đó xấu xa dần chi phối.

Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà trong lòng mình, hắn vẫn luôn biết Mèo Con nhà hắn vô cùng thông minh. Nếu còn cơ hội, hắn thật sự muốn biết nhóc con này còn có thể làm những điều thú vị gì.

Nhưng thời gian của hắn bây giờ không còn nhiều lắm, loại virus này không chỉ bị lây nhiễm trên cơ thể người, ngay cả động vật cũng có thể bị biến thành tang thi.

Trong tài liệu ghi chép của trụ sở nghiên cứu kia có viết: Nếu động vật bị nhiễm phải loại vi khuẩn này thì khả năng biến thành động vật có dị năng bằng 0, chắc chắn động vật chỉ có thể bị biến thành tang thi, nếu không phải thế thì đám nhà khoa học điên ở trụ sở kia cũng không tới mức phải làm thí nghiệm trên chính người sống.

Cho nên Lê Chấn nhân lúc mình vẫn còn giữ được lí trí, ôm Mèo Con nhà hắn ra khỏi phòng thí nghiệm rồi xoa đầu nhóc con một cái, bản thân mình thì đi ra phía cửa chính.

Sau khi Lê Chấn đặt mèo xuống đất, Phương Hoà chẳng kịp hiểu ra sao thì đã thấy Lê Chấn chuẩn bị đóng cửa lại, cậu phát hoả.

Anh biến thành tang thi tui không tính bỏ rơi anh, thế mà anh lại muốn đuổi tui đi? Meo meo.

Ngay nháy mắt trước khi Lê Chấn đóng cửa, Phương Hoà lại nhào vào nhà, tức giận dùng bốn cái móng vuốt của mình bám chặt chân Lê Chấn.

Cơ thể dần cứng còng lại của Lê Chấn khẽ động, cúi đầu nhìn nhóc con đang bám rịt lấy chân hắn, đôi mắt xanh dương nhìn hắn đầy phẫn nộ giống như hận không thể nhào lên cắn cho hắn vài cái.

“Meo meo meo!” Phương Hoà nổi nóng kêu lên, mắt nhìn đăm đăm Lê Chấn, cậu hận không thể trừng chết tên ngu ngốc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.