Biên tập: R Bê Đê
“Vậy nên tình hình hiện tại là cậu kích phát dị năng, còn Lê Chấn thì chuẩn bị trở thành tang thi cao cấp...”
Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà đang bám chặt lấy mình. “Mèo Con!”
Giọng nói nghiêm túc và biểu cảm lạnh như băng cùng với âm thanh khàn khàn làm thân mèo của Phương Hoà cứng đờ, không phải cậu sợ mà là do âm thanh của Lê Chấn lúc này quá vô cảm, nghe không ra tia cảm xúc gì.
Lê Chấn làm Phương Hoà cảm thấy rét run, độ lạnh lùng trong câu nói từ đang mưa đá đến trở thành một cái núi băng, bốn bề góc cạnh.
Con sen ngu ngốc này anh giỏi lắm! Phương Hoà giận thật sự, hung dữ kêu mấy tiếng, tự cảm thấy bản thân giống sư tử hoang dã. Một mình anh lãnh khốc à, một mình anh biết hung dữ à? Tui cũng làm được đây này.
Nhìn mèo con như đang cùng mình cãi nhau, Lê Chấn vô lực cười khổ, lần thứ hai xách Phương Hoà lên. Dù cho cậu không muốn nhưng so về sức mạnh thì một con mèo hai tháng sao thắng được người trưởng thành, lần thứ hai bị Lê Chấn bắt được.
Hiện tại Lê Chấn vẫn chưa xác định được bệnh dịch này lây nhiễm bằng cách nào. Để đảm bảo an toàn, hắn đành phải để Mèo Con ra ngoài, cho dù có là ném đi thì nhóc con cũng sẽ an toàn hơn khi ở cạnh hắn.
Mắt thấy Lê Chấn lại muốn ném mình ra ngoài cửa, Phương Hoà càng thêm bực mình, làm mèo liền không còn nhân quyền. Tốt xấu gì cũng từng là một thanh niên sống mười ba năm ở mạt thế khốc liệt, Phương Hoà tự thấy đã là đàn ông, cậu quyết định không bỏ rơi Lê Chấn thì lúc này chắc chắn cậu cũng không để bị ném đi.
Phương Hoà mở miệng cắn một cái vào cổ tay Lê Chấn, răng mèo sắc nhọn cắn cổ tay lập tức chảy máu, dòng máu vừa đỏ vừa lạnh chảy vào miệng Phương Hoà, cậu không biết nói ra sao, dù kiếp trước sống một đời huy hoàng cậu cũng chưa từng làm một việc bản lĩnh tới nhường này.
Meo, dù tui có biến thành tang thi thì miêu sinh cũng không còn gì nuối tiếc, vì Lê Chấn làm vậy, Phương Hoà thấy rất đáng. Phương Hoà tuy rằng ngoài mặt tức giận muốn chết nhưng cậu biết một tên ngu ngốc tốt bụng như Lê Chấn ném cậu đi là vì muốn cậu được an toàn. Một người như vậy, làm sao Phương Hoà nỡ.
Lê Chấn cả kinh, ngay lập tức buông Phương Hoà ra. Trong trường hợp hắn chưa xác định được con đường lây nhiễm, nhưng nhóc con này cắn hắn chảy máu, không nghi ngờ gì nữa, việc này vô cùng nguy hiểm.
Phương Hoà tiếp đất, cậu gồng người, há mồm kêu một tiếng mang hàm ý nhắc nhở thị uy với Lê Chấn.
Lê Chấn nhìn cổ tay đang chảy máu, sắc mặt lạnh đi, hắn vươn tay lấy áo cạnh đó quấn vài vòng lên cổ tay, sau đó tiếp tục xách Phương Hoà lên, đi vào phòng thí nghiệm.
Thân thể hắn đang ngày càng cứng đi, không còn linh hoạt nữa, Lê Chấn sợ, sợ một thời gian ngắn nữa dù muốn ôm Mèo Con hắn cũng không làm được.
Lê Chấn gắng sức điều khiển thân thể, hắn tìm được mấy gói thuốc tiêu độc trong phòng thí nghiệm, không do dự đổ vào miệng mèo con.
Mùi thuốc gay mũi kích thích khứu giác Phương Hoà, cậu há miệng nhìn Lê Chấn lên cơn tức giận. Do bệnh độc mà hai mắt hắn đã biến thành màu đỏ như máu, đôi môi không có mấy huyết sắc mím thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng lại có gì đó tà ác khiến người ta không rét mà run.
Sau đó trong lúc Phương Hoà còn đang ngơ ngác đã bị Lê Chấn ép uống một miệng thuốc kì quái.
Phương Hoà chút nữa thì sặc chết, mắt thấy Lê Chấn lại cầm lên một lọ thuốc nữa khác, Phương Hoà meo một tiếng, tui không muốn tiêu độc, mà có tiêu độc đi nữa thì với bệnh độc tang thi đều vô dụng, chỉ cần bị nhiễm bệnh thì chắc chắn bị nhiễm bệnh. Nếu không biến thành dị năng giả thì chính là chết đi và trở thành tang thi ăn thịt người thôi.
Lê Chấn biết mình sắp không điều khiển được cơ thể nữa nên khi giữ mèo con cũng không dám siết mạnh, nỡ đâu hắn không khống chế được lực tay làm bị thương Mèo Con nhà hắn thì phải làm sao? Thế nên khi Phương Hoà giãy giụa cậu có thể thoát khỏi tay Lê Chấn ngay.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn phẫn nộ kêu lên, cậu khom người, lông toàn thân dựng hết lên. Tên ngu ngốc nào mà dám làm vậy nữa cậu liều mạng với hắn luôn.
Cơ thể Lê Chấn lung lay một chút, cảnh vật trước mắt hắn phát sinh biến hoá, một loại trải nghiệm mà Lê Chấn chưa từng trải qua trước đó, tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều biến thành đen trắng, Lê Chấn thấy còn khá may mắn. Vốn dĩ Mèo Con đã là lông trắng đen rồi, so với trước cũng không thay đổi gì nhiều, hắn chỉ thấy tiếc đôi mắt mèo xanh thẳm, từ nay không được thấy nữa rồi.
Thay đổi của Lê Chấn khiến thân mèo vốn đang căng thẳng của Phương Hoà càng thêm run rẩy, cậu nhìn chăm chăm mắt Lê Chấn, mắt hắn hắn đột nhiên lại chuyển từ đỏ thành đen, ngay cả phần lòng trắng ở mắt cũng biến đen như hắc diệu thạch.
Mặc dù có chút khủng bố nhưng Lê Chấn vẫn đẹp trai, đẹp trai một cách tà ác, nhưng dù vậy Phương Hoà vẫn thấy sợ muốn chết, đây là đặc điểm của tang thi tiến hoá. Lê Chấn trực tiếp biến thành tang thi cấp cao?
Giữa lúc một mèo một người nhìn nhau thì chuông điện thoại của Lê Chấn vang lên, hắn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì khựng lại một chút, vài giây sau mới nhấc máy.
“Chị.” Lê Chấn ổn định đầu lưỡi đang từ từ xơ cứng, lên tiếng.
“Chấn Chấn, buổi chiều nay chị đến bệnh viện chờ sinh. Hai ngày nay em xin nghỉ đi, tranh thủ qua bệnh viện gặp mặt cháu trai.”
Tay Lê Chấn cầm di động khẽ giật một cái. “Vâng.”
Phương Hòa hiển nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên kia, lúc nghe Lê Chấn gọi chị, Phương Hòa liền nghĩ đến ảnh của Lê Chấn chụp cùng một cô gái xinh đẹp trong phòng sách, cô gái ấy giống Lê Chấn mấy phần.
Phương Hoà nghe thấy chị gái Lê Chấn đang ở bệnh viện thì lập tức sốt sắng, cậu liền nôn nóng. Phương Hoà cảm thấy tình cảm của Lê Chấn và chị gái vô cùng sâu đậm, nếu không trong phòng làm việc toàn sách là sách ra chẳng còn gì lại có một tấm ảnh của hai chị em.
Yêu ai yêu cả đường đi, Phương Hoà càng không muốn Lê Chấn lâm vào hoàn cảnh giống mình, người thân duy nhất của mình gặp nguy hiểm. Phương Hoà nhào qua, dùm miệng cắn ống quần Lê Chấn.
Đi đâu cũng được miễn là không phải bệnh viện, phải biết là khi mạt thế bùng nổ, nơi đông tang thi nhất chính là bệnh viện. Cậu nghe đối thoại của hai người trong bệnh viện thì biết chị gái Lê Chấn vào bệnh viện chờ sinh, nếu không ngăn cản thì chắc chắn ngày mai cô sẽ biến thành bữa lót dạ cho tang thi.
Lê Chấn liếc nhìn mèo nhỏ đang nôn nóng cắn quần áo mình, đã có kinh nghiệm một lần nên hắn thuận theo hướng Phương Hoà kéo, đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách vẫn còn loang lỗ những vết tương cà chưa ai dọn dẹp, Phương Hoà meo meo chạy tới dưới bức tranh trong phòng khách, vuốt mèo chỉ vào dòng chữ xiêu vẹo đỏ như máu trên tường.
Thời điểm Lê Chấn nhìn thấy dòng chữ thì trong đầu có một luồng ý nghĩ quỷ dị, độ cao của dòng chữ xiêu vẹo này và độ cao khi Mèo Nhỏ nhà hắn giơ vuốt lên giống nhau y hệt.
Lê Chấn sợ rằng mấy chữ trên tường này có lẽ không phải tác phẩm của Trần Uy Minh như hắn đã nghĩ, hắn lúc đầu cho là Trần Uy Minh cầm vuốt mèo nhỏ, bắt tay nhóc con dính tương cà lên tường, xưa nay anh ta vẫn luôn đùa dai như vậy.
Lê Chấn nhìn kĩ một hồi mới sắp xếp được nội dung câu này, nhận ra ý nghĩa, cụm từ “bệnh độc dị chủng” khiến hắn thấy kinh hãi.
Nếu là trước khi hắn bị nhiễm bệnh, có khi hắn sẽ hoài nghi tới trường hợp này, nhưng lúc này, khả năng cao là chuyện như vậy sẽ xảy ra, sau khi loài vi khuẩn ngoài hành tinh này tiến hoá thì phương thức lây nhiễm cũng vậy, bệnh độc lan ra quy mô lớn cũng không phải không thể.
Nghĩ tới đây, máu toàn thân Lê Chân như đông cứng lại, chữ viết trên tường biểu đặt rằng, loại bệnh độc này nếu bùng phát trên quy mô rộng thì chuyện gì có thể xảy ra.
Tay Lê Chấn cầm điện thoại run tới mức suýt nữa đánh rơi, âm thanh cứng ngắc nói với người đầu dây bên kia.
“Chị, đừng đến bệnh viện. Chị bảo anh rể đưa chị về nhà cũ ở quê đi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Âm thanh Lê Nguyệt đột nhiên trở nên cẩn thận. Em trai cô, cô là người hiểu hắn rõ nhất. Nếu như không nắm chắc thì em trai sẽ không bao giờ làm, nếu thật sự không có gì hệ trọng, hắn cũng không vội vã gọi điện cho cô như này.
“Chị, chị chuẩn bị thêm một chút đồ ăn và nước uống, tránh tiếp xúc với những người khác. Nếu anh rể không đi, thì chị cứ đi một mình.”
“Lê Chấn, có chuyện gì em nói thật cho chị đi. Một người phụ nữ còn ba ngày nữa là chuyển dạ, không ở bệnh viện chờ sinh em lại bảo chị một mình về quê làm cái gì?”
“Chị, chuẩn bị hết tất cả đồ dùng chờ sinh đi. Chỉ cần qua ngày mai thì chị muốn chuyện gì đều có thể tự quyết định.” Tốc độ nói chuyện của Lê Chấn cũng dần chậm lại, càng ngày càng trở nên nghiêm nghị.
“Được được chị nghe em, bây giờ chị sẽ về nhà cũ, em cũng phải tới đây cho chị. Nếu em không giải thích được thì em xong đời rồi.” Nói xong Lê Nguyệt liền cúp máy, hình như rất giận dữ.
Lê Chấn thấy Lê Nguyệt đồng ý nghe lời mình thì thoáng yên lòng, chị gái hắn là người thông minh, cô có thể dựa vào lời hắn mà cẩn thận.
Lê Chấn đặt di động sang một bên, nhìn sang phía Phương Hoà, hắn không biết mình còn giữ được lí trí bao lâu nhưng ngay lúc này Lê Chấn thật sự muốn biết Mèo Con nhà hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Phương Hoà cũng ngẩng đầu, không chịu thua mà trừng lại đôi mắt đen tuyền đáng sợ của Lê Chấn, trừng một hồi cậu liền cảm thấy cả người khô nóng, toàn thân như bị ai đó rút hết sức lực, toàn thân mềm nhũn nằm nhoài ra sàn.
Phương Hoà khó khăn lắc đầu giữ tỉnh táo, cậu mơ hồ cảm thấy Lê Chấn đang ngồi xuống cạnh mình, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, khoé miệng cứng còng của hắn khẽ động.
Ngữ điệu đứt quãng nói với Phương Hoà. “Mày chắc chắn không bị biến thành tang thi, mày đang được cải tạo cơ thể. Mèo Con, mày phải tiếp tục kiên trì, tao biết mày giỏi hơn những con mèo khác rất nhiều.”
Lê Chấn đã xem qua tài liệu về loại virus trong bệnh độc này, không có ghi chép về việc động vật có dị nặng nhưng mà Mèo Con lại đặc biệt hơn, tình trạng bây giờ của nhóc con giống hết như hai người thí nghiệm dị biệt có khả năng cải tạo thân thể.
Chỉ cần tiếp tục kiên trì vượt qua cơn sốt cao này thì khi tỉnh lại Mèo Con có thể sở hữu dị năng mạnh mẽ, thế thì cho dù hắn chết, Mèo Con cũng có thể tiếp tục sinh tồn.
Lê Chấn gian nan đứng lên, hắn cảm thấy mình phải tránh xa khỏi Mèo Con, vì an toàn cho nhóc con này hắn buộc phải rời xa nó, nếu không lúc Mèo Còn còn đang hôn mê nhưng hắn lại mất lí trí làm hại Mèo Con, ai biết được hắn có gây nguy hiểm cho nó hay không.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn cố gắng muốn đứng lên nhưng sau đó chân hắn mềm nhũn, ngã xuống ngay bên cạnh cậu.
Cậu nhìn làn da trắng bệch không giống người của Lê Chấn, đây là giai đoạn cuối cùng của thi hoá rồi, Phương Hoà đột nhiên cảm thấy đây chắc chắn là một màn mang tính lịch sử vô cùng kịch tính.
Vậy nên tình hình hiện tại là cậu kích phát dị năng, còn Lê Chấn thì chuẩn bị trở thành tang thi cao cấp. Một người một mèo cùng nhau tiến hoá.
Phương Hoà không biết là sau khi cậu và Lê Chấn ngất đi, lục lạc hạt đào trên cổ cậu bỗng toả ra ánh sáng đỏ sậm, ánh sáng ấy bao chùm lấy toàn thân cậu và Lê Chấn.