Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 10: Chương 10: Hậu trường lớn không sợ




Edit: Tiệm Bánh Sò

"Con mèo này không tệ, được đấy." Hứa Thiên Hợp nhìn mèo đen, càng nhìn càng vừa lòng: "Ở quê tôi cũng nuôi một con mèo đen, nhỏ hơn con này một chút, một ngày có thể bắt mười mấy con chuột, rất có ích."

"Đạo diễn yên tâm, Nhóc con nhà tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ngài." Trước khi Đại lão kịp nổi giận, Văn Tâm giành trả lời, cũng điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho mèo đen: Nhịn chút nhịn chút, cứ ở lại đã rồi nói!

Mèo đen hừ lạnh một tiếng, tạm thời đè nén cơn giận.

Không nghĩ tới Hứa Thiên Hợp được một tấc lại tiến một thước, ông ta lại vươn tay: "Lông nhìn mượt quá đi, Tiểu Văn bình thường cô cho nó ăn gì vậy?"

Mèo đen linh hoạt nghiêng người, vừa lúc tránh được tay Hứa Thiên Hợp.

"..." Tay Hứa Thiên Hợp vươn ra ngừng giữa không trung, có chút xấu hổ.

Văn Tâm nhanh tay đem mèo đen nhà mình ôm vào trong ngực, áy náy giải thích: "Ngại quá đạo diễn, Nhóc con nhà tôi vừa đến, hơi sợ người lạ."

"Haha, hiểu mà hiểu mà." Hứa Thiên Hợp cười gằn hai tiếng, thu hồi tay.

Lúc này, một giọng cười khẽ của phụ nữ vang đến.

"Đạo diễn Hứa, ngài nói không đúng rồi, một con mèo cưng ngay cả người còn sợ, ngài sao lại trông cậy nó có thể bắt chuột chứ?"

"Hử?" Hứa Thiên Hợp sửng sốt: "Tiểu Văn, con mèo này của cô chỉ là mèo cưng sao?"

Hứa Thiên Hợp lớn tuổi, kỳ thật không hiểu nhiều mấy loại mèo mèo chó chó trên thị trường. Ông ta chỉ thấy con mèo Văn Tâm mang đến vừa to vừa đẹp, nên theo bản năng cảm thấy con mèo này nhất định bắt mèo rất lợi hại. Nhưng lời người phụ nữ kia nói lại nhắc nhở Hứa Thiên Hợp. Mèo mà một nữ minh tinh nuôi tuyệt đối không phải loại mèo nuôi chuyên để bắt mèo.

Văn Tâm cười cười, thuận tay vỗ vỗ đầu con mèo trong lồng ngực: "Đạo diễn, ngài không biết rồi. Mèo nhà tôi là mèo lông dài, tên khoa học là Maine Coon, xuất thân là giống mèo được nuôi để canh giữ nông trường, kỹ xảo bắt chuột đã khắc vào xương cốt rồi."

"Mào canh gác?" Hứa Thiên Hợp ngẩn người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Ý là nó bắt chuột rất lợi hại sao?"

Văn Tâm gật đầu muốn nói đúng, người phụ nữ vừa rồi lại xen lời: "Hừ, bây giờ mèo cưng đều được nuôi trong phòng ấm, ăn ngon uống ngon, chỉ sợ từ lúc sinh ra đến giờ chưa thấy chuột thế nào, sao có thể bắt mèo."

Văn Tâm: "..." Không để ý đến cô thì cô không thích đúng không?

Người phụ nữ xuất hiện trước mặt Văn Tâm. Trời rất lạnh, cô mặc một cái đầm trễ ngực màu đen, mang đôi giày cao gót bảy centimet, đeo một cái kính râm lớn, môi son màu vô cùng tươi. Văn Tâm liếc một cái đã phát hiện, chiếc đầm trên người cô ta nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Dior, túi trên tay cũng là bản số lượng giới hạn của Hermes, chưa kể lúc cô ta đưa tay lên, chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh trên tay thiếu chút nữa làm mù mắt người khác. Liên hệ với kí ức của nguyên chủ, Văn Tâm rốt cuộc cũng nhận ra cô ta: Phó Lăng Huyên, tiểu hoa đán đang nổi trong giới giải trí.

Diện mạo Phó Lăng Huyên kỳ thật không phải kiểu người đẹp truyền thống Trung Quốc, mang một phần tư huyết thống dân tộc thiểu số khiến ngũ quan của cô ta càng thêm thâm thúy, mũi cao thẳng, hơn nữa cô ta cao hơn một mét bảy mươi lăm, đứng giữa đám đông đúng là hạc trong bầy gà. Chính vẻ đẹp dị vực đó của cô ta lại khiến mọi người si mê, luôn đứng đầu các bảng xếp hạng người đẹp, chỉ cần là nhân vật cô ta đóng, dù có diễn hỏng thế nào khán giả cũng sẽ khoan dung nói: Ít nhất cô ấy đẹp.

Hiển nhiên, tính tình Phó Lăng Huyên không dễ chọc như lời đồn. Cô ta đứng cạnh Văn Tâm, đuôi mắt khẽ nhếch, không chút nào che giấu sự khiêu khích: "Văn Tâm, đúng không?"

"Đúng." Văn Tâm cong khóe miệng, cười thật ngọt.

Đi cạnh Phó Lăng Huyên còn một người nữa. Cô gái này không nổi bật bằng Phó Lăng Huyên, nhưng cô ấy cũng là một trong những tiểu hoa đán có tên tuổi, tên Nguyễn Thu. Nguyễn Thu thoạt nhìn như tên của cô, mềm mại, có vẻ vô hại. Nhưng không biết vì sao, ấn tượng của nguyên chủ với cô ấy lại không tốt chút nào.

"Nào nào nào, đừng chỉ vì một con mèo mà làm lớn chuyện chứ, mọi người đều đến đủ rồi, vậy giới thiệu với nhau trước đi." Hứa Thiên Hợp cười cười với ba người: "Lăng Huyên, mọi người đã biết nhau rồi thì tôi không nói nhiều nữa. Tiểu Thu, chúng ta từng hợp tác ở phim trước rồi nhỉ. Văn Tâm, cô là người mới, có gì không hiểu thì cứ việc hỏi mọi người."

"Đạo diễn, Văn Tâm cũng không phải người mới gì đâu." Phó Lặng Huyên tháo kính râm, lộ ra gương mặt diễm lệ vô cùng, cười nói: "Cũng ra mắt ba năm rồi."

EQ Văn Tâm cũng không thấp, cũng nhìn rõ cô Phó Lăng Huyên này hình như nhìn cô không vừa mắt. Hơn nữa, cô ta cũng không có ý định che dấu sự ghét bỏ này. Nói thật Văn Tâm không hiểu, Phó Lăng Huyên là nữ chính bộ phim này, dù Văn Tâm có gia nhập đoàn hay không thì cũng đâu ảnh hưởng đến vị trí của cô ta chứ. Chẳng lẽ lại có người không thích vai nữ chính mà lại nhìn trúng vai nữ số hai? Vai nữ phụ này có gì đặc biệt hả?

Văn Tâm sao mà nghĩ tới, cô đúng là không cướp chỗ của Phó Lăng Huyên nhưng lại lấy vai của bạn thân cô ta – Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu ban đầu được phân đóng vai nữ số ba. Nhưng vì vai nữ số hai mãi vẫn chưa được quyết định, cô tự đề cử mình với Hứa Thiên Hợp, tự cho là mình có thể khiêu chiến nhân vật nữ số hai. Tuy Hứa Thiên Hợp cảm thấy cô ấy không hợp vai này nhưng thật sự chưa chọn được người thích hợp, cũng định cho Nguyễn Thu thử xem. Nguyễn Thu vô cùng vui mừng, từ nữ số ba thành nữ số hai, phần diễn thêm cũng không phải một chút đâu. Ai ngờ, đạo diễn Hứa vừa định cho cô ấy thử, bên nhà đầu tư đã gọi điện thoại đến, ý định này của Nguyễn Thu đành phải ngâm nước nóng.

Nguyễn Thu gọi điện khóc lóc kể lể chuyện này cho bạn thân của mình là Phó Lăng Huyên. Phó Lăng Huyên nghe xong giận vô cùng, mắng Văn Tâm dựa vào có hậu trường chống lưng không biết xấu hổ. Nguyễn Thu dù không quá nổi tiếng, nhưng cũng là diễn viên xuất thân chính quy, mà Văn Tâm này là con gà rừng ở đâu chạy ra? Phó Lăng Huyên đang định lên Weibo trút giận, may mà lúc ấy có người đại diện ở đó, trực tiếp tịch thu di động của cô ta mới khiến mọi chuyện không rối tinh rối mù lên. Nhưng cơn giận trong lòng Phó Lăng Huyên bị nghẹn lại, đang muốn tìm cơ hội phát ra. Cô ta nhìn đâu cũng thấy Văn Tâm không vừa mắt, đã thế ngày đầu tiên khởi quay Văn Tâm còn trắng trợn mang theo thú cưng.

"Quá kiêu ngạo, tôi hoạt động trong giới này nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người nào ỷ có hậu trường mà kiêu ngạo như vậy." Cửa phòng nghỉ đóng lại, Phó Lăng Huyên đá giày cao gót trên chân ra, đâu còn chút dáng vẻ cao quý ưu nhã nào.

Nguyễn Thu nhanh chóng chạy đến an ủi cô ta: "Chị Huyên, chị đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu."

Phó Lăng Huyên hận rèn sắt không thành thép nhìn Nguyễn Thu: "Thu Thu, chị đang bất bình cho em mà, em xem em vừa có kỹ thuật diễn vừa có danh tiếng, chỗ nào không bằng cái người ỷ hậu trường kia, kết quả giờ em chỉ có thể làm nữ số ba, cô ta thì hay rồi, mang theo cả thú cưng nhập đoàn, cứ như đi nghỉ dưỡng vậy."

Nguyễn Thu sầu sầu mắt: "Chuyện này... chỉ có thể trách em vô dụng."

"Đồ ngốc, sao có thể trách em chứ!" Phó Lăng Huyên vừa thấy vẻ mặt mất mát của Nguyễn Thu, đau lòng nói: "Chuyện này em đừng để ý, cứ để chị lo."

"Chị Huyên, chị..."

"Chị đã xem những bộ phim trước kia của Văn Tâm, cô ta chỉ có cái vẻ ngoài bình hoa thôi." Phó Lăng Huyên cười khẽ, nụ cười khinh khi: "Chị hiểu tính đạo diễn Hứa, ông ấy cho dù không cần tiền bán mạng cũng phải bảo đảm chất lượng sản phẩm của mình, em nói xem, nếu ông ấy thấy được nguyên hình của Văn Tâm thì sẽ thế nào?"

"Chị Huyên, làm vậy không sao chứ?"

"Có thể có chuyện gì chứ? Cùng lắm thì đạo diễn Hứa biết thôi, em thấy dựa vào quan hệ của chị và đạo diễn Hứa, ông ấy sẽ nhẫn tâm trách tội chị sao?"

"Vậy, em cảm ơn chị Huyên..." Nguyễn Thu vô tội chớp chớp mắt, đơn thuần như chú cừu non không màng thế sự.

____________________

Hai giờ chiều.

"Khí Phi" chính thức khởi quay.

Vì là ngày đầu tiên nên tất cả mọi người trong đoàn phim, trừ vai nam chính còn đang tham gia đoàn phim khác chưa đến được, đều tập trung xem cảnh diễn.

Cảnh diễn đầu tiên là cảnh nữ chính vừa tiến cung. Phó Lăng Huyên mặc trang phục diễn, mang trang sức đỏ rực, hệt như mỹ nhân cổ đại từ trong tranh ra. Cô ta vừa xuất hiện, mọi người không khỏi hít một hơi. Cô ta là nữ chính bộ phim này, cũng chính là "Khí Phi". Cô vốn là con gái một phú thương trong dân gian, vì diện mạo tuyệt mỹ nên được Hoàng Đế nhìn trúng khi đi tuần, gương mặt này của Phó Lăng Huyên làm người ta không hề hoài nghi tình tiết này.

Kế đến là nữ số hai, Văn Tâm. Cô đóng vai chính cung Hoàng Hậu, là nhân vật hoàn toàn tương phản với vai "Khí Phi" của Phó Lăng Huyên. Khí Phi quyến rũ, Hoàng Hậu đoan trang uy quyền; Khí Phi xuất thân thấp hèn, phụ thân huynh đệ của Hoàng Hậu đều là Đại Tướng quân chiến công hiển hách; Khí Phi không thích đọc sách chỉ thích đánh đàn, Hoàng Hậu tri thức lễ nghĩa, tinh thông lục nghệ. Mọi người vốn nghĩ dưới vẻ đẹp của Phó Lăng Huyên thì là ai cũng sẽ bị lu mờ. Nhưng khi Văn Tâm đóng vai Hoàng Hậu xuất hiện mọi người mới ngộ ra: Hóa ra vẻ đẹp đoan trang ung dung cũng có thể động lòng người như vậy, so với nó thì sự quyến rũ không thể nào so được.

Phó Lăng Huyên nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cũng chỉ là một khuôn mặt thôi mà.

Văn Tâm đã hoàn toàn nhập diễn. Theo kịch bản, Phó Lăng Huyên vừa vào cũng, phải đến bái kiến Hoàng Hậu. Vì có xuất thân thấp hèn, Hoàng Hậu cho rằng cô ta không hiểu quy củ trong cung nên đã phái mấy nha hoàn thủ hạ dạy cô ta lễ nghi. Nói là dạy dỗ, kỳ thật là giám thị, còn thêm giáo huấn.

Trong đầu hiện lên lời thoại đã thuộc làu làu, Văn Tâm khẽ nhếch miệng: "Gia Phi vừa vào cung, chắc vẫn chưa quen với quy củ trong cung, vừa khéo dưới trướng Bổn cung có mấy nha đầu lanh lợi, ta ban thưởng cho ngươi."

"Tạ Hoàng Hậu ân điển." Phó Lăng Huyên khom người hành lễ, ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười: "Chỉ là hôm trước Bệ hạ niệm tình Thần thiếp phải xa quê hương, đã ân điển cho Thần thiếp mang nha đầu hầu hạ trong nhà theo. Ý tốt của Hoàng Hậu nương nương, Thần thiếp sợ là không có phúc hưởng."

Văn Tâm nhíu mày, đổi lời thoại? Đoạn này rõ ràng phải nhận chứ. Phó Lăng Huyên nhẹ nhàng cười, trong mắt ánh lên một tia khiêu khích. Văn Tâm lập tức hiểu rõ, cười: "Muội muội đùa khéo rồi, nha đầu hầu hạ có lý nào lại ngại nhiều, cung Gia Định nuôi không hết thì Bổn cung lại lệnh Phủ Nội Vụ đổi cung khác cho ngươi."

Phó Lăng Huyên không nghĩ đến Văn Tâm phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa còn trả được lời thoại của cô ta, sắc mặt khẽ biến: "Thần thiếp vừa vào cung, không dám phô trương xa xỉ như thế."

"Nào có, muội muội vừa nhập cung đã dám chống đối Bổn cung, còn có gì không dám?" Văn Tâm lại hỏi cô ta.

"..." Phó Lăng Huyên cứng họng.

Hứa Thiên Hợp rốt cuộc nhìn không được nữa nổi cơn giận: "Lăng Huyên, cô làm cái quỷ gì vậy, không nhớ lời thoại sao? Có không nhớ kỹ thì cũng phải đúng ý một hai phần chứ, nói bậy bạ sửa loạn cốt truyện là sao?"

"Tôi..." Phó Lăng Huyên tức đến hốc mắt cũng đỏ. Cô ta vốn định cho đạo diễn Hứa nhìn rõ bộ mặt thật của Văn Tâm, ai biết Văn Tâm lại phản ứng nhanh như vậy, bị cô ta sửa lời thoại bất ngờ cũng đối đáp trôi chảy, ngược lại cô ta lại không tiếp diễn được.

"Có được chưa, không thì cô xuống dưới học lại lời kịch." Đạo diễn Hứa cau mày. Ông ta làm đạo diễn không ngại diễn viên tự phát huy bất ngờ, nhưng tiền đề là diễn viên có thể tự xử lý gọn gẽ, không được ảnh hưởng đến cốt truyện. Phó Lăng Huyên đã hợp tác với ông ta vài lần, ông ta còn tưởng năng lực của cô ta không có vấn đề. Không nghĩ tới Phó Lăng Huyên đột nhiên tụt lại, ngược lại cô Văn Tâm mà ông ta vốn không xem trọng biểu hiện lại tốt ngoài dự kiến.

Phó Lăng Huyên nổi giận đùng đùng làm gì có tâm trạng diễn tiếp, hơn nữa đối thủ còn là Văn Tâm, càng làm cô ta thêm nóng nảy. Cô ta thừa dịp này xuống đài trước, muốn nghỉ ngơi một chút để bình ổn tâm trạng, bình tĩnh bình tĩnh, cách này không được thì dùng cách khác. Đột nhiên...

"A! Cái gì vậy!"

Một con chuột màu đen lớn chừng mười mấy centimet không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt Phó Lăng Huyên. Con chuột vẫn còn sống, cả người run bần bật cứ như vừa gặp phải chuyện gì ghê rợn lắm. Chỉ chốc sau, mèo đen lớn không biết từ đâu thảnh thơi đi ra. Đôi mắt màu vàng kim dựng lên liếc con chuột một cái, lập tức, chân chuột run run bò hướng dưới chân Phó Lăng Huyên, càng lúc càng gần.

Trước mắt Phó Lăng Huyên tối sầm, thiếu chút nữa bị dọa ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.