Edit: Tiệm Bánh Sò
Mọi người bấy giờ mới phản ứng lại. Má ơi, chuột đâu ra vậy!
Mấy trợ lý của Phó Lăng Huyên vội vàng vây lại, bao vây chặn đường đòi đánh đòi giết, hành hình con chuột lớn. Con chuột này sống đã lâu, vốn phải vô cùng nhanh nhạy tinh ranh, thế mà giờ cứ như mất ý thức đưa tay chịu trói, không chút năng lực chống cự. Bắt nó xong, mọi người trong đoàn nhìn mèo đen bằng ánh mắt khác hẳn.
"Hóa ra con mèo này thật sự biết bắt chuột, không phải giả."
"Con mèo đẹp như vậy, không nghĩ đến là tay bắt chuột mát tay, nó còn chưa động móng vuốt nữa mà con chuột đã bị dọa đến nhũn người rồi."
"Đừng hỏi nhiều, đó là thiên phú, đó là gen khắc trong xương rồi!"
"Nhìn vậy mà nó giống chủ thật đó..."
Văn Tâm đang quay phim không thể nhận mấy lời khích lệ này, nhưng tai mèo đen nhanh nhạy, đem hết lời nghị luận của mọi người vào trong tai. Nhưng nó cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lúc nghe đến câu cuối giống chủ mới giật giật lỗ tai, tự phản bác trong lòng: Ai giống người phụ nữ kia chứ?
Giây tiếp theo, Lý Tinh Tinh nhanh chóng ôm mèo đen lên, cực kỳ sợ hãi nói: "Nhóc con sao con có thể đi bắt chuột chứ, chuột dơ lắm đó!"
Mèo đen: "?" Không phải tôi bắt, là tự nó vô dụng mà, OK?
Lý Tinh Tinh lo lắng sốt ruột kiểm tra lại móng vuốt và bộ lông mượt mà xinh đẹp của mèo đen, thấy không bị dơ mới lầu bầu nói: "Vốn đã không thích tắm rồi, nếu bị dơ thì làm sao."
Mèo đen câm nín.
"Nhưng mà Nhóc con nè, sao kỹ thuật diễn của chị Tâm Tâm đột nhiên lại tốt như vậy, cứ như là bị đổi thành một người khác vậy..."
Nhìn Văn Tâm ăn diện lộng lẫy, giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất trong phim trường, ánh mắt Lý Tinh Tinh có chút mơ hồ. Thời gian cô bé đi theo chị Tâm Tâm cũng không dài, mới chỉ chừng bốn tháng. Nhưng Lý Tinh Tinh thân là trợ lý, chắc chắn hiểu rất rõ chủ của mình. Không phải cô bé nghĩ xấu chị Tâm Tâm mà là những bộ phim trước thật sự quá cay mắt, dù chị Tâm Tâm có đẹp đến đâu cũng cứu không nổi. Giờ đây, chị Tâm Tâm chỉ tham gia một chương trình, kỹ thuật diễn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Lý Tinh Tinh biết Văn Tâm có bỏ công luyện tập trước, nhưng cũng đâu thể khiến trình độ của chị ấy tiến bộ vượt bậc như vậy? Lý Tinh Tinh vốn đơn thuần, không liên tưởng đến mấy việc xuyên qua gì, chỉ tìm một cái cớ thuyết phục mình: "Nói không chừng chỉ Tâm Tâm rốt cuộc cũng thông suốt, dù sao cũng đã làm diễn viên ba năm, tích lũy cũng đủ rồi."
Nhưng mèo đen không nghĩ đơn giản như vậy. Nó nhìn Văn Tâm mặc phục diễn Hoàng Hậu trên phim trường không xa, không biết nghĩ gì, thần sắc dần nghiêm trọng lên.
____________________
Văn Tâm diễn xong đã là năm giờ chiều. Vì là ngày đầu tiên, hơn nữa nam nữ chính cũng chưa xuất hiện đủ nên đạo diễn cũng không đặc biệt yêu cầu gì thêm, tập hợp mọi người lại nói mấy câu rồi cho mọi người nghỉ ngơi.
Văn Tâm còn chưa kịp thay trang phục diễn đã chạy đến trước mặt mèo đen nịnh nọt: "Nghe nhân viên công tác nói Nhóc con vừa bắt được một con chuột lớn, trời ạ, Nhóc con à con là mèo tiên gì vậy, xinh đẹp như vậy đã đành, còn bắt chuột lợi hại như vậy!"
Mèo đen khinh thường run run lỗ tai. Những lời này anh vừa nghe mấy người đó nói chán rồi, không nói được gì mới mẻ sao?
"Nhưng lần sau con đừng làm vậy nhé, hù nó thì thôi, đừng chạm móng vuốt vào nó, trên người chuột nhiều vi khuẩn lắm, nhỡ như con sinh bệnh thì mẹ sẽ đau lòng lắm." Thừa dịp mọi người đang bận rộn, Văn Tâm đến bên cạnh mèo đen, nhỏ giọng dặn dò.
Mèo đen nhìn cô một cái: Cô thấy tôi là người sẽ lấy móng vuốt chạm vào mấy con chuột dó sao?
Có lẽ ánh mắt mèo đen quá kiêu ngạo khó thuần nhắc nhở Văn Tâm, cô tỉnh ngộ: "Đúng rồi ha, sao Nhóc con có thể dùng móng vuốt chạm vào chuột chứ, vậy sao con bắt được nó vậy?"
Vừa rồi nhân viên đoàn phim đã chia sẻ trong nhóm của đoàn ảnh của con chuột kia. Văn Tâm cũng sợ chuột, nhưng càng lo cho Nhóc con nhà mình hơn, cô còn lén nhìn ảnh con chuột kia. Nó thật lớn, to gần bằng một con mèo con luôn.
Mèo đen không biết nói, hiển nhiên không thể trả lời Văn Tâm.
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu từ sau lưng truyền đến. Văn Tâm ngây ra một lúc, quay đầu lại, nhìn thấy trên tường của phim trường có mấy con mèo nhà Trung Quốc dáng người thon thả mạnh mẽ tập trung lại, kêu meo meo về hướng mèo đen. Nếu Văn Tâm có thể nghe hiểu tiếng mèo, cô sẽ nghe đàn mèo kia nói thế này:
"Lão đại lão đại, có vừa lòng con chuột lúc nãy không?"
"Lão đại lão đại, sao ngài lại ở cùng với mấy tên nhân loại thấp cấp đó, mau đến chỗ chúng tôi đi."
"Lão đại lão đại ngài thật ngầu quá, trong cơn mưa gió đêm nay tôi đứng trên tường thành chờ ngài~"
Mèo đen: "..."
Xì một tiếng, Văn Tâm nhịn không được bật cười: "Đừng nói là, con chuột đó là do mấy tên đồng bọn này giúp con bắt chứ?"
Mèo đen hình như bị nói đến phiền, quay đầu về đám mèo kia gầm nhẹ một tiếng. Mấy con mèo hoang đó đã bao giờ bị hù dọa như vậy đâu, lập tức bị dọa đến tháo chạy khắp nơi như con chuột đáng thương kia.
"Ấy, sao lại chạy rồi?" Văn Tâm còn muốn nhân cơ hội vuốt mấy con mèo đó một phen nữa, kết quả chúng lại chạy mất, vẻ mặt cô hơi đáng tiếc.
Lý Tinh Tinh đi đến: "Chị Tâm Tâm, để em trông Nhóc con, chị đi thay quần áo đi."
"Ok, không thành vấn đề." Văn Tâm trộm nhéo cái tai lớn đáng yêu của Nhóc con, thừa dịp nó còn chưa kịp nổi giận, bỏ chạy nhanh như bôi dầu lên chân.
____________________
Về khách sạn, Văn Tâm đã thấy có gì đó không đúng. Cái quỷ gì vậy, Tần Mạn chỉ đặt thuê cho cô một gian phòng tiêu chuẩn thôi hả? Công ty chia cho bà ta ít nhất một nửa thù lao đóng phim đó! Phòng tiêu chuẩn thì thôi đi, ngay cả bếp và tủ lạnh cũng không có, sao cô nấu cơm cho Đại lão đây, chả lẽ suốt ba tháng này để Đại lão ăn thức ăn cho mèo sao?
Đại lão ăn thức ăn cho mèo tương đương với ăn không ngon, ăn không ngon tương tương với Đại lão nổi giận. Tưởng tượng đến Đại lão nổi giận, Văn Tâm đứng ngồi không yên. Cô gọi điện cho Tần Mạn: "Phó tổng Tần, tôi cũng đóng vai nữ số hai mà, không nói phòng tổng thống thì ít nhất cũng có tư cách ở phòng hạng sang chút chứ?"
"Ài, gần đây tài chính công ty có chút căng thẳng, cô chịu uất ức xíu nha." Tần Mạn giả mù sa mưa than thở.
Văn Tâm không cần nghe cũng biết bà ta nói dối, cười ra tiếng: "Phó tổng Tần, tôi uất ức không sao, dù sao cũng quen rồi mà. Chỉ là bà cũng biết cả đoàn phim đều ở chung khách sạn, không chừng có ngày nào đó mấy diễn viên chung đoàn đến phòng tôi đối diễn, bà xem nếu bị họ thấy công ty chúng ta keo kiệt vậy thì họ sẽ nghĩ thế nào?"
"..." Tần Mạn tức đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Cũng đúng, trong giới này quen thói giẫm cao đạp thấp, trong mắt mấy tinh minh kia cũng chỉ có danh lợi. Nhỡ như họ vì chuyện phòng này mà có ấn tượng không tốt với Lợi Thiên, như vậy sau này Lợi Thiên muốn hợp tác với họ cũng khó khăn hơn.
Văn Tâm lại châm dầu vào lửa: "Đương nhiên, nếu bà không ngại, tôi cũng không có ý kiến."
Tần Mạn cân đối lợi hại một hồi, đành cắn răng đồng ý: "Giờ tôi sẽ liên hệ lại bên khách sạn đổi một phòng hạng sang cho cô."
Văn Tâm: "Phải có phòng bếp tủ lạnh đó~"
Tần Mạn: "..." Sao cô không yêu cầu thêm phòng gym, phòng vũ đạo luôn, trực tiếp lên trời luôn đi!
Đương nhiên, bất mãn thì bất mãn, Tần Mạn cuối cùng vẫn đặt lại một phòng hạng sang cho cô.
Tối đến, hai người một mèo chuyển sang phòng lớn. Có điểm này không hoàn mỹ là không gian trong phòng có hạn. Tổng cộng hai phòng, một phòng Lý Tinh Tinh ở, một phòng khác... Văn Tâm đang định thay quần áo và Đãi lão nằm ăn vạ trong phòng không chịu đi mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ừm... Nhóc con, hay là, con tránh ra chút đi?" Văn Tâm nhịn không được kiến nghị.
Mèo đen làm bộ nghe không hiểu, đôi mắt khẽ híp, bất động như núi.
Văn Tâm: "..." Nhìn không ra con lại là một con mèo háo sắc vậy! Mẹ đúng là nhìn nhầm rồi!.
Mèo đen vẫn bất động.
Theo lý mà nói, lấy sự hiểu biết của Văn Tâm với Đại lão một, anh chắc chắn không phải loại người ham muốn sắc đẹp, nếu không có nhiều cơ hội vậy đã chiếm hết tiện nghi của Văn Tâm từ lâu rồi, đâu đến mức chỉ ôm ôm xoa xoa một cái cũng khó khăn như vậy. Trừ phi... Văn Tâm bị nghi ngờ.
Trong mắt Văn Tâm hiện lên nét cười.
Vẫn bị nghi ngờ sao? Nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn. Dù kỹ thuật diễn của cô tốt, nhưng chung quy vẫn khác biệt với nguyên chủ, hơn nữa thái độ của cô với Đại lão một khác biệt quá lớn, Đại lão nghi ngờ cũng là việc đương nhiên. Nhưng Văn Tâm không định trực tiếp nói chân tướng cho Đại lão một, Đại lão muốn nghi thì cứ nghi đi. Dù sao cũng không có chứng cứ.
Vì thế, Văn Tâm không coi ai ra gì cởi quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dây tơ lụa, vừa ôn nhu trí thức vừa hiện khí chất dáng người. Nhẹ nhàng kéo một cái, dây áo trượt từ cánh cổ trắng nõn xuống, rồi lại xuống nữa...
Mèo đen cứng đờ tại chỗ.
Thay quần áo xong, Văn Tâm buồn cười nhìn mèo đen cố tình xoay người đi, trong lòng nói, muốn đấu cùng chị hả, Đại lão ngài vẫn còn non lắm.
Nhưng cứ mãi như vậy cũng không tiện. Nếu có thể, Văn Tâm vẫn muốn mua một cái biệt thự nuôi mèo như trong thế giới của mình, vậy mới tự tại, hơn nữa không gian và phạm vi hoạt động của mèo cũng sẽ lớn hơn. Nghĩ như vậy, Văn Tâm nhịn không được thở dài.
Lý Tinh Tinh gõ cửa vào: "Sao vậy chị Tâm Tâm, có chuyện gì sao?"
Văn Tâm lắc đầu, chớp chớp mắt tủi thân: "Chị chỉ nghĩ, lúc chúng ta về khách sạn có nhìn thấy biệt thự trên đường, nếu chị nổi tiếng hơn, chúng ta có thể ở biệt thự mà không phải sống ở đây rồi."
Lý Tinh Tinh sửng sốt: "Là cái biệt thự nhỏ có tường rào đỏ sao?"
Văn Tâm gật đầu: "Đúng vậy, trong vườn còn trồng tường vi, thật đẹp."
"À, em biết của ai." Lý Tinh Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
"Em biết?" Văn Tâm kinh ngạc.
Lý Tinh Tinh đột nhiên lộ ra biểu tình đặc biệt sùng bái: "Em đương nhiên biết chứ, ở khu vực phim trường này, bất kể minh tinh nổi tiếng cỡ nào cũng chỉ có thể ở khách sạn, chỉ trừ một người ngoại lệ."
"Đó là..."
"Sở Tịch đó! Chị Tâm Tâm không biết Sở Tịch sao?"
"Sở Tịch?" Văn Tâm thấy cái tên này có chút quen tai, lại không nghĩ ra được đã nghe ở đâu.
Giây tiếp theo.
Ting! Ting! Điện thoại Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đồng thời vang lên.
Điện thoại Lý Tinh Tinh báo tin tức mới nhất của minh tinh, mà điện thoại Văn Tâm là cuộc gọi của cửa hàng thú cưng...