Edit: Tiệm Bánh Sò
P/S: Huhuhu xin lỗi mọi người vì cái sự quá rề rà này... TT nghỉ hai ngày ráng làm nhiều nhiều chương bù cho mọi người TT Mong mọi người thứ lỗi ~~
“Thổ lộ?”
Văn Tâm giật mình, thiếu chút nữa đã ôm không nổi mèo đen trong lòng rồi. Hai chữ này lại phát ra từ miệng Kỳ Trưng... Văn Tâm không khỏi tò mò: “Anh định thổ lộ thế nào?”
Không ngờ vấn đề này lại khiến Kỳ Trưng mắc kẹt. Anh đã tính hết trong đầu rồi, đã diễn tập lời thoại nhiều lần rồi, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng của Văn Tâm, nhất thời anh hơi hoảng. Rõ ràng trước khi đến đây Đường Duệ đã nói chỉ cần nói câu kia ra là được. Nhưng lời đã đến miệng rồi, Kỳ Trưng lại nói không ra. Ngay cả anh cũng không ngờ hóa ra mình lại sợ bị từ chối.
Trước kia Kỳ Trưng chưa bao giờ gặp phải vấn đề khó đến vậy. Dù đối mặt với chuyện gì anh vẫn luôn tự tin, nắm chắc thắng lợi, mà cuộc sống của anh cũng đã nói cho anh biết: Anh có được sự ưu ái của trời xanh. Mai đến khi gặp được Văn Tâm, tất cả đều thay đổi. Anh không chắc sau lời tỏ tình chắc có chút tình thú nào của mình, Văn Tâm sẽ tiếp nhận tình cảm này như anh mong đợi. Anh hiểu, tuy bề ngoài trông Văn Tâm rất dịu dàng, nhưng thực tế, cô rất kiên định với nguyên tắc của bản thân. Như buổi tối hôm đó, anh đưa ra yêu cầu vô lý, cô đã khéo léo từ chối.
Kỳ Trưng rũ mắt, ánh mắt vốn đã thâm trầm càng thêm nặng nề. Anh nhỏ giọng nói: “Tôi mua hoa.”
Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, bày đầy sau xe, còn có cả gấu bông thiết kế cao cấp đáng yêu. Đây là ý tưởng Đường Duệ chỉ cho anh, nói là, ai cũng tỏ tình như vậy, xác suất thành công đến tám mươi phần trăm, còn hai mươi phần trăm thì tốt nhất là cứ mua nhiều hàng xa xỉ, con gái đều thích hết.
“Nhưng nhất định là cô Văn sẽ thích.” Đường Duệ chốt hạ.
Lúc Đường Duệ hưng trí sắp xếp, Kỳ Trưng không phản đối. Nhưng khi anh thực sự đứng trước mặt Văn Tâm, anh đột nhiên cảm thấy đám hoa trong xe thật quá tục tằng. Chắc là Văn Tâm không thích đâu nhỉ? Có lẽ nếu tặng cho cô ấy một con mèo mới, không chừng cô ấy còn vui hơn. Nghĩ vậy, tự dưng có một cảm xúc bực bội khó nói dâng lên trong lòng.
“Cho tôi xem hoa anh mua đi.” Văn Tâm nói.
Kỳ Trưng bất ngờ giương mắt. Văn Tâm cười cười: “Để xem thử, tôi muốn xem thử một chút, chưa từng có ai tặng hoa cho tôi đâu.” Đương nhiên là giới hạn trong đời này, cô âm thầm bổ sung.
Kỳ Trưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, dẫn Văn Tâm đi về phía xe mình, vì cần không gian sau xe lớn nên anh cố ý không lái theo chiếc Bentley thường ngày mà đổi thành một chiếc Lamborghini hai chỗ. Một mảng lớn hoa hồng đỏ đập vào mắt, nhìn kỹ thì hoa hồng còn vương sương sớm, lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến kinh người.
“Oa!” Từ ánh mắt đầu tiên Văn Tâm đã bị kinh diễm. Tuy cô là minh tinh, nhưng thử hỏi có cô gái nào không thích cảnh này.
Kỳ Trưng nghe thấy tiếng cảm thán của cô, trái tim chùng xuống như được rót vào sức sống một lần nữa, nhảy lên thình thịch.
“Em thích không?”
Văn Tâm quay đầu nhìn anh, híp mắt cười: “Thích, rất đẹp.”
Có lẽ là câu này đã cho Kỳ Trưng dũng khí thật lớn lao. Anh nghe mồn một tiếng tim mình đập, nói: “Tôi cũng thích em, muốn em làm bạn gái của tôi.”
“...” Văn Tâm ngây người, không nói gì.
Kỳ Trưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Văn Tâm, cả người như bị đóng băng.
“Vậy lúc nãy anh tiếp thoại với tôi à?”
“Hả?” Kỳ Trưng không ngờ Văn Tâm lại trả lời vậy.
“Rõ ràng là tôi trả lời thích hoa, đâu có nói thích anh.” Giọng điệu Văn Tâm cứ mấy cô nữ sinh đang oán trách, nếu để vậy không phải là thành cô thổ lộ trước sao?
“Nhưng mà...” Văn Tâm dừng một chút, chủ động đưa mèo đen cho Kỳ Trưng để anh ôm giúp mình, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Tôi cũng thích anh thật.”
Kỳ Trưng chưa phản ứng kịp. Cung phản xạ của anh trên phương diện tình cảm trước giờ hơi chậm, nhưng Văn Tâm lại đột nhiên kề sát mặt anh, nơi nào đó vô cùng mềm mại chạm vào mặt anh. Lúc này dù Kỳ Trưng có không biết phong tình đến đâu thì cũng hiểu: Đó là một nụ hôn bày tỏ.
Hôn trộm thành công, bề ngoài thoạt nhìn Văn Tâm như chẳng có gì, thật ra trong lòng đang thấp thỏm, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô cũng không biết mình làm sao nữa. Ngày đó sau khi tạm biệt Kỳ Trưng, mỗi ngày nhìn Nhóc con, nhìn bình giữ nhiệt trên bàn, trong lòng sẽ nhớ đến câu kia của Kỳ Trưng: “Đừng đăng video kia lên mạng được không?”
Cô đoán là anh đang ghen tị, nhưng lại không biết nên biểu đạt thế nào. Văn Tâm thầm nghĩ, sao lại có người chẳng biết phong tình là gì thế chứ. Nhưng lại chính cái người chẳng hiểu phong tình kia đã lo nghĩ mọi mặt trong cuộc sống của cô. Giúp cô hủy hợp đồng công ty cũ, sắp xếp cho cô một ejkip đáng tin tưởng, thậm chí cả cái ghế cô ngồi không thoải mái cũng giải quyết. Trông anh lúc nào cũng rất nghiêm túc, ngay cả khi làm mèo mặt lúc nào cũng nhăn nhó khổ sở, nhưng Văn Tâm hiểu, đáy lòng anh là một chú mèo con mềm mại nhất, cứ như thiên thần hộ mệnh của mình vậy. Cô không thể nghĩ ra được có lý do gì từ chối anh, nhưng cũng không đơn thuần chỉ vì anh đối xử tốt với mình. Vậy nên, nếu anh không hiểu phong tình như vậy thì mình cứ bước trước một bước là được.
Đây cũng là lần đầu tiên Văn Tâm yêu đương. Ở phương diện này, tuy so với Kỳ Trưng thì Văn Tâm không đến nỗi ngốc nghếch, thậm chí cô đã từng thử cảm giác yêu đương trên phim ảnh, nhưng đến lúc thật Văn Tâm mới hiểu, hóa ra mọi chuyện chẳng thể không chế được. Cô chủ động hôn anh một cái rồi liền hối hận ngay. Lỡ như... lỡ như... anh thờ ơ thì không phải là cô tự mình đa tình sao? Mặt Văn Tâm đỏ bừng.
“Đặt nó vào trong xe trước được không?” Kỳ Trưng chỉ chỉ mèo đen vướng bận trong lòng, nói.
“Được.” Văn Tâm đỏ mặt gật đầu.
Mở cửa xe, Kỳ Trưng đặt mèo đen to lớn trên ghế phụ, sau đó lý trí mới từ từ khôi phục. Anh nhớ lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt, chỉ mới thoáng qua, anh không chắc đó có phải ảo giác của mình hay không.
“Em vừa hôn tôi?”
“...” Văn Tâm rề rà quay đầu đi chỗ khác, không chịu trả lời. Cái người này sao vậy chứ, cô đã chủ dộng thế rồi...
Kỳ Trưng bước đến hai bước đến gần Văn Tâm, sau đó nghiêm túc bẻ đầu Văn Tâm quay lại, ép cô nhìn thẳng mình. Gương mặt hơi đỏ hồng của Văn Tâm càng nóng hơn, cô nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn.
“Hôn đó, không được sao?”
Kỳ Trưng không ngờ Văn Tâm lại nói trắng ra như vậy, nhưng nghĩ lại thì sở dĩ anh thích Văn Tâm không phải vì tính cách thẳng thắn này sao? Tình cảm trong lòng không thể kiềm chế được nữa, anh ôm lấy mặt cô, bắt chước cảm giác vừa rồi hôn nhẹ lên má cô một cái.
“Vậy tôi cũng hôn lại.”
“Xì!” Văn Tâm phì cười.
Sao người này lại đáng yêu như vậy chứ? Còn hôn lại, học sinh tiểu học hả?!
Kỳ Trưng thích nhất là nhìn Văn Tâm lúc cười, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng, cái mũi tuy không quá cao nhưng lại nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu. Cả đôi môi mềm mại kia nữa, không tô điểm thêm sắc tố nào, trời sinh đã hồng nhạt. Mỗi lần cô bị mấy con mèo nghịch ngợm trong nhà chọc tức sẽ bất giác cắn môi, lúc áy Kỳ Trưng liền nghĩ, nếu cô căn môi mình thì sẽ thế nào... Rất nhiều lúc, kỳ thật Kỳ Trưng không dám nghĩ thêm, trong đầu anh cứ như dã thú hung mãnh, nếu không kiềm lại thì nó sẽ phá tan gông xiềng, chạy ra.
Tách! Ánh sáng chớp lóe cùng tiếng phim chạy quấy rầy không khí giữa hai người. Cả hai đều rất nhạy cảm với máy ảnh, lập tức tìm được nơi phát ta tiếng. Đó là một người mặc áo khoác dài, rõ ràng là phóng viên, anh ta xấu hổ đứng trơ ra. Anh ta không ngờ sẽ bị phát hiện, anh ta chỉ ấn chụp theo bản năng nghề nghiệp thôi mà. Chụp xong anh ta mới ý thức được người kia không phải người anh ta có thể chọc được.
Kỳ Trưng, thái tử của Kỳ Thị, nhân vật lớn trong thương giới. Đừng nói anh ta chỉ là một phóng viên nho nhỏ, dù sau lưng anh ta là cả một ekip lớn, thậm chí có cả nền tảng làm chỗ dựa thì chẳng đáng gì so với Kỳ Thị. Anh ta lập tức chủ động xin tha.
“Ngại quá, Tổng giám đốc Kỳ, vừa rồi tôi không để ý đó là ngài, tôi xóa ảnh ngay đây, thẻ nhớ cũng đưa cho ngài luôn.”
Anh ta không muốn chỉ vì một chút tiền mà trêu chọc toàn bộ Kỳ Thị đâu. Nhưng thật không ngờ, thái tử Kỳ Thị vô cùng chán ghét phóng viên trong truyền thuyết không lấy thẻ nhớ như trong tưởng tượng của anh ta, thậm chí còn không yêu cầu xóa ảnh. Suýt nữa phóng viên đã tưởng mình nhận sai người rồi, kết quả giây tiếp theo anh ta đã nghe Kỳ Trưng nói: “Muốn chụp bao nhiêu thì chụp đi, chụp cho đẹp.”
Phóng viên: “???” Anh ta không nghe nhầm chứ?!
Phóng viên còn đang trợn mắt há hốc mồm, Kỳ Trưng đã xoay người, Văn Tâm cũng tự nhiên theo. Sau đó, phóng viên nhìn thấy thái tử Kỳ Thị quang minh chính đại ôm minh tinh đang nổi hiện giờ Văn Tâm, hôn một cái.
Phóng viên: “...”
Lý Tinh Tinh tính toán thời gian rồi quay về: “...”
Má! Anh ta chỉ là một phóng viên nhỏ bé đáng thương mà thôi, đâu phải chó săn thật chứ, làm gì đến nỗi phải nhét thức ăn cho chó như vậy chứ!
Đêm đó, hình ảnh Văn Tâm và Kỳ Trưng hôn nhau dưới gara được đăng tải trên các trang truyền thông lớn. Tất cả mọi người đều biết, Kỳ Trưng đã theo đuổi thành công.