Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 112: Chương 112: Thổ lộ




Edit: Tiệm Bánh Sò

Văn Tâm thấp thỏm xuống dưới. Tuy giờ đã khuya nhưng để đề phòng bị nhận ra, cô vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, còn khoác thêm một chiếc áo gió lớn bọc kín mình. Bên dưới lại yên lặng bất ngờ, cô liếc cái đã nhìn thấy Kỳ Trưng đứng dưới ánh đèn mờ cách đó không xa. Anh đứng rất thẳng, tây trang trên người cũng được là thẳng thớm, cảm nhận được ánh mắt của Văn Tâm, anh quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô. Không hiểu sao, da đầu Văn Tâm hơi tê dại. Ánh mắt ấy hệt như lúc cô nói với Nhóc con sẽ đón thêm mấy bé mèo về, quá giống. Thế nhưng cô vẫn can đảm đi qua.

“Kỳ Trưng...”

“Không lạnh sao?” Kỳ Trưng nhìn chiếc áo gió mỏng manh, mày hơi nhăn.

Văn Tâm ngây ngốc đáp: “Không lạnh, tôi có mặc áo ngủ nhung ở trong.” Ấy vậy Kỳ Trưng mới thôi ý định cởi áo khoác cho cô.

“Cái này cho cô.” Kỳ Trưng đưa một cái túi cho cô.

“Gì vậy?” Văn Tâm nhận, cô rất tò mò trong này có gì, nhưng túi ngoài được đóng gói cẩn thận, cô nhịn xuống không mở ra ngày trước mặt Kỳ Trưng.

Anh trả lời: “Không có gì, ít đồ chơi thôi.”

Văn Tâm ước chừng trọng lượng: “Hơi nặng.” Không phải lại là đồ cổ quý báu gì chứ?

Kỳ Trưng nhìn dáng người dịu dàng của cô dưới bóng đêm, trong lòng có gì đó nhảy thình thịch. Nhưng cứ tưởng tượng đến Văn Tâm thế này cũng có một mặt quyến rũ gợi cảm trên khấu thế kia, mà mặt lại không chỉ trình diễn cho riêng anh, anh rũ mắt trầm xuống.

“Đừng đăng video kia lên mạng được không?”

“...” Văn Tâm ôm túi, sứng sốt chớp chớp mắt.

Hình như hôm nay Kỳ Trưng hơi lạ. Anh không nói vì sao, nhưng Văn Tâm có thể nhìn thấy được ánh mắt đầy dục vọng độc chiếm của anh, có lẽ anh không muốn có nhiều người nhìn thấy cô nhảy. Hay là vì trong cô lúc nhảy hơi câu hồn? Văn Tâm nhớ lại đời trước các fans đánh giá màn trình diễn của cô thế nào, hình như là dùng hai chữ này nhiều nhất. Tuy giờ khuôn mặt thay đổi, cơ thể cũng khác, nhưng khí chất từ linh hồn lại không hề thay đổi.

Tình cảm của nam với nữ đều mang theo chút dục vọng độc chiếm trong đó, đặc biệt là người đàn ông như Kỳ Trưng. Tuy từ nhỏ anh đã tiếp nhận giáo dục phương Tây, hành vi cử chỉ rất nho nhã lễ độ, tuyệt đối không hề làm ra chuyện ép buộc phụ nữ, nhưng nói cho cùng thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Kỳ thật Văn Tâm cũng đâu có video, cô chỉ muốn trêu một chút thôi, nhưng giờ cô lại có suy nghĩ khác, cô thử hỏi Kỳ Trưng: “Anh định dùng thân phận gì để hỏi vấn đề này?” Ông chủ, hay là... bạn trai?

Nhưng hiển nhiên, trai thẳng Kỳ Trưng chưa từng theo đuổi con gái, chưa từng yêu đương không hiểu ý ngầm ấy của Văn Tâm. Anh sửng sốt nửa giây, có thể nào cũng không thể lý giải được ý sâu xa trong câu nói của Văn Tâm, chỉ có thể phân tích trên mặt chữ. Tuy Văn Tâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng đó vốn dĩ đã là tính cánh của cô rồi, nếu bỏ qua vẻ ngoài dịu dàng này thì có phải ý của cô là: Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi không được đăng video?

Lần đầu tiên, Kỳ Trưng cảm giác mình thất bại đến vậy. Vì anh phát hiện, anh quả thật không có ký do gì bảo Văn Tâm không được đăng video lên. Một bên là ký trí, một bên là cảm xúc thiêu đốt đến hoảng loạn. Cuối cùng, Kỳ Trưng chỉ có thể khó nhọc mấp máy môi: “Xin lỗi.” Coi như tôi chưa từng nói vậy.

Dứt lời, Kỳ Trưng mở cửa nhanh chóng lên xe, bộ dạng từ đầu đến cuối rõ ràng là một kẻ thất bại. Văn Tâm nhìn bóng xe rời đi, cô hoảng hốt chớp chớp mắt. Đến khi hoàn hồn, trên mặt cô đã đầy dấu chấm hỏi.

???

Nhóc con, sao àm cứ trật đường ray thế hả?!

Văn Tâm buồn bực ôm túi lên lầu. Lý Tinh Tinh thấy cô quay về, vội vàng hóng chuyện: “Thế nào thế nào chị Tâm Tâm, Tổng giám đốc Kỳ gọi chị xuống à, ngài ấy nói gì vậy?”

Không chỉ Lý Tinh Tinh, giờ ai ai cũng biết Kỳ Trưng đang theo đuổi Văn Tâm, ai cũng tò mò rốt cuộc hai người này có bên nhau không. Nhưng ngay cả một câu thổ lộ bóng gió từ miệng Kỳ Trưng Văn Tâm cũng chưa từng nghe, sao cô có thể không buồn bực.

Thấy sắc mặt cô không vui, Lý Tinh Tinh thông minh không hỏi nữa, chỉ cầm cái túi giúp cô, hỏi: “Chị có muốn mở ra xem thử không hay là cất vào tủ?”

Tuy trong lòng Văn Tâm chán lắm, nhưng cô vẫn miễn cưỡng xốc tinh thần dậy, nói: “Để chị mở ra xem.” Dù sao cũng là món đồ mà Kỳ Trưng đã đi đường xa đem tới, chưa biết có quý hay không, nhưng nhất định rất quan trọng.

Kết quả... Cả hai mở to mắt ngạc nhiên.

“Đệm?”

“Còn là hình mèo nữa!”

“Cái này là cái gì? Gối mát xa?”

“Em có nghe nói về cái này rồi, cái này tuy đắt nhưng dùng tốt lắm, nếu dùng nó thì dù hôm nay có mỏi cổ cả ngày thì hôm sau vẫn nhảy nhót bình thường.”

Văn Tâm lấy hết đồ trong túi ra bày biện trên bàn trà. Ngày lúc này, những cảm xúc buồn bực nhỏ nhặt của tâm tư thiếu nữ liền bay biến, thay vào đó là sự ấm áp, cảm động tràn đầy trong lòng.

Hôm nay lúc ở studio cô chỉ thuận miệng than ghế quá cứng, ngồi không thoải mái, đạo diễn cũng chỉ cười cười nói vì hiệu quả của chương trình cô đành miễn cưỡng vậy. Kết quả đến tối Kỳ Trưng đưa nệm đến cho cô, rất mềm, đệm được lót đầy bông. Thời gian quay quá dài, hơn nữa lúc nào cô cũng phải ngồi ngay thẳng, qua mấy tiếng dồng hồ thì có là người sắt thì xương cổ cũng khó chịu. Các nghệ sĩ khác đều có trợ lý mát xa, nhưng chỉ riêng Kỳ Trưng lại gửi gối mát xa đến cho cô.

Còn cả bình giữ nhiệt này nữa. Có phải anh sợ nước cô uống không đủ ấm không? Nghĩ lại thì kỳ thật người mệt nhất phải là anh mới đúng. Ban ngày anh biến thành Nhóc con ngồi dưới khán đài xem. Đến tối anh lại biến thành người trở về xử lý công việc của Kỳ Thị. Sắp mười hai giờ rồi, người bình thường đều đã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, Văn Tâm cũng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng Kỳ Trưng lại phải vội vội vàng vàng lái xe về, không biết đến khi nào mới có thể chợp mắt. Văn Tâm lại nhìn mèo đen đang ngủ ngon lành trong ổ mèo cách đó không xa, cô lại gần, nhẹ nhàng hôn lên tai mèo.

Tổng bộ Kỳ Thị. Trong văn phòng vốn dĩ đã sớm không có bóng người giờ lại đèn đuốc sáng trưng. Kỳ Trưng về, thấy Đường Duệ còn đang tăng ca, anh chau mày: “Cậu về đi, ở đây có tôi rồi.”

Đường Duệ ngẩng đầu, cười nói: “Không sao, để phối hợp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của ngài, tôi đã ngủ ngày bù rồi.”

Thấy anh ta đúng thật không có vẻ gì là mỏi mệt, Kỳ Trưng không cản nữa.

Đường Duệ đứng dậy, pha cho Kỳ Trưng một ly cà phê, nhịn không được hỏi: “Thế nào rồi?”

Kỳ Trưng cởi áo khoác ngoài, anh tưởng anh ta đang nói đến chuyện công việc: “Đợi một lát, để tôi xem tài liệu xong rồi nói.”

“Không phải là hợp đồng.” Đường Duệ đặt ly cà phê lên bàn làm việc: “Là cô Văn ấy.”

“...”

Hiếm khi thấy Kỳ Trưng trầm mặc. Trong lòng Đường Duệ kêu lộp bộp, thầm nghĩ, hình như tiến triển này hơi sai. Không phải Tổng giám đốc Kỳ quan tâm săn sóc đích thân đưa đồ đến sao? Theo lý thì hẳn cô Văn phải cảm động lắm chứ, sao trông cứ như tỏ tình rồi bị từ chối vậy.

Đường Duệ cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Kỳ Trưng mím môi, ánh mắt càng nặng nề hơn. Anh không muốn nói nhiều về việc riêng của mình, đặc biệt còn là về Văn Tâm. Nhưng thất bại tối nay quá chật vật, khiến anh bất ngờ chẳng kịp phòng ngừa, cũng khiến anh không cam tâm. Trước giờ Kỳ Trưng không phải loại người không biết chấp nhận thất bại, trái lại anh còn rất kiên trì, cũng có năng lực chuyển bại thành thắng.

Anh kể hết mọi chuyện cho Đường Duệ. Phản ứng đầu tiên của Đường Duệ nằm trong dự kiến của Kỳ Trưng, vì ngay cả anh lúc đó cũng ngây người, sao Đường Duệ có thể không. Nhưng anh nào ngờ, Đường Duệ nhanh chóng hoàn hồn rồi lại dùng ánh mắt thần kỳ chưa từng thấy nhìn mình. Kỳ Trưng không hiểu ánh mắt kia có ý gì, nhưng theo trực giác của anh thì có vẻ không lạc quan lắm.

Đường Duệ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại ngại thân phận Kỳ Trưng, không thể nói ra. Cuối cùng, anh ta không nhịn được nữa, hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ, ngài từng thổ lộ với cô Văn chưa?”

“Thổ lộ?” Kỳ Trưng ngơ ngác.

Đường Duệ vừa thấy vậy đã hiểu ngay: “Vậy là chưa rồi.”

Kỳ Trưng giải thích: “Tôi đã công khai trên Weibo rồi.”

Đường Duệ: “...” Đóng dấu chứng nhận trai thẳng sắt thép!

Anh ta biết ngay mà, với EQ yêu đương của Tổng giám đốc Kỳ thì con đường tình của ngài ấy làm gì được thuận lợi. Uổng cho Tổng giám đốc Kỳ trời sinh có vẻ ngoài xuất sắc, lại có gia tài bạc triệu. Nếu là người bình thường thì đã đi ngang đường tình từ lâu rồi. Đường Duệ không chút lưu tình thầm mắng Tổng giám đốc Kỳ mà anh ta hằng kính trọng một lượt, nhưng anh ta vẫn không thể không kiên nhẫn cẩn thận mở một lớp dạy yêu đương cho Kỳ Trưng lần thứ hai.

Lên lớp xong, cả người Kỳ Trưng chấn động.

Kết thúc tập một của “Cố lên! Chàng trai!“. Trong ba ngày quay hình, từ huấn luyện viên đến các thực tập sinh đều kiệt sức. Sau ba ngày này, các thực tập sinh sẽ bắt đầu huấn luyện kín, các huấn luyện viên cũng được nghỉ ngơi mấy ngày. Văn Tâm đã không đợi được muốn về nhà thăm mèo con, chỉ muốn ôm mèo hít hít cho đã nghiền. Lịch trình mấy ngày nay quá kín, cô có muốn gọi video với mấy nhóc trong nhà cũng không có sức. Nhưng lúc đi cùng Lý Tinh Tinh xuống gara, đột nhiên cô nhìn thấy có bóng người đứng đằng xa.

Văn Tâm: “...”

Lý Tinh Tinh rất tinh mắt: “Chị Tâm Tâm, đột nhiên em nhớ ra mình còn quên đồ, để em quay lại lấy.” Nói xong, Lý Tinh Tinh chạy như bay.

Văn Tâm ôm mèo đen ngủ say trong lòng, trước mặt là Kỳ Trưng đứng nghiêm trang. Đột nhiên buồn cười quá đi mất... Cũng may năng lực quản lý biểu cảm của cô không tệ, chỉ khó nhọc nghẹn cười. Cô đang định làm bộ như không biết gì chào hỏi Kỳ Trưng thì anh đã mở miệng trước.

“Hôm nay tôi tới đây là muốn thổ lộ với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.