Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 105: Chương 105: Tặng cô




Edit: Tiệm Bánh Sò

Hai tháng trước, Lâm An đột ngột biến thành mèo con nhà Văn Tâm. Hiện tượng vượt khỏi phạm vi lý giải của khoa học này khiến Lâm An không còn tâm trí quan tâm đến chuyện nào khác. Cậu vừa âm thầm tiếp nhận sự thật sinh sống dưới thân phận của một con mèo con, vừa nắm chắc mỗi cơ hội tỉnh lại tiến hành điều tra chuyện này.

Đối với Lâm An, đây là đề bài khó nhất mà cậu từng gặp kể từ khi sinh ra. Nhưng chẳng khác gì trước đây, Lâm An chưa từng hoài nghi mình sẽ không tìm được đáp án. Chỉ là, cậu đột nhiên phát hiện, rõ ràng đáp án đã ở trước mắt rồi mà cậu lại không hề mong đợi như lúc đầu.

Trong xe, Tần Tu Văn vẫn tiếp tục lải nhải: “Cậu không biết là tôi đã đến bao nhiêu chỗ, tra xét bao nhiêu tư liệu mới điều tra ra manh mối này đâu. Nói cho cậu biết nếu lần này cậu công bố chuyên đề thì nhất định phải để tôi làm chung đó.”

Lâm An nhìn dòng xe trôi ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Nói tọng điểm.”

“Hì hì, giờ nói trước không thú vị.” Tần Tu Văn đã sớm quen thái độ của Lâm An, không giận dỗi, vẫn cứ cười hì hì.

Lâm An liếc Tần Tu Văn một cái. Ánh mắt gian xảo của tên này, cậu đã quen rồi.

“Tới rồi tới rồi, phòng đấu giá ở đằng trước.” Tần Tu Văn đột nhiên cao giọng, hưng phấn nói.

“Ừ.” Lâm An uể oải đáp.

Phòng đấu giá Sotheby's tối nay vô cùng náo nhiệt. Nguyên nhân là có một nhà sưu tầm người nước ngoài nổi tiếng đột nhiên chết vì bệnh, con cháu ông ta vì muốn phân chia tài sản nên không thể không tiến hành bán đấu giá những món đồ mà ông ta sưu tầm. Danh tiếng của chủ những món đồ đấu giá đêm nay hấp dẫn không ít nhà giàu có đam mê sưu tầm đến. Trong đám người tây trang chững chạc, Lâm An mặc một chiếc áo thun ngắn tay kết hợp với gương mặt non nớt có vẻ không hợp cho lắm. Có người còn chỉ về hướng cậu nói nhỏ.

“Hình như còn là thiếu niên?”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng trông mặt mà bắt hình dong.”

Lâm An và Tần Tu Văn coi như không nghe thấy, sau khi xuất trình vé, hai người được nhân viên dẫn đường đến phòng đặc biệt. Lâm An quan sát xung quanh, sắc mặt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là có gì, giờ cũng nên nói rồi chứ?”

“Tôi tìm thấy một bản ghi chép tương tự như những gì cậu nói trong một quyển sách cổ thất truyền.” Tần Tu Văn thu lại nụ cười cợt nhã, đứng đắn nói.

Lâm An nhìn hắn, không nói gì.

Hắn nói tiếp: “Hóa ra trong lịch sử thật sự có chủng tộc như vậy, hình thái có thể chuyển đổi giữa mèo và người.”

Tần Tu Văn không nói dối, có lẽ bản ghi chép này có tám, chín phần là thật. Nhưng nó có liên quan gì đến hội bán đấu giá hôm nay? Tần Tu Văn nhận ra suy nghĩ của Lâm An ngay, hắn liền định giải thích. Không ngờ còn chưa kịp nói thì màn hình trong phòng sáng lên, vật phẩm đấu giá đầu tiên xuất hiện.

Theo lời giới thiệu của MC thì đây là một bức tranh tinh xảo từ thời Bắc Tống. Thời Bắc Tống là thời kỳ đỉnh cao của hội họa, cả giá trị sưu tầm và thưởng thức đều rất cao. Nếu bức tranh này được vẽ bởi các bậc thầy nổi tiếng thì còn có thể bán được với giá cao ngất ngưỡng.

Nhìn thoáng qua, bức tranh có bố cục rõ ràng, kỹ xảo hội họa tỉ mỉ, nhân vật sinh động, hơn nữa còn được bảo tồn nguyên vẹn, quả là vật phẩm sưu tầm hiếm thấy. Tuy nhiên, bức tranh này lại có một điểm thiếu sót chí mệnh: Không có chữ ký của họa sĩ. Trong giới sưu tầm, tranh không có chữ ký thì giá trị sẽ xuống dốc không phanh. Thế nên dù mọi người có bị vẻ đẹp của bức tranh hấp dẫn đến thế nào thì cũng đành thở dài bỏ qua.

Ngoại trừ... Lâm An.

Từ khi bức tranh này xuất hiện Lâm An đã nhìn chằm chằm màn hình, gần như muốn khắc toàn bộ chi tiết của bức tranh vào đầu. Tần Tu Văn thấy vậy, nở nụ cười, quả nhiên là nó.

“Tôi không lừa cậu chứ.” Tần Tu Văn nói.

“Sao cậu lại phát hiện?” Lâm An nhìn bức tranh không chớp mắt, hỏi.

“Kỳ thật quyển sách cổ kia tôi tìm thấy trong nhà Angèle.”Tần Tu Văn nhún vai: “Cậu biết đấy, trước giờ trên danh nghĩa Angèle chỉ là nhà sưu tầm nhưng sau lưng vẫn thầm cấu kết với một số tên trộm mộ ở Trung Quốc. Tôi đoán quyển sách cổ kia và bức tranh này đều nhờ vậy mới có được.”

Lâm An chau mày, hỏi lại: “Có đem tiền không?” . Truyện Dị Năng

Tần Tu Văn: “...” Dẫn cậu tới xem thôi mà! Đâu có nói muốn mua đâu!

Đã bắt đầu báo giá, giá khởi điểm là một triệu, mỗi lần đưa biển sẽ tăng mười nghìn. Đối với một bức tranh không có chữ ký của tác giả, giá một triệu đã xem như không thấp rồi. Hơn nữa bức tranh này chỉ là vật đấu giá đầu tiên nên có rất nhiều người bàng quang, muốn đợi những vật phẩm sau.

Lúc này, có người ấn nút

“Một triệu lần thứ nhất.”

Tần Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, Lâm An đã cầm điều khiển trong phòng, ấn nút.

“Tích!”

“Một triệu lẻ mười nghìn lần thứ nhất.”

Tần Tu Văn hoảng hồn, lập tức chạy đến giật điều khiển lại: “Cậu điên rồi, chúng ta không có tiền đâu đó!”

“Cứ giành, tôi bỏ tiền.” Lâm An không lùi bước chút nào, giọng điệu vô cùng quả quyết.

Tần Tu Văn sửng sốt: “Sao lại có cảm giác cậu không giống ngày thường vậy? Bức tranh này đặc biệt vậy hả?”

Lâm An nhìn bức tranh trên màn hình, trên khung giấy đã ố vàng, một cô gái hiền từ ngồi nghỉ bên dòng suối, trong lòng ôm một con mèo quýt lớn. Cô gái xinh đẹp không đi giày, mắt cá chân buộc một chuỗi hạt, còn có thể thấy rõ móng chân hồng nhạt. Ngoại trừ con mèo quýt, bên cạnh cô gái còn có một con mèo nhỏ màu trắng đang leo lên chân cô. Thoạt nhìn thì kỳ thật cũng chỉ là một bức tranh bình thường thôi. Ở thời Bắc Tống, họa sĩ có thể khắc họa được hình ảnh thiếu nữ sinh động và mèo con hoạt bát đáng yêu đến vậy gần như rất ít. Nhưng có điều đặc biệt là... gương mặt cô gái này giống hệt Văn Tâm!

Không thể dùng lời nào hình dung được cảm giác lúc này của Lâm An, có khiếp sợ, có phức tạp, có cả hứng phấn... đủ loại cảm xúc đan xen nhau. Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa ra quyết định: “Tôi nhất định phải lấy được bức tranh này.”

“Bức tranh này quan trọng như vậy sao?” Tần Tu Văn hoảng sợ.

“Không quan trọng, chỉ là tôi thích.”

Lâm An không nhìn Tần Tu Văn, thấy có người ra giá tranh giành với mình, cậu ấn nút lần nữa: “Tôi ra giá hai triệu.”

Trong các buổi đấu giá, mọi người thường tăng giá theo đơn vị định sẵn để tranh giành vật phẩm, đặc biệt là với những bức tranh có giá trị sưu tầm thấp, giá khởi điểm một triệu đã là rất cao rồi. Nhưng Lâm An lại tăng liền đến hai triệu. Điều này nói cho mọi người biết rằng lần này cậu nhất định phải giành được nó. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cậu. Sau khi ra giá hai triệu, những người mua định chen chân cạnh tranh lập tức bỏ cuộc.

MC cười toe toét, đang định chốt giá thì đột nhiên lại xuất hiện bất ngờ, có một nhân vật bí mật liên hệ với phòng đấu giá qua mang, người ấy đề nghị mua bức tranh này với giá ba triệu. Tất nhiên Lâm An không nhận thua, cũng tăng giá theo. Người kia cũng không thiếu tiền, hai người bắt đầu tranh đua nhau theo đơn vị hàng triệu. Bức tranh vốn chỉ trị giá một triệu lại được nâng giá đến gần chín triệu, thậm chí còn có thể tăng thêm.

Toàn bộ phòng đấu giá khiếp sợ. Đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ bức tranh này có bí mật gì đó, chẳng lẽ nó là danh tác thất lạc của một họa sĩ nổi tiếng nào đó? Mọi người bắt đầu thảo luận, tìm hiểu tin tức về bức tranh.

Nửa giờ trước, sau khi Lâm An đi theo Tần Tu Văn, kỳ thật Văn Tâm vẫn không yên tâm lắm. Nhưng Lâm An cứ khăng khăng muốn ra ngoài, cô cũng không thể ngăn cản. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Văn Tâm gửi tin nhắn Wechat cho Kỳ Trưng.

“Tổng giám đốc Kỳ, Lâm An được bạn đón đi rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, anh có thể điều tra thử giúp tôi không?”

Thế lực của nhà họ Kỳ ở thành phố này rất rộng lớn, cơ bản chỉ cần Kỳ Trưng muốn thì không ai có thể thoát được mí mắt anh. Văn Tâm cũng nghĩ vậy nên mới gửi tin nhắn nhờ anh. Không ngờ anh lại trả lời rất nhanh.

“Gọi tôi là gì?”

Văn Tâm: “?”

Kỳ Trưng: “Cho cô một cơ hội nữa.”

Nghĩ một lát Văn Tâm mới nhớ ra, hình như lúc sáng cô đã nói với Kỳ Trưng sau này sẽ không gọi anh là Tổng giám đốc Kỳ nữa... Nhưng mà... sao lòng dạ anh hẹp hòi vậy hả!

Văn Tâm cầm điện thoại bồi hồi đi qua đi lại trong phòng khách. Cuối cùng, cô cũng nghĩ thông. Không phải chỉ là đổi xưng hô thôi sao, sợ gì?! Nghề của cô là diễn viên đó! Ngay cả tiếng ông xã cô cũng có thể gọi suôn miệng, chỉ là một cái tên Kỳ Trưng thôi mà, không khó. Vì vậy, Văn Tâm hạ quyết tâm bắt đầu soạn tin nhắn lại.

“Kỳ Trưng...”

Leng keng! Tiếng chuông cửa vang lên, Văn Tâm thả điện thoại xuống từ từ chạy đến cửa, nhìn bóng người quen thuộc trong màn hình, cô mừng rỡ: “Sao anh lại đến đây?”

“Mở cửa trước đi.”

Kỳ Trưng gõ nhẹ cửa, Văn Tâm nhanh chóng mở cửa cho anh. Hôm nay Kỳ Trưng không mặc tây trang, khí thế mạnh mẽ trên người cũng dịu lại, nhưng chiếc áo khoác dài cũng làm nổi bật đôi chân anh. Văn Tâm nhìn anh, không hiểu sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ngọt ngào không nói nên lời.

“Kỳ Trưng, sao anh lại đến đây?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Lần trước hẹn hò bị quấy rầy...” Kỳ Trưng nhíu mày, dường như nhớ tới ký ức nào đó không tốt lắm.

Văn Tâm: “!”

“Lần này không đi ăn nữa, đưa cô đến một chỗ.”

Văn Tâm hơi khó hiểu, cũng không biết anh đang suy tính gì. Nhưng cô vẫn đi cùng anh, quần áo cũng chưa kịp thay, hình như Kỳ Trưng rất vội để kịp thời gian. Mãi khi tới điểm đến, Văn Tâm nhìn bảng hiệu phòng đấu giá, cô càng không thể hiểu nổi. Đến phòng đấu giá làm gì? Chẳng lẽ Kỳ Trưng định diễn màn vung tiền như rác sao? Không thể nào, Kỳ Trưng không phải người chơi mấy chiêu trò quê mùa như vậy.

Một nhân viên phục vụ bước tới, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Xin chào ngài Kỳ, vật phẩm ngài ủy thác cho chúng tôi đã được chuyển đến phòng VIP.”

Kỳ Trưng gật gật đầu, quay đầu nói với Văn Tâm: “Đi thôi, vào xem.”

Văn Tâm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng kịp thì đã đi theo anh đến phòng VIP rồi. Tiếng cạch vang lên, một bức tranh tuyệt đẹp được lồng kính cẩn thận xuất hiện trước mặt mọi người dưới ánh đèn đặc biệt. Càng nhìn gần càng thấy được sự tinh tế của bức tranh này. Mỗi nét vẽ đều vừa hoàn hảo, mỗi nét đều không quá thừa. Điều khiến người khác kinh ngạc là cô gái trong bức tranh này lại có gương mặt giống hết Văn Tâm!

Kỳ Trưng chỉ vào bức tranh, nói: “Tặng cho cô.”

P/s: Đợt này lâu ra chương mới hơn bình thường, chắc mọi người đợi lâu lắm rồi. Thành phố mình đang cách ly theo chỉ thị 16 plus, có rất nhiều mạnh thường quân ủng hộ thực phẩm cho người dân nên dạo này mình giúp tổ trưởng và chi bộ phân phát thực phẩm cho dân. Có lẽ gần đây mình sẽ chậm ra chương hơn, mọi người thông cảm nhé. Cũng mong mọi người và gia đình sẽ bình an qua đợt dịch này! Cố lên nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.