Edit: Tiệm Bánh Sò
Văn Tâm há hốc mồm kinh hãi. Cô gái trong bức tranh này quả thực quá giống cô. Càng thần kỳ hơn nữa là xung quanh cô ấy cũng có mấy con mèo! Văn Tâm cẩn thận quan sát bức tranh này một lần nữa, càng có cảm giác thân thiết. Cứ như... cứ như đã nhìn thấy bức tranh này ở đâu đó vậy.
Văn Tâm ngẩng đầu nhìn Kỳ Trưng: “Sao anh lại tìm thấy nó.”
“Tình cờ phát hiện thôi.” Vẻ mặt Kỳ Trưng rất hờ hững, cứ như anh chẳng phí chút công sức nào để có được bức tranh này vậy.
Nhưng, quản lý phòng đấu giá lại bán đứng anh ngay lập tức: “Sau khi ngài Kỳ biết tin thì đã theo dõi bức tranh này từ sớm rồi, còn cố ý căn dặn chúng tôi để ý đến thời gian bán đấu giá.”
“Khụ khụ...” Kỳ Trưng mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi, tranh ánh mắt tò mò của Văn Tâm.
Văn Tâm nghẹn cười. Nhưng mà tranh rất đẹp, nội dung cũng sinh động, nếu đã xuất hiện ở phòng đấu giá thì hẳn đây cũng là một món đồ cổ rồi. Vậy thì giá... Văn Tâm lén nhìn bức tranh lần nữa, muốn tìm ra giá trị đặc biệt gì ấn giấu trong bức tranh này, tiếc là lại không tìm được gì.
Kỳ Trưng nói: “Đợi lát nữa chuyển bức tranh đến biệt thự đi.”
Trước mặt mọi người, Văn Tâm nghĩ nghĩ, không phản bác anh.
Quản lý phòng đấu giá và nhân viên tươi cười rạng rỡ, có thể nhìn ra bọn họ cũng kiếm được không ít trong lần giao dịch này. Chỉ là một vật phẩm giá trị một triệu thôi, cuối cùng lại chốt giá đến mười triệu, tất cả mọi người đều bất ngờ. Đúng là ngàn vàng khó mua được niềm vui của người giàu mà. Đối với Thái tử nhà họ Kỳ, tiêu mười triệu mua tranh tặng bạn gái cũng chỉ là chuyện nhỏ động đầu ngón tay thôi. Chỉ tội cho vị khách phòng hai mươi ba thôi. Xem ra người ta thật sự rất muốn mua, vậy mà lại đụng phải tấm ván sắt Kỳ Trưng, chỉ có thể nhận xui thôi.
Phòng số hai mươi ba.
Lâm An ngồi trên ghế sofa, mặt lạnh. Tần Tu Văn bên cạnh cười run người. Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa thấy dáng vẻ này của Lâm An, thằng nhóc này tuy bình thường hơi lạnh nhạt nhưng vẫn có thể giao lưu được, nhưng nếu có người làm cậu ta nổi giận thì... Tần Tu Văn không khỏi liên tưởng đến một ít hình ảnh không hài hòa lắm. Hắn rùng mình một cái, cười cười: “Tiểu An, không thì thôi đi, đối phương thật sự rất giàu, chúng ta đua không nổi, đợi lát nữa còn có quyển sách cổ kia nữa, thông tin trong đó có ích hơn nhiều.”
Hiển nhiên là Lâm An không để mấy lời của hắn vào đầu, cậu nghĩ một lát rồi nhấn nút gọi phòng đấu giá. Hai phút sau, một nhân viên cao gầy đeo kính đẩy cửa vào. Hắn ta lễ phép hỏi: “Xin hỏi quý khách có nhu cầu gì ạ?”
Lâm An nhìn lướt qua hắn ta: “Bức tranh vừa rồi là ai mua?”
Nhân viên bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi ngài, đây là bí mật của khách hàng, tôi không thể tiết lộ.”
“Bây giờ tôi nghi ngờ phòng đấu giá này đấu giá văn vật cấm để đầu cơ trục lợi.” Lâm An cười khẽ, đôi mắt ánh lên nét ranh mãnh: “Tôi đoán, các người cũng không muốn lộ chuyện nhỉ.”
Sắc mặt nhân viên bắt đầu hơi khó coi, nhưng vẫn còn khống chế được. Trong đấu giá người nào cũng có, các loại người muôn hình muôn vẻ đủ loại ngành nghề, đôi lúc gặp được những tình huống khó thế này cũng không hiếm. Biện pháp xử lý tốt nhất giờ chính là cứ bình tĩnh giữ lập trường, để xem cậu ta có nắm được chứng cứ chắc chắn gì không đã.
Nhưng nhân viên không ngờ, ngay sau đó, Lâm An lôi thẻ chứng nhân từ túi Tần Tu Văn ra: “Giới thiệu một chút, vị bên cạnh tôi – giáo sư lịch sử và khảo cổ đại học Cornell.”
Nhân viên: “...” Có chuẩn bị mà đến kìa, thần tiên ở đâu vậy chứ?
Tần Tu Văn bị Lâm An giở trò không trâu bắt chó đi cày điên cuồng đưa mắt ra hiệu với Lâm An. Trong giới sưu tầm này, nói không có mấy chuyện mờ ám thì quá giả rồi. Sở dĩ nó có thể tồn tại là vì các mối quan hệ tốt với những nhà sưu tầm lớn, nếu đám người đó biết hắn ra tay đánh người trên đất bọn họ, không chừng sau này hắn muốn xem đồ tốt nào cũng khó.
Lâm An trừng mắt nhìn hắn: Yên lặng!
Tần Tu Văn lập tức héo rũ.
Nhân viên tiếp chuyện cũng đã lăn lộn trong giới này lâu rồi, tất nhiên cũng có chút lõi đời, nhưng cấp bậc hắn không đủ để xử lý chuyện này, vì thế hắn định liên hệ giám đốc đến giải quyết. Chỉ là còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm An nhìn thấy ý đồ của hắn.
“Kỳ thật tôi cũng không muốn làm khó dễ các anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết người đấu giá giành bức tranh đó với tôi là ai.”
Trán nhân viên kia toát mồ hôi lạnh, mím chặt môi không nói lời nào. Lâm An lại hỏi: “Kỳ Trưng?”
Nhân viên kia giật mình đảo mắt luống cuống.
Trong lòng Lâm An đã hiểu, cậu phẩy tay: “Được rồi, tôi biết rồi, anh có thể đi xuống.”
Nhân viên kia muốn nói lại thôi: “Vậy...”
Lâm An ung dung ngồi xuống ghế: “Tôi sẽ không nói gì cả.”
Nhân viên xác nhận cậu không truy cứu nữa, hắn thở phào nhẹ nhóm, vội vàng đẩy cửa ra ngoài. Hắn vừa mới đi, Tần Tu Văn đã gấp gáp kéo áo Lâm An: “Cậu làm cái quỷ gì vậy, cậu có biết nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì có khi bát cơm của tôi cũng không còn không!”
“Sợ cái gì, anh cũng đâu phải dựa vào cái này mà ăn thật.” Lâm An hỏi lại hắn.
“Nhưng cũng...” Tần Tu Văn gãi gãi đầu, cuối cùng bình tĩnh lại: “Nhưng sao cậu biết là ai giành với cậu?”
“Đoán.” Lâm An nói.
Trên mặt Tần Tu Văn viết đầy mấy chữ không tin, nhưng bất luận có hỏi thế nào cũng không tìm được nguyên do. Hắn biết Lâm An có mấy chuyện lén gạt hắn, nhưng đó không phải trọng điểm, quan trọng là Tần Tu Văn rất tò mò tại sao sau khi Lâm An xác nhận bức tranh này được Kỳ Trưng mua thì cảm giác nôn nóng mãnh liệt trên người cậu đột nhiên biến mất...
Hai mươi phút sau, quyển sách cổ mà Tần Tu Văn nói bắt đầu đấu giá chính thức. So với tranh, vật phẩm sách cổ không thu hút bằng, hơn nữa quyển sách này cũng không được ký tên tác giả như bức tranh kia. Điều này không có ý nghĩa gì với các nhà sưu tầm cả. Vì vậy, Lâm An thuận lợi lấy được quyển sách với giá năm trăm mười nghìn. Sau khi giành được nó, nhưng vật phẩm sưu tầm khác không có sức hấp dẫn gì với Lâm An nữa, cậu liên hệ với nhân viên thanh toán trước rồi đi.
Mục đích chuyến đi lần này của Tần Tu Văn cũng là quyển sách này, cả đường về hắn vô cùng hưng phấn, cứ luôn miệng nhắc đến mấy câu học thuật khó hiểu. Lâm An biết, Tần Tu Văn định hợp tác với cậu, cùng nhau phát triển đề tài này. Tuy lĩnh vực chuyên môn của Tần Tu Văn vô cùng rộng lớn, nhưng chuyện này cũng không đơn giản chỉ là bài toàn khoa học, Tần Tu Văn có thể liên hệ với chuyên môn của mình lật đổ một số định luận giới trước giờ trong giới học thuật. Bất luận là với cậu hay Tần Tu Văn thì chuyện này đều trăm lợi không hại. Cậu muốn chân tướng, Tần Tu Văn muốn thành quả, bọn họ đều vì nhu cầu cá nhân.
“Tuy tôi chỉ mới xem qua một lần, nhưng tôi có thể bảo đảm với cậu, mỗi chữ tôi nói đều là sự thật.” Trong khách sạn, Tần Tu Văn kích động xoa xoa tay.
Lâm An nín thở tập trung tinh thần, ánh mắt không rời trang sách. Có thể thấy, đây là một quyển biên niên sử. Ở thời Trung Quốc cổ đại, rất nhiều nơi giữ thói quen viết lại sử ký địa phương, đối với các học giả lịch sử, nó là tư liệu tốt nhất để khảo sát lịch sử địa phương. Tuy Lâm An chưa từng nghiên cứu sâu về phương hiện tiếng Hán cổ, nhưng với trí nhớ và năng lực lý giải siêu mạnh của mình, cậu vẫn có thể hiểu được bảy, tám phần nhưng gì quyển sách này ghi lại.
Trong quyển sách ghi lại, ở bản xứ có một nơi gọi là núi Phượng Khê. Phong cảnh núi Phượng Khê đẹp tuyệt trần, sản vật phong phú, có một nhóm thị tộc đặc biệt sống trong núi. Những người trong tộc này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, rất ít giao tiếp với những người trong làng dưới chân núi. Nhưng kỳ quái là cuộc sống của bọn họ lại vô cùng sung túc, dù trong những năm hạn hán, nạn đói triền miên thì cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Có người nói, đó là vì những người trong tộc này đời đời đều thờ phụng thần sông Phượng Khê. Thần sông Phượng Khê là một nàng tiên xinh đẹp, ban phúc cho những tín đồ của nàng, phù hộ các tín đồ được khỏe mạnh, giàu có. Nói đến đây thì vẫn còn nằm trong phạm trù lý giải bình thường. Nhưng ngay sau đó tác giả ghi chép này lại chuyển bút, đột nhiên bắt đầu miêu tả những điểm thần kỳ của những người trong tộc sống trên núi Phượng Khê.
Ban đầu có người trong làng dưới chân núi phát hiện, có những năm nạn chuột hoành hành, nhưng cả núi Phượng Khê lại không nhìn thấy một con chuột nào. Mọi người đều nghĩ núi Phượng Khê có cây cỏ nào đó có tác dụng đuổi chuột, cùng nhau lên núi chặt cây cỏ. Ai ngờ núi Phượng Khê xinh đẹp lại có rất nhiều mèo sống ở đấy. Dần dà, nhưng người dân bắt đầu đồn đãi những con mèo đó kỳ thật là do người sống trên núi Phượng Khê biến thành. Tác giả quyển sử ký này lại luôn hoài nghi với lời đồn này, có ngày ông ta lên núi tìm người sống trên núi Phượng Khê, không ngờ ông lại tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc thét biến thành một con mèo con màu đen trước mặt ông ta.
“Cậu xem đi, tôi nói không sai chứ.” Giọng điệu Tần Tu Văn đầy đắc chí.
“Những ghi chép này cũng chưa chắc là sự thật.” Sắc mặt Lâm An vẫn không thay đổi.
“Nếu chỉ xem ghi chéo thì tất nhiên không thể đưa ra chứng cứ mang tính quyết định.” Tần Tu Văn cẩn thận lật quyển sách, trong ánh mắt ánh lên sự cuồng nhiệt: “Nhưng nếu kết hợp với những gì diễn ra với cậu trong hiện thực thì chưa chắc.”
Lâm An mím môi không nói gì.
Đúng vậy, trước kia để nhờ Tần Tu Văn hỗ trợ, cậu đã cho hắn một số manh mối mơ hồ. Mục đích Tần Tu Văn rất rõ ràng, hắn muốn dựa vào đề tài này dội bom tấn vào giới. Nhưng nếu mọi chuyện bại lộ, một số người vẫn đang có cuộc sống bình lặng, bao gồm cả Văn Tâm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn... thậm chí bị hủy diệt.
“Cậu xem chỗ này nè, rất thú vị.” Tần Tu Văn cắt ngang suy nghĩ của Lâm An, dùng bao ngón tay chỉ vào một đoạn ghi chép, cười nói: “Hóa ra người trong tộc này trước khi thành niên không thể khống chế thời gian biến thành người, chỉ sau khi thành niên mới có thể tự do biến đổi hình thái.”
“Thành niên?”
Trong lòng Lâm An kêu lộp bộp một tiếng. Hóa ra lý do cậu không thể khống chế thời gian khôi phục của mình là vì cậu chưa trưởng thành. Không đúng, nếu chỉ cậu thì thôi đi, những con mèo khác cũng đã trưởng thành rồi mà. Nên là...
Reng reng! Reng reng! Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tần Tu Văn cau mày, đang định tắt máy thì lại nhìn thấy hai chứ trên màn hình: Lâm Hải.
Tần Tu Văn bĩu bĩu môi về hướng Lâm An: “Cha cậu.”