Mèo Yêu

Chương 29: Chương 29




Edit: Dương Lam

Vì mèo nhà Liêm Đường đang nổi, cả công ty hoặc nhiều hoặc ít đều biết bé mèo con trên weibo đó là mèo nhà sếp lớn. Nói gì cũng là dân kỹ thuật, chuyên phát triển các phần mềm công nghệ nên cuộc sống internet của ai nấy đều rất phong phú. Người có quen biết tất sẽ cười đùa mấy câu, nhân viên trẻ tuổi hơn thì bày tỏ hâm mộ ca thán.

“Lão đại, mèo nhà anh cũng thật đáng yêu.”

“Sếp à, hôm nào anh mang mèo tới công ty chơi nha, cho bọn em có cơ hội lãnh giáo phong thái của mèo tiểu tiên một lần.”

Liêm Đường đáp lại: “Cám ơn, sau này có dịp sẽ mang bé tới chơi.”

Quen thân hơn, ví như Vương Bất Hối và Triệu Thành thì bàn chuyện xong liền tán dóc mấy câu.

Triệu Thành nói: “Con mèo kia nhà cậu dễ thương đấy, bà nhà tớ cũng nuôi một con, trông xấu chết đi được, lại còn đanh đá kinh, nuôi nó mà cứ như cung phụng tổ tông ấy.” Miệng nói chê bai nhưng nét mặt lại lộ yêu chiều.

Vương Bất Hối vạch trần: “Chẳng biết là ai ngày nào cũng bò rạp ra đất tìm tổ tông, mặt còn trơ ra cười như bà mẹ già...” Lời vừa ra đã bị Triệu Thành đạp cho một đạp.

Liêm Đường cười nói: “Lần đầu nuôi thú cưng, kinh nghiệm chưa đủ, có gì không hiểu còn mong được thỉnh giáo bậc lão làng đây.”

Triệu Thành vỗ ngực đáp: “Không thành vấn đề, kinh nghiệm thực chiến của tôi phong phú lắm đó. Nếu mèo nhà cậu đột nhiên bắt chuột vứt lên giường cậu cũng đừng sợ, đó là nó đang thể hiện tình yêu với cậu.”

Nét mặt Liêm Đường chợt cứng lại, mỉm cười đáp: “Ừ... Cách thể hiện này đặc biệt thật...”

Đúng lúc ấy Lâm Như Ngọc cầm văn kiện bước vào, thấy bầu không khí hài hòa cũng không khỏi nở một nụ cười: “Nói gì mà vui vẻ vậy.”

Vương Bất Hối đáp: “Bàn chuyện thú cưng.”

“Thú cưng?” Mấy hôm trước Lâm Như Ngọc đại diện công ty ra nước ngoài lo hạng mục mới, ở bên đấy cả tuần lễ tới sáng sớm nay mới xuống máy bay, trưa đã tới thẳng công ty, vẫn chưa nghe chuyện Trình Tân.

Triệu Thành: “Sếp nhà mình nuôi mèo, ham chơi kinh, xinh xắn mà nghe nói cũng ngoan?” Nói xong quay nhìn Liêm Đường.

Liêm Đường gật đầu: “Rất dễ thương, hiếm khi ồn ào gây chuyện.”

Lâm Như Ngọc hết sức thích thú: “Tôi còn tưởng cậu không có hứng thú với mấy thứ chó mèo này chứ, không ngờ cũng nuôi một con đấy.” Khoảng thời gian gần đây Liêm Đường đã gây cho cô quá nhiều bất ngờ. Những thay đổi đó khiến cô thấy hơi... bất an.

Chẳng lẽ, Liêm Đường có... người yêu?

Vương Bất Hối cầm văn kiện đã kí lên, thuận miệng hỏi: “Sếp này, không phải là cậu có... Người yêu đó chứ? Trước giờ có thấy cậu để ý tới tới mấy con chó con mèo đâu, người yêu muốn nuôi à?” Trùng hợp hỏi đúng vấn đề Lâm Như Ngọc muốn biết nhất.

Nghe vậy, Lâm Như Ngọc thản nhiên dỏng tai nghe xem Liêm Đường sẽ trả lời thế nào.

Nghe câu hỏi của Vương Bất Hối, Liêm Đường chợt nhớ chuyện sáng nay mình gọi Tiểu Tiểu là vợ yêu, trên mặt ẩn hiện một nụ cười hàm ý.

Chính nụ cười khiến người thấy không hiểu này khiến trái tim Lâm Như Ngọc lộp bộp một hồi.

Chẳng lẽ... không phải có thật đó chứ?

Cô mới đi có một tuần lễ, bầu trời đã thay đổi rồi?!

Trong lòng Lâm Như Ngọc như dời sông lấp bể, vừa cố khống chế tâm trạng, vừa tự an ủi mình. Anh ấy không nói có, vậy không thể tự cho là anh ấy có được.

Lâm Như Ngọc để văn kiện lên bàn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Liêm Đường cũng lâu lắm không cùng ra ngoài tụ tập với mọi người rồi nhỉ, tối nay, hay tối mai đi? Chúng ta đi uống một ly, nhân tiện mừng tôi về nước.” Cố gắng dùng giọng như lơ đãng bình thản đề nghị.

Chuyện tình cảm này ấy à, nhất định phải có chừng mực. Trước khi chắc chắn đối phương có ý gì với mình hay không, nếu vượt quá giới hạn sẽ có khả năng bị loại ngay lập tức. Vậy nên thông minh như Lâm Như Ngọc sẽ không bao giờ tự xé rào, cô biết thấy đủ thu tay, cũng biết tự tạo cơ hội cho mình.

Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay khiến Lâm Như Ngọc thấy như lửa đã sém lông mày.

Cô nhất định phải làm chút gì đó mới có thể an tâm.

Triệu Thành vốn thẳng tính, nghe Lâm Như Ngọc nhắc vậy cũng cảm thấy đã lâu không đi chơi với Liêm Đường. Anh ta vỗ đùi, nói: “Đúng vậy, lần trước cậu đã lỡ hẹn rồi, lần này dù có thế nào cũng phải đi một lần. Hơn nữa -- do cậu mời khách.”

Vương Bất Hối cười cười: “Tớ ngồi chờ vậy, ai bảo nghề của tớ là ké rượu.”

Liêm Đường nhớ mình đã hứa tối nay sẽ mang sữa chua về cho Tiểu Tiểu, nếu uống rượu sẽ về rất trễ, liền gật đầu bảo: “Tối nay tớ có ít việc, để tối mai vậy. Tớ mời khách, Bất Hối, cậu thông báo đi, ai đến muộn tự phạt ba ly.”

“Ok.” Vương Bất Hối đáp gọn.

Lâm Như Ngọc nhận được câu trả lời, cũng cười nói: “Đừng có lỡ hẹn nữa đó.”

“Còn lỡ hẹn thì giết đến thẳng nhà, rót cho cậu ta ba ly rượu trắng thật lớn, cho cậu ta ngủ thẳng cẳng đến tối hôm sau luôn.” Triệu Thành nói lớn.

Cả đám cười cười nói nói đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Lâm Như Ngọc đã kéo Vương Bất Hối lại hỏi thăm.

“Thú cưng gì vậy?”

“Lão đại nuôi một con mèo. Con mèo này trốn ở nhà nghịch máy tính bảng, còn lên mạng đăng bài weibo bằng tài khoản của lão đại rồi nổi đình nổi đám, vừa nãy nói về chuyện đó thôi. Mà sao cô về nước sớm vậy?”

“Về sớm gì chứ, tôi vốn đã định sẽ về hôm nay rồi.” Lâm Như Ngọc liếc Vương Bất Hối một cái, cảm thấy dạo gần đây anh ta không còn để ý tới cô như trước nữa. Nhưng cô vốn không thích anh ta nên cũng chẳng sao.

Lâm Như Ngọc khó theo đuổi thế nào Vương Bất Hối đã nhìn rõ. Tuần trước anh nhận lời tỏ tình của một cô gái, hiện đã là người có bạn gái, đương nhiên phải giữ khoảng cách với Lâm Như Ngọc hơn, không còn để ý tới chuyện cô ấy như trước nữa, dẫn đến không rõ thông tin chính xác khi nào cô về.

Vương Bất Hối nói xong, Lâm Như Ngọc cũng chợt nhớ tới. Mấy tháng trước, lần Liêm Đường lỡ hẹn đó, hình như cũng bởi mèo nhà anh bị bệnh nên không thể đi được.

“Không nhìn ra đấy, ai mà ngờ sau khi nuôi thú cưng rồi anh ấy lại thay đổi đến vậy.” Lâm Như Ngọc cảm khái, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn vị ngọt. Chợt nghĩ, quả nhiên người này cũng thuộc kiểu mặt lạnh tim nóng. Anh đã có thể quan tâm tới thú cưng của mình như vậy, tương lai chắc chắn cũng tốt với người yêu không kém.

Quả nhiên, ánh mắt của cô rất tốt.

Người cô coi trọng, là không thể bắt bẻ.

Chỉ cần không quen bạn gái khi cô không biết là được rồi.

Nuôi một con thú cưng cũng rất tốt.

Bây giờ anh ấy nuôi, sau này sẽ là hai người họ cùng nuôi.

Lâm Như Ngọc thả sức tưởng tưởng về tương lai tươi đẹp, vui vẻ quay về phòng làm việc của mình.

Tối về, Liêm Đường đi ngang qua siêu thị có ghé vào mua rất nhiều trái cây và vật dụng hàng ngày. Sau đó anh đi dạo một lúc bên khu thú cưng, xách về một cái cây mèo rất lớn cho Trình Tân.

Anh và trợ lý xách theo một đống đồ mang về, vừa đẩy cửa vào đã thấy nhóc con nằm phanh bụng ngủ phun bong bóng trên sô pha, miệng há to chẳng biết đang mơ mộng cái gì, tiếng động lớn thế cũng chả chút phản ứng.

Cất đồ xong, tiễn trợ lý về, đóng cửa.

Nhóc con vẫn không mảy may thức giấc.

Liêm Đường đi rửa tay, lại không nhịn được ngồi xuống rìa sô pha, cúi đầu ngắm Trình Tân.

Trình Tân chép miệng, lật người, ngủ tiếp.

Hôm nay cô chỉ loanh quanh trong nhà, cả ngày lướt weibo douban(*), dạo hết tám mục(**), còn không quên cơ trí thủ tiêu hết lịch sử truy cập mới đăng xuất, và cũng không còn dám đăng weibo nữa.

(*) Web phim và đánh giá phim nổi tiếng bên Trung.

(**) Ngoài phim, douban còn có các nội dung khác về sách, nhạc, sự kiện, hoạt động. Trên douban có 8 mục (tạm dịch): đọc sách, điện ảnh, âm nhạc, hội nhóm (小组), sự kiện trong khu vực (同城), FM, tạp chí douban (时间), cửa hàng douban (豆品).

Không chỉ thế, cô còn định trộm cả cá khô bé bỏng ra ăn nữa cơ. Tiếc là cửa cao quá, không với tới nên đành thôi.

Buổi trưa ăn hết thức ăn mèo còn dư trong bát, xem mấy tập phim bộ, tầm 7, 8 giờ tối đã mệt lử chỉ muốn lăn ra ngủ. Khi Liêm Đường trở lại cô mới ngủ có một tiếng.

Cô vốn là một bé thần ngủ sẵn mà, càng đừng nói tới cả ngày hôm nay chưa chợp mắt tí nào, nếu không có ai gọi dậy thì đến sấm đánh cũng chưa chắc có thể đánh thức cô được.

Liêm Đường đi nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy vo gạo băm thịt nấu cháo, không hề có ý quấy rầy bạn nhỏ Trình Tân ngủ ngáy say sưa vô cùng kia.

Hôm nay anh định bụng hầm cháo thịt, sẽ có thể chia cho nhóc này một phần.

Dựa vào thuộc tính ăn hàng của nhóc ta chắc sẽ thích ăn những đồ ăn của con người này lắm, nhưng vị không thể quá đậm, chuyện này anh vẫn có chút hiểu biết.

Vừa nãy vào siêu thị đã mua biết bao nhiêu là thứ, thật ra bình thường cô giúp việc cũng sẽ định kì mua sắm ít nguyên liệu nấu ăn bỏ sẵn trong tủ lạnh rồi, nhưng hôm nay đi mua sữa chua cho Trình Tân nên anh vẫn nhân tiện mua ít đồ cho mình.

Còn mua một con cá, định làm cá lát rán.

Cũng sẽ chừa lại một ít lần sau làm cháo cá cho cô.

Trình Tân bị một “mùi khói lửa nhân gian” hun cho tỉnh lại.

Meo...

Liêm Đường bày cá lát ra bàn, thêm một đĩa bông cải xanh xào không.

Liêm Đường sắp đầy đủ thức ăn ra rồi mở nắp nồi cháo, dùng muôi khuấy nhẹ hai cái, quyết định hầm thêm mười phút nữa.

Dù sao cũng còn một món chưa làm.

Là bò hầm củ cải.

Món này trước giờ anh chưa làm bao giờ. Chỉ là bỗng nhiên muốn ăn nên tìm hướng dẫn, làm thử một lần.

Liêm Đường xem xong hướng dẫn rồi để máy tính bảng qua một bên, chợt thấy có gì đó bao quanh cổ chân mình.

Cúi đầu nhìn xuống, thần ngủ nhà anh đã tỉnh.

Anh liếc mắt nhìn sang thức ăn trên bàn, lập tức hiểu rõ.

Đoán hẳn là ngửi mùi thức ăn thèm quá mới tỉnh đây.

“Dậy rồi à, nhóc ăn hàng.”

Ăn hàng cái gì chứ, không phải vợ yêu sao?! Gọi! Tôi! Là! Vợ yêu! Ngay!

Trình Tân ngước đầu nhìn thẳng Liêm Đường kêu một tiếng meo bất mãn.

Đương nhiên là Liêm Đường không hiểu được suy nghĩ trong nội tâm Trình Tân, chỉ cho là cô đang đói.

“Cháo thịt sắp chín rồi, chờ thêm chút nữa, sẽ cho mày một phần, đương nhiên là hai phần cũng không sao, nhóc ăn hàng.”

“Meo...” Nay có cháo thịt à?! Được lắm! Tôi muốn hai phần! Không ăn bỏ uổng lắm! Có thể ăn thêm phần nào thì nhất định phải thêm!

Rất nhanh sự chú ý của Trình Tân đã chệch hẳn sang mỹ thực, hoàn toàn quên rằng mới đây thôi mình vẫn đang chìm trong vấn đề vợ yêu hay ăn hàng.

Đứng trước mỹ thực, hết thảy đều chỉ là mây bay.

Trong lúc chờ thức ăn ngon, Trình Tân cũng phát hiện vị trí bên cửa sổ sát đất ngoài phòng khách mới có một cây mèo rất rất lớn.

Oa --

Tuyệt quá.

Trình Tân tới trước cây mèo, ngoảnh cổ nhìn lại Liêm Đường, kêu meo một tiếng.

Liêm Đường ngó sang, nói bằng giọng khích lệ: “Mua cho nhóc đấy, mau chơi đi.”

Trình Tân hớn hở nhào tới, cây mèo rất chắc chắn. Chợt nhớ khi còn nhỏ, cô vẫn luôn ảo tưởng có được một căn nhà gỗ trên một cái cây thật to, cô sẽ leo lên leo xuống trên ấy. Giờ leo lên cây mèo này cũng có loại cảm giác chẳng khác gì như đang ở trên cây.

Liêm Đường tắt bếp, liếc nhìn ra thấy Trình Tân đang leo trèo bò lết trên cây mèo nom hào hứng tinh thần vô cùng.

Xem ra mua cái cây mèo này là đúng rồi.

Nhóc con rất thích.

Tác giả: Dù nam hay nữ nếu ưu tú thì đều không thiếu người theo, có người thích là hết sức bình thường. Liêm Đường nhà tôi tuyệt như vậy, có vài người thích thì có gì lạ. Bạn Lâm Như Ngọc hiện tại chỉ là tự do theo đuổi người trong lòng thôi, theo đuổi hoàn toàn đơn thuần chưa làm chuyện gì thái quá cả. Nên nếu có gặp nam phụ nữ phụ gì, mọi người phải bình tĩnh, giống tôi đây này, vô cùng bình tĩnh, đúng không? [...]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.