Edit: Dương Lam
Sau khi sắp đầy đủ các thứ ra bàn, Trình Tân tự giác ngồi chờ ở vị trí cũ của mình. Hôm nay, ngoài đĩa, cô còn được thêm một cái bát nhỏ.
Trong đĩa là bông cải xanh cắt nhỏ mang luộc, cá nướng chẻ đôi, ít củ cải và mấy miếng thịt bò, cũng tạm được xem là món ngon. Trong bát có cháo thịt thơm phức, chỉ ngửi thôi, Trình Tân đã sắp tan luôn vào mùi hương này.
Liêm Đường vốn cảm thấy lần trước Trình Tân ăn ngồng cải đã là chuyện khó được, nay làm bông cải cũng không hi vọng gì. Nào ngờ nhóc này há miệng làm một hơi đã nuốt sạch bông cải và củ cải.
“Còn là một con mèo thích ăn chay cơ đấy...” Nét mặt Liêm Đường thể hiện sự thích thú, chắc lại đang nghĩ mèo nhà mình nuôi thật quá sức đặc biệt đây.
“Meow...” Không không không, tôi thích thịt hơn cơ!
Trình Tân kêu xong liền tập trung nhai từng miếng cá không da không xương, thỉnh thoảng lại húp một ngụm cháo, chứng minh mình cũng có tình cảm với thịt lắm.
Hành động này rơi vào mắt Liêm Đường, anh chỉ cho là ham ăn quá nên mới ngấu nghiến như vậy.
“Ăn từ từ thôi, vẫn còn mà.” Tức là vẫn còn nhiều cháo, riêng thức ăn thì Liêm Đường không dám cho cô ăn quá nhiều. Hơn nữa, tất cả những đồ Trình Tân chưa dùng, anh chỉ cho cô thử một hai miếng, không có phản ứng gì thì lần sau mới cho nhiều hơn.
Bữa tối ai nấy đều ăn rất vui vẻ. Thu dọn xong, Liêm Đường định về phòng, chợt phát hiện nhóc con lại bám theo mình rồi.
Liêm Đường nhận ra, tối nào nhóc con cũng cực kì thích lẽo đẽo sau mình.
“Mày phải ra dáng thục nữ đi chứ, tối nào cũng đòi vào phòng đàn ông, không thấy là rất không ổn sao?”
Nhưng tôi là mèo cơ mà, anh còn lo gì nữa? Trình Tân ngửa đầu chường khuôn mặt ngây thơ thuần khiết ra trước mắt Liêm Đường.
Liêm Đường khoanh tay tựa vào khung cửa, gục gặc đầu nói: “Tuy thế, ngẫm thấy mày đáng yêu thế này...” Anh mở cửa, “mời vào -- “.
Giờ lại đến phiên Trình Tân e thẹn, ngượng nghịu uốn éo, khép nép bước vào.
Kì thực, đừng nhìn cô kích động la hét khi thấy Liêm Đường cởi quần áo mà lầm, đợi đến khi Liêm Đường cởi thật, cô sẽ lập tức nhắm tịt mắt xoay lưng không dám nhìn, chỉ là phô trương thanh thế cho can đảm thêm xíu thôi.
Cô còn chưa to gan đến mức có thể mở to mắt chiêm ngưỡng sùng bái nửa người dưới của người ta đâu. Nên lần này, Trình Tân vào phòng nhưng không kích động như trước. Cô nhảy phóc lên giường, tìm được vị trí mình từng nằm, đập đập nệm mấy cái làm mặt chăn lộn xộn mềm mại hơn, nằm lên trên đó.
Từ khi biến thành một con mèo, gặp gỡ Liêm Đường, bạn Trình Tân cô đơn thích được ở bên Liêm Đường ghê gớm.
Tối đến, một thân mèo nằm trơ trọi ngoài đó quạnh quẽ lắm, cô sẽ dễ nghĩ ngợi, vậy nên phải kiếm chuyện gì đó để tránh mình nghĩ lung tung, rồi phát triển thành chứng u buồn ở mèo.
Sáng hôm sau, khi Liêm Đường chuẩn bị thức ăn mèo cho Trình Tân có nói tối có thể về rất khuya, còn bảo Trình Tân đừng sợ đói, vì buổi chiều cô giúp việc sẽ tới làm bữa tối cho cô.
Trong mắt Trình Tân, Liêm Đường là người có cuộc sống riêng đơn giản hết mức, chỉ thi thoảng mới chơi game tán gẫu mấy câu với hội bạn thân còn đâu toàn ngồi cắm mặt vào máy tính bận những thứ cô không hiểu, hoặc đọc sách. Nên khi Liêm Đường nói tối nay có hẹn, cô cũng rất linh hoạt đồng ý trong lòng.
Đi đi, chơi vui vẻ nhé.
Ngày nào cũng ru rú trong nhà với công việc, hại người lắm đó!
Phải kết hợp lao động và giải trí, lâu lâu cũng nên thư giãn một lần!
Liêm Đường vuốt ve bạn Tiểu Tiểu nom như đang vui lắm, nói: “Sao tao lại cảm giác như nhóc không muốn tao ở nhà đây, hử? Hay do tao suy nghĩ nhiều?”
Trình Tân thầm liếc mắt, gì nữa vậy!
Chẳng phải người ta đang lo lắng sợ ông anh bận rộn quá, thân thể mệt nhọc còn gì.
Tui chỉ mong ngày nào anh cũng ở nhà nấu đồ ăn ngon cho tôi, ở bên tui không rời thôi. Nhưng em gái cũng thương anh lắm đó chồng đại nhân của em à.
Mỗi lần thầm kêu Liêm Đường là chồng đại nhân, Trình Tân đều tự giác xấu hổ vươn vuốt che mặt, còn vô thức phát ra âm thanh hơ hớ như tiếng cười, thô bỉ hết sức.
Mà mỗi lần thấy Trình Tân xòe vuốt che mặt, Liêm Đường cũng đều khó nén buồn cười, ra sức vò đầu cô.
“Lúc nào cũng ra vẻ cổ quái --”
Quen Liêm Đường đã lâu, Trình Tân biết anh là tên cuồng công việc. Thấy anh đối xử chân thành với mình, Trình Tân cũng lo lắng thay anh, sợ anh làm việc mệt mỏi.
Nói gì thì, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
“Meow --” Nhớ uống ít rượu thôi nha! Thư giãn là thư giãn, nhưng không được buông thả.
Lại nói, làm mèo chán lắm.
Dù cô luôn cố gắng tự tìm thú vui cho mình, nhưng nếu có người bầu bạn thì vẫn thích hơn ở một mình.
Nhà Liêm Đường rất lớn, càng làm Trình Tân thấy mình bé nhỏ.
Buổi chiều cô giúp việc tới có dắt theo đứa học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi. Trình Tân quan sát cậu ta, ngoại hình thanh tú ưa nhìn, nhưng tâm trạng có vẻ sa sút.
Cô ấy vừa quét dọn, vừa bảo đứa cháu cũng đã mang giày bao ngồi xuống sô pha.
“Ba con ham lái taxi nên hay dậy sớm, giờ sức khỏe yếu lắm rồi, chỉ mong con ráng học cho giỏi, thi vào một trường tốt. Con đã học lớp 12, còn không cố gắng sẽ không kịp đâu, ai lại cứ chơi game, chọc ba mình giận mãi. Phải biết nghĩ đi chứ, con không học hành đàng hoàng, không vào được trường tốt thì sẽ không kiếm được công việc nào khá khẩm, không có thành tích, sau này muốn lái taxi cũng chưa chắc có chân đâu.”
“Con chả thèm lái taxi.”
“Vậy thì sao? Chứ con muốn làm gì? Không muốn lái taxi thì cố mà học hành vào!”
Thiếu niên chỉ cãi một câu rồi chẳng thèm đáp lại cô mình thêm nữa. Cậu ta quay mặt sang bạn Trình Tân đang mở to mắt nghiêm mặt hóng hớt bên cạnh.
Trình Tân ngúng nguẩy quay đuôi đi.
Cô giúp việc ngẩng đầu nhìn cháu trai một cái, thấy thằng cháu đang nhìn mèo, cảm khái: “Con người bây giờ, cuộc sống còn không bằng một con mèo, ăn uống đồ dùng, cái gì cũng tốt hơn hẳn chúng ta.”
Trình Tân nhìn họ đầy hâm mộ, thầm nhủ: Nếu được chọn, tôi muốn quay về làm người...
Thở dài.
Cô đang hâm mộ cô ấy, mà cô ấy cũng đang hâm mộ cô.
Cô giúp việc cảm khái xong lại nói tiếp với cháu trai.
“Con đừng giận dỗi ba mình nữa, cứ ở với cô mấy ngày rồi về nhận lỗi với ba đi. Ba con vất vả vậy là vì ai cơ chứ? Con cũng phải thông cảm cho ba, con nghỉ học ra net chơi game mấy ngày liền, ba con không giận mới là lạ.”
Thiếu niên làu bàu cự nự, rồi cũng chỉ cúi gằm mặt xuống không nói lời nào.
Thấy đứa cháu ngậm miệng như hến, người cô chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm.
Quét dọn nhà, sắp xếp lại đồ trong phòng bếp, cô giúp việc đổi thức ăn mèo cho Trình Tân. Cô ấy lấy thêm sữa chua, rồi băm nhuyễn thịt ức gà mới nấu mang trộn vào thức ăn cho mèo.
Bây giờ Trình Tân có ba cái bát.
Bát thức ăn mèo, bát đựng nước, bát đựng sữa.
Thức ăn mèo có trộn thêm thịt, cảm giác ngon miệng hơn rồi.
Liêm Đường về nhà khi đã 12 giờ đêm. Ra khỏi quán bar, có người đề nghị đi tăng hai, Liêm Đường xem thời gian, bảo họ cứ đi, còn mình về nhà trước.
Để không làm mọi người cụt hứng, chi phí tăng hai cũng do anh trả.
Lâm Như Ngọc thấy chính chủ đã về cũng theo đó mà nói đã muộn, về trước.
Cô đang định đi nhờ xe anh, trùng hợp là Triệu Thành cũng vừa bị vợ gọi lôi về. Liêm Đường nói với Triệu Thành: “Vậy cậu đưa Như Ngọc về luôn nhé, tôi còn chút việc phải ghé công ty một chuyến.” Khiến những lời Lâm Như Ngọc định nói nghẹn lại trong cuống họng.
Lâm Như Ngọc không rõ là Liêm Đường vô tình hay cố ý, nhưng lời Liêm Đường khiến cô không thể thốt nổi lời đề nghị cùng đi công ty với anh.
Đành phải hậm hực ngồi lên xe Triệu Thành.
Lâm Như Ngọc muốn Liêm Đường hiểu được lòng mình, cũng sợ anh sẽ biết.
Nếu anh đã biết tình cảm của cô còn làm như vậy thì chỉ có thể do không có ý gì với cô, nên cô sợ anh đã biết.
Nếu anh không biết, vậy cô còn một cơ hội, nên cô muốn anh biết được tình cảm của mình, vừa mong vừa sợ.
Trong lòng cô vô cùng bối rối. Trong công việc, cô mạnh mẽ không thua các đồng nghiệp nam, nhưng trong tình cảm lại dè dặt từng bước, không dám đi sai một ly, không dám mạnh dạn tỏ tình.
Liêm Đường chưa từng thể hiện chút tình cảm hành động đặc biệt gì với cô, anh đối xử với mọi người không khác gì nhau. Chính vì thế nên, Lâm Như Ngọc mới cảm thấy anh chỉ quá say mê công việc, tình cảm nam nữ không hề có trong kế hoạch sống của anh. Vậy nên cô chưa từng lo sợ anh có người yêu. Vì trong cái giới này, không có ai thích hợp với cô hơn anh. Bọn họ có nhiều đề tài chung, tốt nghiệp cùng một ngành, còn đã cùng làm việc với nhau lâu đến thế. Những điều ấy làm cô tự tin rằng mình hơn hẳn những cô gái theo đuổi anh khác, nên cô chẳng hề sốt ruột. Nhưng giờ, công ty ngày càng ổn định, ngày càng phát triển, ngày càng được chào đón.
Còn anh vẫn chẳng hề thay đổi, chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương.
Chờ Lâm Như Ngọc đi rồi Liêm Đường mới day day ấn đường, lên xe.
Liêm Đường ghé công ty lấy ít đồ xong rồi vòng về nhà.
Đến nhà, nhóc con đang nằm trên sô pha, nghe thấy tiếng liền vọt xuống sô pha, chạy bổ tới trước mặt anh.
Liêm Đường cười với cô, đặt đồ xuống, thay giày, vào bếp rót nước uống.
Thấy đồ ăn trong bát đã hết, anh nhấc ấm nước rót vào bát đựng nước của cô.
“Mày cũng uống đi.”
Trình Tân nghe lời, cúi đầu uống nước.
Liêm Đường uống xong lại gần bên Trình Tân: “Hai ngày nữa tao có việc, phải đi Anh một chuyến, chắc đi khoảng một tuần. Đợi qua thời gian tới sẽ dẫn mày đi nghỉ phép nhé.”
“Meow --” Được.
Làm một con mèo, Trình Tân không mảy may có chút ý kiến gì với người chủ như Liêm Đường, càng sẽ không buồn rầu giận dỗi vì Liêm Đường quá bận rộn.
Hai ngày nữa Liêm Đường sẽ đi. Trong một tuần này, giúp việc sẽ tới lo liệu đồ ăn cho cô.
Liêm Đường còn dặn nhờ Lãnh Trạc sang chăm nom Trình Tân giúp.
Nhân lúc chủ nhân không ở nhà, Lãnh Trạc có thể thoải mái ôm bế Trình Tân, còn cố tình chụp không ít hình gửi vào group.
Khiến Chương Kính Chi hâm mộ không để đâu cho hết.
Bản báo cáo của Lãnh Trạc về tình hình Trình Tân sau khi ở nhà một mình ba ngày như sau...
Lãnh Trạc: Sao tớ lại cảm giác khi không có cậu, con bé mập ra nhỉ?
Liêm Đường: Không phải là nó vốn mập sẵn rồi?
Trình Tân ngồi trên đùi Lãnh Trạc ghé mắt nhòm vào màn hình điện thoại, đọc hai câu này, thoắt cái chóng mặt quay cuồng.
Chồng đại nhân, sao anh có thể nghĩ về vợ yêu của anh như vậy!
Tức chết mèo ta rồi!
Lãnh Trạc: Ra thế, chắc do ảo giác của tớ, tại ôm nó rồi mới phát hiện con bé không nhẹ chút nào...
Liêm Đường: Dù sao cũng là đứa ăn hàng mà.
Trình Tân càng đọc mắt càng trợn to.
Hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Liêm Đường, cào anh mấy đường để giải hận.
Lãnh Trạc quay không ít video gửi cho Liêm Đường. Liêm Đường xem xong cũng yên tâm hơn, tiếp tục quay lại với guồng công việc.
Một tuần sau, Liêm Đường về nước.
Nhưng Trình Tân lại không thấy đâu.