Edit: Dương Lam
Nhận được đoạn theo dõi do trợ lý gửi tới, cuối cùng Liêm Đường cũng xác định được đầu mối ở chợ hoa kiểng.
Trong video, thiếu niên đó bắt xe chạy về hướng chợ hoa kiểng, cả trong camera khu vực ngoài chợ cũng trông thấy cậu ta đeo ba lô vào chợ, tim Liêm Đường như rơi bộp xuống đất.
Mỗi ngày chợ hoa kiểng đều có lưu lượng người đến người đi không hề nhỏ, các cửa tiệm lớn nhỏ gì đều ở chung một khu. Nếu cậu ta bán vào trong một tiệm thú cưng thì còn hi vọng, nhưng nếu chỉ bày sạp bán bên ngoài thì quả như mò kim đáy bể, cơ hội tìm được nhỏ như không thấy.
Không biết nhóc con nghịch ngợm cổ quái đó giờ ra sao rồi.
Chắc là đang sợ lắm.
Anh nói với cô giúp việc: “Cô cùng đi gặp cậu ta với tôi đi.”
Lòng cô giúp việc đầy phiền muộn. Nhìn thấy cháu trai lên xe đến thẳng chợ hoa kiểng, cô ấy thất vọng vô cùng.
Nhớ ngày đó, đứa cháu nói với cô là nó tới trường, cô còn thấy khó tin.
Hóa ra là tới chợ.
Cô không tìm được bất cứ lý do gì để tự thuyết phục mình rằng chuyện này không phải do đứa cháu trai của mình làm được nữa.
Nếu không phải, vậy nó tới đó làm gì?
Hơn nữa, rõ ràng lúc tới ba lô của nó còn xẹp lép, nhưng khi ra cửa tiểu khu đã thấy hơi cộm lên.
Trên xe, cô ấy vẫn cố gắng giãi bày: “Liêm tiên sinh, tôi xin lỗi. Đều là lỗi của tôi, tôi không nên dẫn thằng bé tới nhà cậu, chỉ là tôi lo nó lại tới tiệm net chơi bời nên mới bắt nó đi theo thôi.”
Liêm Đường đỡ trán, hồi lâu sau mới đáp một câu.
“Đợi gặp được rồi nói, không chừng là do tôi suy nghĩ nhiều.” Lời nói qua loa hời hợt, như không nghe thấy câu xin lỗi vừa rồi.
Với anh, Tiểu Tiểu đã là một người bạn vô cùng quan trọng, thậm chí là một thành viên trong gia đình.
Anh không thể nào tưởng tượng được, bây giờ Tiểu Tiểu đang phải trải qua điều gì?
Vẫn ổn chứ?
Tới một nơi hoàn toàn xa lạ, có phải sẽ bất an, sợ hãi?
Nghĩ đến đây, trong lòng lại bùng lên cơn tức giận ẩn nhẫn.
Đã lâu lắm rồi anh không trải qua tâm tình như bây giờ.
Đứng trước một hạng mục trị giá mấy triệu có nguy cơ hóa hư không, anh cũng có thể tỉnh táo tìm đối sách, chuyển nguy thành an.
Nhưng hôm nay, một sinh mệnh làm bạn sớm chiều bỗng nhiên hư hóa khỏi cuộc sống.
Vừa nghĩ rằng cô bị người ta bắt cóc trộm đi, bán cho người khác.
Chẳng biết sống chết.
Tim anh liền nặng trĩu, không thể bình tĩnh được. Nhưng nhất định phải bình tĩnh.
Cậu trai đó tên Lý Lỗi.
Khi bị gọi ra khỏi lớp học, thấy Liêm Đường và người cô đang đứng trong sân vận động, trên mặt cậu ta vẫn y nguyên vẻ như chẳng có chuyện gì.
Cậu ta đã quyết định tuyệt đối không thừa nhận mọi điều đối phương nói.
Nhưng khi người cô hỏi: “Tiền con trả cho ông chủ quán net lấy từ đâu ra?”, hai mắt cậu ta thốt nhiên trừng lớn, nhưng cũng lập tức ý thức được mình đã luống cuống vì bị lộ.
Sắc mặt cậu ta hơi tái, phủ nhận: “Tiền gì? Cô đang nói gì vậy?”
Liêm Đường đứng bên cạnh, nhìn xoáy vào cậu ta: “Cậu chỉ có một cơ hội cuối cùng này. Nếu không phối hợp, tôi buộc phải báo cảnh sát, giao hết chứng cớ cho họ để cậu tự gánh hậu quả.”
Người cô lập tức bật khóc, nắm chặt tay đứa cháu: “Con mau nói đi chứ! Có phải con muốn bị bắt giam không hả? Con có biết là nếu trường học biết chuyện này thì có thể sẽ bị đuổi học không hả? Mấy lần trước con cúp học, thầy giáo đã có ý cho con nghỉ thẳng rồi. Nhưng vì ba con quỳ xuống xin người ta, người ta thấy ba con đáng thương mới không làm vậy. Nếu giờ con bị bắt giam thì coi như đời này hủy hết.”
Lời người cô khiến mặt Lý Lỗi ngày càng tái hơn, nội tâm bắt đầu mâu thuẫn.
Dù sao vẫn là cậu học sinh chưa trải chuyện đời, tuy khá thông minh nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Cậu ta lưỡng lự giây lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn vẫn quyết định khai hết những việc đã làm.
“Mèo... Do tôi mang đi.”
“Nó đâu rồi?” Nét mặt Liêm Đường thoáng dịu lại, hỏi, “Nếu cậu trả lại nó cho tôi, những chuyện cậu đã làm, tôi sẽ bỏ qua.” Anh thầm mong Tiểu Tiểu vẫn trong tay cậu ta, nhưng chỉ là một khả năng mong manh. Từ khi tra ra ông chủ quán net, anh đã biết cậu ta đã thu được một khoản tiền để trả nợ. Còn tiền đó từ đâu ra, Liêm Đường không muốn nghĩ nhiều nữa.
Miệng Lý Lỗi cứ mấp máy, cúi đầu: “Tôi bán nó rồi... Giá 600, trả quán net 550, còn dư 50 để lên mạng.”
Người cô vừa nghe, ngã bệt ra đất, ôm mặt nức nở.
“Lỗi Lỗi à, sao con có thể làm chuyện như vậy được? Con bảo cô phải sống thế nào đây? Sau này còn ai thuê cô dọn nhà cho họ nữa! Sao con có thể làm ra chuyện đó vậy hả? Khi làm con có từng nghĩ tới người cô này không? Sao con có thể ích kỉ như thế chứ?”
“Cậu có cách để liên lạc với người kia không? Hoặc có nhớ ngoại hình người đó thế nào không?” Liêm Đường nhìn Lý Lỗi.
Lý Lỗi lắc đầu.
“Bán xong... Là tôi đi ngay, không nhìn kĩ ngoại hình ông ta thế nào, đi đâu. Chỉ biết là một ông lão đầu bạc trắng, có ria mép, khoảng sáu bảy mươi tuổi.” Nói tới đó, cậu ta hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Nom rất quen mặt.”
Trên internet, thi thoảng quần chúng quan tâm lại hỏi thăm Liêm Đường về tiến triển tìm mèo.
Liêm Đường cũng đã công khai đầu mối mới nhất lên mạng, xác định địa điểm là chợ hoa kiểng, cũng mong cư dân quanh khu đó có thể để ý giúp, hoặc xem xem xung quanh mình có ai tới chợ hoa kiểng, mua một con mèo vào ngày đó hay không.
Trong mắt Liêm Đường, hành động của Lý Lỗi là không thể chấp nhận. Dù cuối cùng cậu ta cũng không chịu nổi áp lực khai sạch, nhưng Tiểu Tiểu cũng đã bị cậu ta bán đi.
Để nhanh chóng tìm được Tiểu Tiểu, Liêm Đường cũng không bỏ sức mã hóa manh mối, giấu giếm thay cậu ta làm gì. Giấu giếm tương đương việc tìm kiếm sẽ càng bế tắc, nên những điều biết được anh đều công khai hết.
Đăng cả đoạn theo dõi trong thời điểm xảy ra sự việc kèm một tấm hình tái hiện khuôn mặt của người trong video, kể kĩ càng mọi chuyện.
Sau khi biết đầu đuôi sự việc, cư dân mạng vô cùng tức giận. Ai nấy ra sức chỉ trích cậu trai kia nhân phẩm bất lương, khiến mọi người chán ngán v.v. đồng thời cũng nhanh tay share bài giúp Liêm Đường.
Chương Kính Chi là người share đầu tiên.
Cả bốn người bu đầu vào group bày mưu tính kế.
Liêm Đường còn từng nghĩ đến chuyện đăng tin rao tìm mèo trên kênh truyền hình địa phương. Đối phương là người lớn tuổi, có tới 80% là không thường lên mạng mà vẫn chọn đọc báo. Mà đa phần thế hệ trước ở thủ đô đều rất ưng một chương trình hài kịch trên kênh địa phương. Nếu chèn tin trong phần quảng cáo của chương trình hài kịch này thì hi vọng sẽ cao hơn việc share tin trên internet.
Còn Chương Kính Chi, sau khi tham gia buổi công chiếu phim điện ảnh, để tìm mèo giúp Liêm Đường, thậm chí anh chàng đã đánh tiếng với đài truyền hình có quan hệ để đăng hình con mèo nhà thằng bạn, kèm cả phần thưởng tìm mèo.
Anh trai Dịch Viễn Sơn là giám đốc kênh địa phương, anh sẽ liên lạc với anh trai chuẩn bị biên tập quảng cáo tìm mèo.
Trong lúc mọi người đều đang rối rít lo tìm kiếm Trình Tân.
Cuối tuần Tôn Uyển Uyển về nhà nghỉ ngơi, nằm dài trên giường lướt weibo.
Vì kì thi tháng nên hai ngày trước cô nàng không hề chạm vào điện thoại. Giờ về nhà, kì thi cũng đã qua nên lại hăm hở leo lên weibo.
Trong phòng khách, dù Trình Tân cảm thấy vô cùng đè nén, suy sụp, nhưng vẫn kiên nhẫn nhai nuốt thức ăn mèo nhạt nhẽo.
Cô hiểu không ăn không uống cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể cố giữ sức mới có thể chờ đợi cơ hội gặp lại anh chàng đẹp trai.
Nhưng vừa nghĩ có thể sau này sẽ không được gặp anh trai đẹp trai nữa, cả thân mèo đều nhuốm vẻ tang thương.
Rất rất rất buồn.
Tối đến, nằm trong lồng mà nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Còn nhớ, hồi là người, có khổ có mệt hơn nữa cô cũng ít khi khóc một lần, tại sao thành mèo lại yếu ớt thế này, hở chút đã mít ướt?
Trình Tân nghĩ mãi không ra, nhưng vậy cũng không ngăn cản cô tiếp tục đau lòng. Dù khó tiếp nhận, nhưng khi không kìm nén được mình thì nước mắt vẫn rơi thôi.
Đều tại mày cả, sao lại thiếu cảnh giác như vậy hả? Thành mèo rồi thì tính cảnh giác khi làm người cũng vứt xó luôn hả?
Đứa bé con ngồi xổm trước lồng quay ra nói với ông nội đang đùa chim: “Ông ơi, mèo mèo ngoan quá, có thể thả nó ra khỏi lồng không ạ?”
“Nó mới tới nhà chúng ta, thả ra sẽ chạy đó.”
“Vậy cháu đóng cửa sổ lại rồi thả mèo ra được không?”
“Thế cháu đi đóng đi.”
Thằng bé hớn hở ra ban công khóa cửa sổ lại. Đóng kĩ rồi mới chạy về chỗ Trình Tân, mở khóa lồng cho cô, nói: “Mèo mèo à, ra ngoài chơi đi, chúng ta cùng lái xe lửa nhé.”
Trình Tân không nhúc nhích, ủ rũ ỉu xìu.
Thằng bé lại hỏi ông nội: “Ông ơi, mèo mèo không chịu ra.”
“Chắc nó còn buồn đó.”
“Cháu ôm mèo ra nha ông.”
“Nhớ cẩn thận, coi chừng bị nó cào.”
“Cháu thấy mèo ngoan lắm ông ạ, sẽ không cào đâu.” Vừa nói, vừa thò cánh tay ngắn nhỏ mũm mĩm kéo Trình Tân ra.
Trình Tân để yên cho thằng bé bế ra khỏi lồng, mặc cho nhóc mập này ôm vào trong lòng.
Nhóc mập ôm Trình Tân ra sô pha ngồi, vừa nhẹ nhàng vuốt lưng cô vừa thủ thỉ an ủi: “Chủ cũ không cần em nữa, vậy nhà bọn anh nuôi em nhé, em đừng buồn.”
Sau đó bà nội nhóc mập về. Thằng bé bỏ lại Trình Tân trên sô pha, lon ton ra cửa đón bà.
“Bà ơi, tối nay bà làm gì ngon ạ?”
“Cánh gà coca nhé, được không?”
“Dạ được.”
“Cháu ra đóng cửa lại đi.” Bà nội vào phòng bếp, ngoái lại dặn dò cháu trai nhỏ.
Nhóc mập đang định chạy vào bếp theo bà, như vậy gật đầu quay ra đóng cửa.
Đúng lúc ấy, Tôn Uyển Uyển hét ầm lên rồi lao ra khỏi phòng, chạy tới hỏi ông nội, tay giơ tấm hình đã chụp Trình Tân trước đó: “Ông, mấy ngày trước ông có tới chợ chim kiểng đúng không ông?”
Lúc này Tôn Hữu Tường đã cho chim ăn xong, đang đứng chăm mớ hoa cỏ của mình, nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ông mua một con mèo trắng mắt xanh đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Có phải mua từ một cậu trai trẻ không ạ? Ông nhìn thử xem có phải người này không?”
“Để ông xem nào...” Tôn Hữu Tường từ tốn lôi cặp kính ra, nhận cái điện thoại của cháu gái, quan sát tấm hình, nheo mắt suy nghĩ chốc lát rồi nói, “Đúng cậu ta rồi, ông còn nhớ trán cậu ta có một vết sẹo, hỏi từ đâu ra thì cậu ta nói hồi nhỏ bị ngã đập đầu vào đá.”
Tôn Uyển Uyển lập tức la lớn: “A a a a, là mèo của người ta đó! Người chủ của con mèo đó đang lo lắng tìm kiếm trên mạng kìa! Chúng ta mau tranh thủ gọi chủ nó tới xem có phải mèo nhà anh ta không đi ông!”
“Hả?” Đầu óc Tôn Hữu Tường vẫn còn lờ mờ đặc quánh, “Cậu trai kia nói mèo này là cô cậu ta không nuôi được nữa nên ông mới mua mà.”
“Nào phải chứ, là cậu ta nhân lúc chủ không có nhà trộm đó!” Giọng nói của Tôn Uyển Uyển có vẻ dè bỉu, vừa nói vừa lao vọt ra phòng khách tìm Trình Tân.
“Ông ơi, mèo đâu rồi?” Tôn Uyển Uyển tìm khắp phòng khách không thấy, quay ra hỏi Tôn Hữu Tường.
Tôn Hữu Tường đáp: “Thằng nhỏ bế đi chơi rồi, cháu hỏi nó đi.”
Tôn Uyển Uyển chạy tới phòng bếp, hỏi đứa em trai đang kiểm tra tủ lạnh với bà nội: “Con mèo kia đâu?”
“Mèo mèo ở trên sô pha đó chị.”
“Không thấy.”
Cậu em nghi hoặc: “Nãy đang ở trên sô pha mà!” Nói rồi lao ra khỏi bếp, chạy ra sô pha trong phòng khách.
Bé mèo trên ghế, đã không thấy đâu.
“Ơ, mèo mèo đâu rồi?”
“Chị đang hỏi em đấy!” Tôn Uyển Uyển bực bội liếc cậu em.
Tôn Hữu Tường đi tới, hỏi: “Không phải mới nãy vẫn còn sao?”
Cả gia đình bắt đầu lục tung tìm mèo.
Sau đó khẳng định... Mèo mất rồi...