Liêm Đường nhận được điện thoại của Tôn Uyển Uyển vào lúc hơn 8 giờ tối. Tất cả các phương thức liên lạc được công khai lên mạng đều trong tình trạng tắc nghẽn, điện thoại gọi tới hết cuộc này đến cuộc khác. Nhưng anh đã kiểm tra kĩ tất cả những tấm hình họ gửi tới, đều không phải Tiểu Tiểu.
Đôi đồng tử xinh đẹp như vậy, chỉ trên gương mặt Tiểu Tiểu mới có.
Cũng đến tận hôm nay anh mới nhận ra, hóa ra Tiểu Tiểu đặc biệt đến thế. Anh vẫn luôn cho rằng trừ họa tiết và màu lông thì con mèo nào cũng như nhau. Nhưng đôi mắt bé con vẫn mãi tinh nghịch rực rỡ như thế, trong mắt như ẩn chứa bao nỗi niềm tình cảm. Càng nhìn những tấm hình này, anh càng nhận ra sự đặc biệt của Tiểu Tiểu nhà mình.
Bé con là duy nhất, đáng yêu, hoàn hảo.
Dù những con mèo khác cũng rất xinh, nhưng trong mắt anh, bé con là đáng yêu nhất xinh đẹp nhất.
Cũng trong hôm nay, Liêm Đường ý thức được bé con của anh bé nhỏ yếu ớt dường nào, đồng thời vô cùng tự trách vì đã không chăm sóc kĩ cho cô.
Do có quá nhiều người liên lạc nên tấm hình Tôn Uyển Uyển gửi đi như đá chìm đáy biển biến mất tăm tích, gọi điện lúc nào cũng máy bận.
Cuối cùng cô phải lên weibo, tag tên Liêm Đường trong bình luận. Nhờ mọi người bấm like, bình luận lên top rồi Liêm Đường mới nhìn thấy.
Vừa liếc qua tấm hình của Tôn Uyển Uyển, Liêm Đường lập tức nhận ra chính là Tiểu Tiểu.
Nhưng trông bé con có vẻ không khỏe lắm, ủ rũ thiếu sức sống.
Anh lập tức liên lạc với Tôn Uyển Uyển.
Từ nhỏ anh đã trưởng thành sớm, đây là lần đầu tiên xúc động như vậy. Cho là đã tìm được cô, trái tim anh dịu lại phân nửa.
Đầu kia điện thoại, Tôn Uyển Uyển ngượng ngùng thông báo với Liêm Đường chuyện không tìm thấy Trình Tân.
“Có thể là lúc bà nội em đi chợ về bé đã lén chạy ra ngoài, thực sự xin lỗi anh.” Tôn Uyển Uyển áy náy nói.
Liêm Đường ngỡ tưởng đã tìm được cô, ngờ đâu phát hiện đã bỏ lỡ. Nhưng anh đâu thể trách gì Tiểu Tiểu. Rơi vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, đương nhiên cô sẽ muốn trốn đi, chỉ là anh rất lo cho cô. Và anh cũng chẳng thể đổ tội cho gia đình đã thiện tâm mua Tiểu Tiểu đi này, ngược lại còn rất biết ơn họ.
Anh thở dài, nói cám ơn Tôn Uyển Uyển sau đó ngỏ ý muốn tới thăm tiểu khu họ ở.
Sau khi tới tiểu khu, đi theo người nhà họ Tôn, Liêm Đường xin được đoạn camera theo dõi hôm đó.
Trong màn hình trông thấy rõ ràng một con mèo chạy ra khỏi tòa nhà. Ai đó mở cửa, cô lập tức lao vọt ra, bóng dáng ẩn vào vành đai xanh hóa ngoài tòa nhà, biến mất không thấy.
Liêm Đường hỏi: “Theo hướng này sẽ đi tới đâu?”
“Tiểu Tiểu chạy về hướng tây, băng qua một con phố là đến công viên, có thể nó đã đang ở đó rồi.”
Mặc dù không tìm được Tiểu Tiểu, nhưng nhà họ Tôn cũng đã cung cấp rất nhiều tin tức. Anh đề nghị chuyển tiền cho họ để cám ơn. Tôn Hữu Tường từ chối.
“Cậu trả sáu trăm mua nó là được, nhiều hơn chúng tôi sẽ không lấy. Tiền vốn không phải của mình thì có cầm cũng không thoải mái.” Tôn Hữu Tường xua tay.
Tôn Uyển Uyển ngoan ngoãn đứng bên ông nội. Dù tiền thưởng Liêm Đường đưa ra rất hấp dẫn nhưng sự giáo dục từ nhỏ của ba mẹ và ông bà sẽ không khiến cô đứng ra phản đối ông.
Gặp được nhà họ Tôn, lại nghĩ đến cậu trai trẻ nghiện internet đó, Liêm Đường bất chợt cảm khái.
Anh bảo trợ lý chuyển số tiền dùng mua Tiểu Tiểu ban đầu cho người nhà họ.
Do sốt ruột tìm Tiểu Tiểu nên Liêm Đường không nán lại lâu. Lúc cho cấp dưới đi tìm camera theo dõi quanh khu này, anh cũng đã cập nhật manh mối mới nhất lên mạng.
Vậy giờ này, bạn nhỏ Tiểu Tiểu đang ở đâu?
Cô nấp sẵn bên cánh cửa, nhân lúc người bà đi chợ về, hai bà cháu cùng nhau vào nhà liền nhanh chân vọt ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng tên nhóc kia ra đóng cửa. Xuống tới tầng dưới, cô ẩn mình vào một góc nhỏ và chờ đợi, đợi đến khi có người nhập mật khẩu vào tòa nhà mới nhân cơ hội chạy đi, sau đó trốn vào vành đai xanh hóa bao dọc tiểu khu. Lúc đó trời vẫn chưa tối.
Nhưng giờ tia nắng cuối cùng đã tắt, đèn đường bật sáng.
Trình Tân không biết hiện mình đang ở đâu.
Nơi này hoàn toàn xa lạ với cô.
Nhưng cô không muốn an phận ở nhà họ Tôn, cô muốn quay về tìm chàng trai của cô. Cô sợ đây là cơ hội duy nhất để thoát đi của mình. Nếu như sau này sẽ luôn bị nhốt ở nhà như vậy thì chạy thế nào được. Dù cảm nhận được sự tốt bụng của gia đình này, nhưng cô vẫn muốn đi tìm chàng nhà mình hơn hết.
Đang nấp trong bụi cây, Trình Tân bị một con chuột thình lình xuất hiện làm cho sợ hãi nhảy bắn ra ngoài.
Từ sau khi làm mèo, càng được chiêm ngưỡng đám chuột ở khoảng cách gần hơn trực tiếp hơn, cô càng cảm thấy ghê tởm. Lông thân Trình Tân xù tung cả lên, vừa méo méo meo meo vừa hãi hùng phắn vội.
Bạn Trình Tân bị chuột dọa vắt chân lên cổ bỏ trốn, chỉ sợ bị chuột đuổi kịp.
Mà con chuột cũng sợ hãi chạy biến về hướng ngược lại, miệng cứ mãi kêu chít chít không ngừng.
Mặc dù Trình Tân không rành khu này nhưng khi được Tôn Hữu Tường ôm về cô có chú ý quan sát, biết gần tiểu khu có một trạm xe buýt. Cô định chạy tới đó tránh tạm, tiện thể nghe những người chờ xe nói chuyện xem nơi này là chỗ nào, xe buýt sẽ đi tới đâu.
Đến khi tìm đến được trạm buýt, tầm mắt cô địa trúng cái cây ngay bên trạm xe. Ngồi dưới đất không thể thấy được số xe, vậy cô có thể nhảy lên chạc cây cho dễ quan sát.
Bây giờ, thị lực của cô khá tốt.Đương nhiên, cũng chỉ hơn hồi còn là người một chút thôi.
Biết đây là đường gì, sau đó để ý xem có xe nào đi ngang khu Liêm Đường ở không. Trình Tân quyết định như thế.
Ngày thường cô cũng thích nghe chuyện bát quái. Khi cô giúp việc dọn dẹp, hay lúc Liêm Đường nói chuyện với trợ lý, cô đều lắng nghe và chắt lọc ra tin tức về khu quanh đó. Ví dụ, Carrefour có trụ sở rất gần tiểu khu, hay ngay ngã tư cạnh nhà có một con đường nằm dọc bên sông.
Tên của tiểu khu.
Những điều này cô đều ghi nhớ trong lòng.
Thậm chí lúc lén nghịch máy tính bảng của Liêm Đường, cô còn bật GPS để xác định vị trí, xem rõ ràng đây là chỗ nào, khu phố mấy, ghi nhớ thật kĩ mới thoát ra.
Nếu không cô cũng không dám tùy tiện chạy khỏi nhà họ Tôn.
Thật ra, cô cũng biết. Khi ở nhà họ Tôn, thông qua không khí gia đình họ cô đã biết nhất định họ sẽ không khắc nghiệt với mình. Đáng lẽ cô nên đợi ở nhà họ Tôn, chờ ngày nào đó chàng đẹp trai nhà mình tìm được. Nhưng lỡ đâu anh trai đẹp trai không thể tìm ra cô thì sao?
Cô không muốn bỏ lỡ một cơ hội, dù phải mạo hiểm.
Cô rất lo, sau khi phát hiện cô không còn ở nhà, chắc anh trai đẹp trai cũng sẽ sốt ruột lắm?
Nghĩ đến đó, cô liền không thể yên tâm ngồi đợi ở nhà họ Tôn được nữa.
Cô phải về nhà.
Cô chỉ muốn về nhà thôi.
Từ khi xuống máy bay Liêm Đường chưa hề nghỉ ngơi phút nào, nhưng anh không thấy buồn ngủ. Hai ba ngày nay, trừ mấy lần chợp mắt trên xe anh đều bận rộn chuyện công việc, cố gắng xử lý bằng tốc độ nhanh nhất rồi lại tiếp tục cắm mặt lo tìm Tiểu Tiểu. Trợ lý của Liêm Đường thực sự không nhìn nổi. Anh chàng nhớ ngày mai, sếp còn phải tham gia hội nghị thượng đỉnh về khoa học kĩ thuật. Nếu cứ thế này, không biết cơ thể sếp có chịu được không.
Dưới yêu cầu tha thiết khẩn khoản và lời đảm bảo sẽ giám sát không cho cấp dưới lơ là bỏ qua bất cứ manh mối nào, Liêm Đường cũng hiểu dù anh có kiên quyết ở lại đây cũng chẳng tác dụng gì. Nghĩ đến lịch trình ngày mai, anh cần lên tinh thần lại mới phải, Tiểu Tiểu cũng đang chờ anh tới tìm cơ mà.
Nếu anh không trụ được, Tiểu Tiểu sẽ ra sao?
Chuyện Liêm Đường tìm mèo gây náo động lớn như vậy, cũng đã truyền tới tai người nhà họ Liêm.
Mà bây giờ, Liêm Tiếu đang cảm thấy đè nén tột độ.
Lần trước tham gia party của Bạch nhị tiểu thư, không biết Vương Tuyết Mạn đã dùng cách gì để móc nối được với Chương Kính Chi. Chuyện Chương Kính Chi là anh họ của Bạch nhị tiểu thư, cô cũng có biết, cũng rõ ràng người này chính là bạn của anh trai, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội được gặp. Nhưng lần đó, khi thấy Vương Tuyết Mạn dắt Chương Kính Chi đến trước mặt mọi người. Cô vốn đã chuẩn bị sẽ giễu cợt châm chích cô ta thế nào rồi, nhưng vừa liếc qua Chương Kính Chi đi cùng cô ta, lại đành phải gắng gượng nhịn xuống.
Đến tận giờ, cơn tức ấy vẫn án ngữ ngay lồng ngực.
Sau đó, tối qua, khi lướt weibo, thấy con mèo của Vương Tuyết Mạn kia lại chạy tới bên anh trai, mà trông anh còn có vẻ rất để ý tới nó.
Dù con mèo này đã bị mình vứt bỏ, nhưng cô vẫn vô cùng tức giận.
Vừa nghĩ Vương Tuyết Mạn lén lút liên lạc với anh trai, cô lại mất kiểm soát.
Đỉnh điểm là đến khi anh trai dùng số tiền sáu con số để tìm mèo. Con mèo này, mãi về sau cô mới nghe Lạc Thanh Nhã kể rằng, Vương Tuyết Mạn chỉ mua với giá năm trăm. Vừa so sánh hai bên là cô lại tức giận không chịu được.
Vừa định gọi điện thoại báo chuyện này với anh trai, Tống Nhã đã đẩy cửa bước vào.
Thấy trên mặt con gái hầm hầm giận dữ, Tống Nhã nghi hoặc: “Con sao vậy?”
“Còn không phải do Vương Tuyết Mạn à? Con nhỏ lẳng lơ đó! Cái con mèo con trả lại cho cô ta chẳng biết sao lại chạy đến chỗ anh rồi. Bây giờ anh con còn đăng tin tìm mèo kia kìa, còn treo giải thưởng tận mấy trăm ngàn nữa chứ. Nhưng hồi đó, sau khi con và cô ta cãi nhau một trận mới biết cô ta chỉ mua nó giá năm trăm thôi. Tức chết mất.” Liêm Tiếc cảm giác như mình bị vũ nhục. Cô từng nghĩ con mèo này chẳng đáng nhiêu tiền, nhưng chí ít cũng phải tầm khoảng hai ngàn, nào ngờ chỉ vẻn vẹn mấy trăm tệ. Số lẻ của món quà cô tặng Vương Tuyết Mạn lần trước còn nhiều hơn thế.
Tống Nhã đã biết chuyện này, tối qua còn từng nhắc với Liêm Vĩnh An. Nói gì bà cũng là mẹ kế, không tiện bàn chuyện con chồng nhưng vẫn hùa theo mấy câu. Bà ta nói với Liêm Tiếu rằng: “Nếu anh con chịu bỏ số tiền lớn như vậy để tìm mèo thì tức là rất thích con mèo đó rồi. Anh con ở nhà một mình cũng sẽ có lúc cô đơn, nuôi một con mèo để bầu bạn vẫn tốt hơn cô độc lủi thủi mãi. Con gọi tới, trừ thêm ghen tị thì làm được gì? Dạo này anh con lại đang bận.”
“Nhưng con không muốn anh ấy bị Vương Tuyết Mạn lừa. Con phải nói rõ ràng chuyện này cho anh biết.”
“Nghe mẹ nói này. Con mèo đó có đáng tiền hay không, anh con đều biết hết, còn cần con tới nói sao? Con tưởng anh trai cũng ngốc như con? Phàm vật gì, bên nhau lâu đều sinh tình cả, đã không thể dùng tiền bạc để tính toán được nữa. Anh trai cô đơn đã lâu. Nếu nó gửi gắm tất cả tình cảm của mình vào thú cưng, thực sự thích con mèo này vậy con mèo đó liền đáng giá vàng bạc nên anh con mới để tâm làm lớn như vậy, còn không thích thì chỉ coi như cây cỏ ven đường. Giờ đang vào giai đoạn gấp rút, con đừng có gây thêm chuyện cho anh nữa. Dạo này còn liên lạc với chị Nhược Y không?”
“Chị họ Nhược Y ạ? Không phải chị ấy đi Pháp trao đổi rồi sao? Chắc phải cuối tháng mười mới về.”
“Bao giờ về nhớ báo mẹ biết?”
“Chi vậy ạ?”
“Để mẹ bàn với ba, cho Nhược Y gặp mặt trò chuyện với anh con một lần.”
“Xem mắt ạ?”
“Ừ, anh trai con cũng hơn ba mươi, nên lập gia đình rồi. Nó không gấp, nhưng làm người lớn trong nhà vẫn phải để ý giúp. Ba con cũng thấy con bé Nhược Y rất tốt, cũng không ép hai đứa nó nhất định phải thế nào. Chỉ là bảo mẹ ở giữa làm cầu, cho bọn nó gặp mặt trò chuyện, nếu thành thì sẽ là chuyện vui. Còn nếu hai đứa không tiến tới cũng không sao.”
Liêm Tiếu gật gù, đáp: “Dạ, đợi chị họ về con sẽ báo với mẹ.”