Mị Ảnh

Chương 328: Chương 328: Ai là vương giả hôm nay




Ba người vây công một người, dĩ nhiên bị đối phương đánh ngã hai người, là các ngươi quá yếu! Hay là đối phương quá mạnh!

Đúng như Nghệ Phong nghĩ, Nại Đạt Nhĩ đã thi triển một bộ vũ kỹ Nhật giai trung cấp, lấy đấu khí hiện tại của hắn, cũng không thể thi triển lâu lắm, thế nhưng lúc thi triển, lực lượng là không ngừng chồng lên nhau, cũng chính là nếu kiên trì càng lâu, lực lượng của hắn cũng ngày càng lớn. Lấy trạng thái hiện tại của hắn, nếu như có thể kiên trì đến cuối cùng, lực lượng có thể tăng thêm gấp mười.

Đương nhiên, một chiêu này chính hắn cũng phải thừa thụ sự dằn vặt cực lớn do lực lượng mang lại. Thế nhưng, hiện tại Nại Đạt Nhĩ đã lên cơn điên, cũng quản không được nhiều như vậy.

Mọi người nhìn thấy một chiêu này, hoảng sợ không ngớt: trận chiến tranh đoạt vị trí học viên bạch kim thứ mười, Nại Đạt Nhĩ dựa vào một chiêu này mà đánh bại một học viên có thực lực còn mạnh hơn hắn một bậc.

- Tiểu tử! Ta muốn ngươi chết!

Nại Đạt Nhĩ dữ tợn nhìn Nghệ Phong, đấu khí trên tay không ngừng ngưng tụ.

- Chết? Các ngươi hơn mười người còn không làm gì được ta, một mình ngươi? Ha ha, thật buồn cười! Kỳ thực, cùng các ngươi đánh lâu như vậy, ta cũng có chút mệt. Ta vẫn có một chiêu chưa thi triển. Hiện tại vừa lúc dùng ngươi làm thí nghiệm.

Nghệ Phong thản nhiên nói, nhất thời làm cho mọi người con mắt rực sáng: kháo, tiểu tử này cư nhiên còn có hậu chiêu? Chậc chậc, có trò hay để xem?

Nghệ Phong vừa mới nói xong, nguyên hồn khống chế hồn lực, Nhiếp Hồn thuật đê giai Hồn Kích trong nháy mắt được cấu thành.

Hồn Kích là trụ cột của Nhiếp Hồn thuật, hầu như là không có chút kỹ xảo nào, chình là dùng hồn lực trực tiếp công kích linh hồn của đối phương. Thế nhưng, có Ngụy Phệ Châu gia tăng uy lực, Nghệ Phong không biết Hồn Kích cường hãn đến mức nào.

- Hồn Kích, Toái Phá!

Nghệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai cỗ công kích cường đại đồng thời xông thẳng đến Nại Đạt Nhĩ, trong hai cổ công kích, mơ hồ có thể thấy năng lượng màu xanh xoay quanh trong đó.

Đồng dạng, vũ kỹ Nhật giai của Nại Đạt Nhĩ cũng phát huy tới cực hạn, đánh thẳng tới Nghệ Phong.

Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn đăm đăm vào hai người giữa sân, bọn họ có dự cảm, thắng bại của hai người sẽ phân định trong một chiêu này. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc ai mới là vương giả chân chính của hôm nay.

- Bính…

Hai cổ kình khí khổng lồ, hung hăng va chạm vào một chỗ. Tiếng xé gió sắc bén không ngừng vang lên. Hai cổ lực lượng cường đại, chấn hư không không ngừng gấp khúc, cả không gian đều sôi trào. Khí tức nóng cháy không ngừng khuếch tán ra bốn phương, cho dù là người đứng ở xa xa cũng cảm giác được.

Hai cổ năng lượng dây dưa cùng một chổ, mọi người kinh hãi phát hiện, chỗ năng lượng dây dưa đó, cư nhiên bị đấu khí màu xanh của Nghệ Phong dần dần thôn phệ.

Cổ năng lượng bị Nghệ Phong thôn phệ, gia nhập vào trong trận doanh của Nghệ Phong, hung hăng đánh tới Nại Đạt Nhĩ. Tình thế quái dị như vậy, làm mọi người kinh hãi mở to hai mắt, cả đám nhìn Nghệ Phong không thể tin được.

- Này, rốt cuộc tiểu tử này là thi triển ma pháp gì vậy?

Thế nhưng, bọn họ còn chưa suy nghĩ ra được, lại phát hiện lực lượng trên tay Nại Đạt Nhĩ nhanh chóng suy yếu, nắm tay cường hãn Nghệ Phong, thẳng tắp nện vào ngực của Nại Đạt Nhĩ.

- A…

Một tiếng kêu đau nhức, một ngụm tiên huyết phù một tiếng phun ra.

Nại Đạt Nhĩ kinh hãi nhìn Nghệ Phong, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch bay ngược ra ngoài. Trong mắt tràn đầy không cam lòng và sợ hãi.

Mọi người trân trối nhìn một màn này, không rõ vì sao Nại Đạt Nhĩ lại đột nhiên thu hồi lực lượng, tuy vừa rồi có bị năng lượng màu xanh của Nghệ Phong thôn phệ rất nhiều năng lượng, thế nhưng lực lượng so với Nghệ Phong hay vẫn là mạnh hơn một bậc. Nại Đạt Nhĩ làm vậy không phải là buông tha cơ hội chiến thắng sao?

Thế nhưng, mọi người không biết, đồng thời cùng lúc với Nại Đạt Nhĩ bay ngược ra ngoài, hồn lực toàn thân hắn lại đang gắt gao kháng cự lại công kích của Nhiếp Hồn thuật, làm cho hắn kinh hãi chính là, cổ năng lượng công kích hồn lực này, thôn phệ lực so với năng lượng màu xanh cư nhiên còn cường hãn hơn!

Nhiếp Hồn thuật tứ tinh, vốn dĩ đối với Tướng cấp tứ giai như hắn là không có tác dụng quá lớn, thế nhưng thôn phệ lực kinh khủng này lại làm cho hắn sợ hãi vô cùng, nếu như Nhiếp Hồn thuật này đánh vào trong đầu, vậy thì với lực thôn phệ kia chắc chắn sẽ thôn phệ linh hồn mình.

Tình huống như vậy, Nại Đạt Nhĩ chỉ còn cách phải thu hồi hồn lực, toàn lực chống lại Nhiếp Hồn thuật. Nhưng mà, không có đủ năng lượng để khống chế năng lượng, làm sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong. Đã bị Nghệ Phong nện một quyền vào ngực.

Thấy Nại Đạt Nhĩ bay ngược ra ngoài, Nghệ Phong không chút dừng lại, hắn nộ quát một tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Trong nháy mắt lần nữa khởi động, Toái Phá mười thành công lực lần thứ hai hung hăng đánh thẳng tới ngực Nại Đạt Nhĩ.

Phụt…

Nại Đạt Nhĩ liên tục phun ra máu, đập mạnh xuống đất, rơi xuống ngay trên nhị đệ mình, một đập này, trong nháy mắt làm cho lão nhị đang hôn mê phải kêu ngao một tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, lập tức liền hôn mê lần nữa. Nhìn chân hắn bị đập thành bánh thịt, không biết còn có thể sống hay không?

Mọi người lăng lăng nhìn biến cố đột ngột này, trong mắt cả đám hiện lên vẻ không thể tin được.

Một cường giả tứ giai bị một nhất giai đánh bại?

Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy máu tươi đầy đất và hơn mười người nằm lăn lộn, bọn họ hít sâu một ngụm lương khí.

Trời ạ! Tiểu tử này thực sự dựa vào thực lực của bản thân, tiêu diệt sạch sẽ Hoa Hạ bang, điều này cũng quá kinh khủng đi.

Nhìn Nại Đạt Nhĩ ngã xuống đất, ánh mắt bọn họ nhìn Nghệ Phong cũng biến đổi: sau này, nghìn vạn lần không nên nhiễm lên bất cứ từ gì liên quan tới Hoa Hạ, còn có, nhất định phải cách xa, xa một chút. Cổ thực lực này, tuyệt đối có thể được liệt vào hàng mười người trong Học viên bạch kim.

Trải qua một lúc lâu tranh đấu, Nghệ Phong cũng cảm giác được toàn thân nhức nhối, đặc biệt là một chiêu Hồn Kích cuối cùng, càng tiêu hao cực nhiều hồn lực của hắn, Nghệ Phong cảm giác được ý thức đã có chút mơ hồ.

Nghệ Phong cắn một cái vào môi mình, một dòng máu thẩm thấu chảy ra, lúc này mới cảm giác được đầu óc hơi thanh tỉnh.

Trong lòng mỗi người đều có một nghịch lân, có chút người có thể bỏ qua, có chút người nếu động đến thứ đó hắn có thể giết? Có chút người bởi vì nhục mạ phụ mẫu hắn một câu, hắn cũng có thể giết. Có chút người thậm chí vì tìm thú vui mà giết người. Không phải là việc này không thể tha thứ mà là đã chạm đến điểm giới hạn của hắn, chạm đến rồi nghịch lân của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.