Đối với một kẻ xa quê hương như Nghệ Phong mà nói, Hoa Hạ là giấc mộng của hắn. Đồng thời cũng là nghịch lân của hắn, Hoa Hạ có thể làm cho hắn cảm giác mình còn có mục tiêu, còn có hướng tới. Cho nên, không ai được phép vũ nhục nó. Chỉ vì, đây là nơi mà hắn không thể đặt chân tới được nữa!
Cái này giống như, một lãng tử rời xa quê hương, bất luận kẻ nào cũng không được phép vũ nhục nhà của hắn vậy.
Cho nên, ánh mắt Nghệ Phong nhìn Nại Đạt Nhĩ cũng tràn đầy sát ý, từ trong lòng lấy ra Tiêm Hổ kiếm, bước chân có chút trầm trọng đi tới chỗ của Nại Đạt Nhĩ.
Mọi người thấy như vậy, trong lòng kinh hãi: thật không ngờ Nghệ Phong thực sự động sát tâm, mặc dù bọn họ sớm đã có chuẩn bị, vẫn không nhịn được kinh hãi.
Nội quy của học viện, nếu như Nghệ Phong làm như vậy, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nại Đạt Nhĩ ngã xuống đất không dậy nổi, nhìn trên mặt đất đầy máu me như ở chốn tu la địa ngục, thân thể nàng càng run rẩy. Nhìn người đã từng là vị hôn phu của mình, nàng cắn chặt môi, thẩm thấu ra một tia máu, khiến Bạch Hàn Tuyết bên cạnh phải thở dài một hơi.
Trừ phi là Thượng Quan Vũ Phượng vượt lên trước Nghệ Phong, bằng không, sợ là cả đời nàng đều sẽ không thể thoát ra khỏi bóng ma do mình tạo ra.
Đồng dạng, Bạch Hàn Tuyết cũng bị thực lực của Nghệ Phong chấn động không ngừng, nàng tự nhiên nhìn ra được, lần trước Nghệ Phong quyết đấu với phụ thân nàng, hắn không xuất toàn lực. Nhất là lúc mà Nại Đạt Nhĩ quỷ dị thu hồi lực lượng kia, càng làm cho nàng nghi hoặc vạn phần.
…
- Nhị đệ, đệ muốn làm gì?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong muốn giết người, hắn kinh hãi hét lớn, hắn biết rõ sự kinh khủng khi trái với nội quy học viện.
Nghệ Phong không để ý đến Nghệ Lưu, bước chân như cũ vẫn chậm rãi bước tới Nại Đạt Nhĩ.
Nghệ Lưu thấy thế, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn chuyển ánh mắt sang hướng Khinh Nhu nói:
- Khinh Nhu, nàng đi khuyên Nghệ Phong đi!
Nghệ Lưu thấy bộ dạng vừa rồi của Nghệ Phong, liền cảm giác được Nghệ Phong có ý tứ đối với Khinh Nhu, huống chi với dáng điệu nhu nhược của nàng, thật đúng là không có nam nhân cự tuyệt nàng! Cho nên, Nghệ Lưu chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Khinh Nhu.
Mọi người đều nhìn về phía Khinh Nhu, mái tóc dài đen óng ả, mặt cười như xuân, mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, chiếc quần hơi mỏng bó sát người lập lờ đôi đùi thon dài, nhìn là có thể cảm giác được sức dụ hoặc kinh người. Hoặc có dãn! Con ngươi trong sáng biểu hiện vẻ thánh khiết của nàng, xác thực là một hình mẫu người tình hoàn mỹ trong lòng nam nhân.
Cùng lúc, Nghệ Lưu nói một câu, cũng làm cho mọi người cho rằng Nghệ Phong thích Khinh Nhu. Nữ thần điềm đạm Khinh Nhu, thật đúng là không có nam nhân nào có thể cự tuyệt.
- A…
Khinh Nhu thật không ngờ Nghệ Lưu sẽ nói như vậy, nhìn máu tươi đầy đất, nàng liền nhịn không được muốn nôn ra. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh máu tanh như trước mắt!
Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng có chút sợ hãi, giống như lúc phế đi tên mập. Thân thể hơi run rẩy, có chút không dám nhìn Nghệ Phong.
- Khinh Nhu…
Nghệ Lưu có chút cuống lên.
Khinh Nhu thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, lúc này mới nhu nhược kêu to một tiếng:
- Nghệ Phong…
Dáng vẻ này, làm mọi người thở dài một hơi, dáng dấp nhu nhược như vậy, là nam nhân đều muốn ôm nàng vào lòng để hảo hảo yêu thương một phen.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu, trong ánh mắt không có bất kì rung động, ngay lúc mọi người cho rằng Nghệ Phong sẽ dừng tay. Thì Nghệ Phong lại hung hăng xả một kiếm vào Nại Đạt Nhĩ.
Nhưng cùng lúc đó, một tiếng hét mạnh mẽ vang lên:
- Nghệ Phong! Ngươi dám!
Đồng thời, Nghệ Phong cũng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại tới cực điểm đánh tới phía mình.
- Phịch…
Trong chớp mắt, Nghệ Phong bị cổ lực lượng cường đại này đánh bay ra ngoài, Tiêm Hổ kiếm trên tay cũng bị đánh văng đi, đâm thẳng tới chỗ Nghệ Lưu. Làm cho Nghệ Lưu kinh hãi tránh né.
Cùng lúc đó, Nghệ Phong cũng đập mạnh xuống nền nhà, trên mặt đất vang lên tiếng nứt vỡ, Nghệ Phong phun ra một ngụm máu tươi
- Phó viện trưởng?
Mọi người nhìn người tới, cả đám kinh ngạc kêu to. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy đồng tình.
Phó viện trưởng nhìn tình cảnh lộn xộn trong nhà hàng, sắc mặt hắn liền âm trầm đáng sợ, khi hắn nhìn đến đoàn người hôn mê nằm la liệt trên mặt đất, thảm trạng kia làm cho hắn cũng nhịn không được phải hít sâu một ngụm lương khí, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong cũng lạnh lùng hẳn lên.
- Phụt…
Nghệ Phong lần thứ hai phun ra một ngụm máu, lúc này mới hơi ổn định được huyết khí cuồn cuộn trong ngực, hắn dùng hai tay chống đỡ thân thể, cố gắng đứng lên. Chỉ là, thân thể lung lay sắp đổ, chứng minh Nghệ Phong đã chịu trọng thương.
Lúc này trong lòng phó viện trưởng cũng kinh hãi vô cùng, nghĩ không ra Nghệ Phong lại mạnh mẽ đến mức này. Một người đánh bại hơn mười người, làm cho hắn không thể tin được chính là, trong đó còn có hai Tướng Cấp.
Đồng thời, hắn cũng vì sự tàn nhẫn của Nghệ Phong mà lạnh cả người, tiểu tử này, căn bản là không coi mạng người ra gì!
Mọi người yên lặng nhìn phó viện trưởng, không ngờ hắn sẽ giận dữ như vậy, dĩ nhiên đánh Nghệ Phong bị thương nặng.
- Nghệ Phong, ngươi giỏi lắm. Dĩ nhiên dám phế đi nhiều đệ tử như vậy.
Phó viện trưởng nhìn Nghệ Phong nổi giận nói.
Nghệ Phong lau vết máu trên khóe miệng, bước chân lảo đảo đi về phía trước, tác động đến vết thương nặng, làm cho Nghệ Phong không ngừng ho khan. Khóe miệng lần thứ hai hiện lên một vết máu.
- Ta chỉ muốn biết, học viện từng có văn bản quy định rõ ràng là không được đả thương học sinh sao?
Nghệ Phong không chút nào tỏ ra yếu thế, nhìn thẳng vào phó viện trưởng.
- Ách…
Phó viện trưởng nhất thời ngạc nhiên: học viện xác thực không có quy định điểm ấy, để cho học sinh hiểu được rằng thế giới này là nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), nên học viện thậm chí còn cổ vũ học sinh quyết đấu. Thế nhưng, lại chưa từng có người tàn nhẫn như vậy. Con mắt nháy cũng không nháy đã chặt tay của người ta, tân sinh như vậy, hắn rất ít khi gặp phải.
Nếu như Nghệ Phong chỉ phế đi mấy học sinh bình thường thì hắn cũng sẽ không hỏi đến. Dù sao thế giới này chính là thế giới của kẻ mạnh, chỉ cần Nghệ Phong không trái với nội quy của trường học hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Thế nhưng, trong số những đệ tử mà Nghệ Phong phế, dĩ nhiên có tới năm học viên bạch kim. Đối với học viện mà nói, đối tượng bồi dưỡng thực sự chính là Học viên bạch kim, đây mới chân chính là tài phú của học viện. Thế nhưng, Nghệ Phong này một phế liền phế đi năm, điều này tuyệt đối không thể tha thứ được.