Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên thực sự nóng nảy, hắn không dám tiếp tục nói thêm cái gì về chuyện đó, mà quay đầu nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
- Có phải Mộng Nhiên nói, nàng muốn tìm một phu quân phải là người thực sự văn võ song toàn sao?
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong lại chuyển đề tài sang chuyện này, tuy rằng nàng không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Nghệ Phong thấy thế, nhất thời thở dài một hơi:
- Thật may, thật may! May là Mộng Nhiên quen biết ta, bằng không nàng chạy đi đâu mới có thể tìm được người văn võ song toàn đây? Nếu như vậy không phải nói cả đời nàng đều sống độc thân sao?
Lý U nghe được Nghệ Phong nói, cái trán hắn lập tức nhỏ ra cả đống mồ hôi lạnh. Thật bội phục bản lĩnh tán gái của sư phụ tiện nghi, đồng thời cũng hung hăng khách sáo tính tự kỷ của hắn một phen.
Liễu Mộng Nhiên cảm giác chính mình muốn điên rồi, nếu không phải tính tình của nàng luôn luôn ôn nhu trầm ngừng, rất ít khi tức giận, sợ rằng đã sớm mắng qua hai ba câu rồi.
- Mộng Nhiên, chẳng lẽ nàng không suy nghĩ lại sao? Mười viên đan dược ngũ giai cũng đã nhiều rồi, rất trân quý đó, làm cơm cho ta, tâm sự cùng ta, cho ta nhìn sướng mắt, đi ngủ cùng ta… Ách… Đi ngủ cùng thì không cần. Đây là giao dịch cực kỳ có lợi cho nàng!
Nghệ Phong đầu độc dụ hoặc nói.
- Nghệ Phong công tử, thời gian nửa nén hương đã qua đi hơn một nửa rồi, lẽ nào công tử thực sự không nóng nảy sao?
Liễu Mộng Nhiên nhắc nhở Nghệ Phong nói.
- Ta đã nói rồi, ta tài trí hơn người, mấy con côn trùng nho nhỏ kia ta còn không để ở trong lòng.
Nghệ Phong không sao cả nói:
- Nếu như Mộng Nhiên thấy điều kiện kia còn chưa đủ. Chúng ta tiếp tục đàm phán cũng được!
Liễu Mộng Nhiên thầm nghĩ sớm một chút đẩy Nghệ Phong ra ngoài, nàng nói với Nghệ Phong:
- Chỉ cần Nghệ công tử thực sự văn võ toàn tài! Muốn ta làm nha hoàn cho công tử cũng không phải không thể!
- Ha ha…
Những lời này nhất thời để Nghệ Phong phá lên cười:
- Xem ra bản công tử sau này không thiếu lộc ăn rồi. Mộng Nhiên, nàng hãy nhớ kỹ những lời nàng nói!
Mọi người đang nhìn kỹ Nghệ Phong, ánh mắt tràn đầy đố kỵ nhìn Nghệ Phong, đồng thời mọi người đối với thân thể xinh đẹp nhỏ nhắn kia của Liễu Mộng Nhiên lại tràn đầy si mê! Đối với bọn họ mà nói, Liễu Mộng Nhiên chính là nữ thần trong lòng bọn họ! Nghệ Phong và nữ thần của chính mình ở gần như vậy, làm sao có thể không để cho bọn họ ghen ghét dữ dội đây?
- Tiểu tử này, thực sự không biết sống chết. Lúc này cư nhiên còn dám tán gái, chờ một chút nhìn hắn chết dưới tay tứ đại tài tử như thế nào!
Trong lòng mọi người cố kỵ đồng thời lại nhìn Nghệ Phong có chút hả hê.
- Sư phụ, thời gian nửa nén hương đã qua không sai biệt lắm, đệ tử xem ra sư phụ không hi vọng thu được tỷ tỷ của đệ tử làm nha hoàn rồi. Khụ, thật đáng tiếc!
Lý U cảm thán một hơi, nhìn đến nén hương đang đốt, quả nhiên đã qua đi phân nửa.
- Cút! Vậy thì sư phụ liền đánh trận chiến đầu tiên, cho ngươi xem xem uy lực của lang cung chúng ta!
Nghệ Phong trừng mắt liếc Lý U, thấy hương sắp cháy hết, hắn cũng đứng lên đi xuống.
- Thế nào? Ngươi đến chịu thua sao?
Mộ Dung Hắc Đạt thấy Nghệ Phong từ bên người Liễu Mộng Nhiên rời đi, hắn cười lạnh nói.
Vừa rồi hắn thực sự đố kỵ, mấy người chính mình đang vắt óc nghĩ thơ, mà tiểu tử này lại không coi ra ai gì trêu ghẹo tán gẫu cùng Liễu Mộng Nhiên. Điều này sao có thể để cho bọn họ nhịn xuống nỗi hận này.
- Chịu thua? Các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Tiêu Công thấy hai bên dường như chuẩn bị lại đánh nhau đến nơi rồi, hắn nhanh chóng bước về phía trước một bước nói:
- Hai bên các ngươi, ai đọc trước?
Mộ Dung Hắc Đạt hừ một câu nói:
- Ta đọc trước, tiểu tử, lắng nghe là được:
Kích tưởng trung lưu kiến nguyệt quang
Đàm ảnh liễm diễm thắng hàn hương
Sơn ca sướng đạt duyến hà cố
Kim dạ giải ngữ vi đỗ khang!
Dich tạm:
Giữa dòng ngắm ánh trăng non
Hỏi sao trăng đứng tại đây chốn này
Núi rừng phong cảnh thật hay
Tối nay nâng chén Đỗ Khang giải sầu!
- Tốt!
Mộ Dung Hắc Đạt vừa đọc xong, thì có mấy tài tử đồng loạt vỗ tay, hiển nhiên đối với thời gian nửa nén hương hắn có thể làm ra được bài thơ như vậy, mọi người cực độ kinh ngạc.
Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Dung Hắc Đạt, không nghĩ ra tứ đại tài tử này cũng không phải chỉ có hư danh, nhưng thật ra cũng có vài phần bản lĩnh, thảo nào có thể trở thành tứ đại tài tử của đế đô.
Mộ Dung Hắc Đạt khiêu khích nhìn vào Nghệ Phong, rất xem thường nói:
- Tiểu tử, nếu như ngươi không làm ra được bài thơ nào thì chịu thua đi thôi! Sau này thấy ta xưng hô vài câu lão sư là được!
- Ha ha… Mấy câu thơ bất nhập lưu như vậy cũng không biết xấu hổ lấy ra nữa. Khụ, ngươi không cảm thấy mất mặt ta đều nghĩ thấy mặt thay ngươi. Đây là tứ đại tài tử sao? Một chút tính khiêu chiến cũng không có. Quên đi, các ngươi nghe cho kỹ, bản thiếu cho các ngươi kiến thức thế nào mới gọi là thơ!
Thanh thiên hữu nguyệt lại kỷ thì?
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi
Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết
Lục yên diệt tẫn thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai
Trữ tri hiểu hướng vân gian một?
Bạch thỏ đảo dược thu phục xuân
Nguyệt thần cô tê dữ thùy lân?
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy
Cộng khán minh nguyệt giai như thủy
Duy nguyệt đương ca đối tửu thì
Nguyệt quang trường chiếu kim tôn lý.
Dịch:
Trăng kia đến tự thuở nào
Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!
Người không vin được trăng vàng
Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.
Gương trăng vút tận cõi trời,
Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.
Biển đêm người thấy trăng soi,
Đâu hay mai sớm trăng côi tạ từ.
Thở còn giá thuốc xuân, thu
Hằng Nga đơn bóng thẫn thờ gió mây.
Vầng trăng cổ tích ai hay?
Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.
Người xưa nay, tựa nước nguồn
Đã từng chung ngắm trăng non một thời
Ta say ca hát rượu mời
Mong vầng trăng tỏa sáng soi chén vàng.
Một bài thơ này, để hiện trường nhất thời lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người tập trung đến khuôn mặt ngạo nghễ kia của Nghệ Phong. Cố gắng muốn từ trên mặt Nghệ Phong nhìn ra chút gì đó, nhưng là, bọn họ chỉ thấy còn lại ngạo khí!
Liễu Mộng Nhiên cũng ngẩn ngơ nhìn Nghệ Phong, lấy tài học của nàng, tự nhiên cảm thụ rõ ràng được cảm xúc tự tin, cuồng ngạo, hào phóng hào hiệp trong bài thơ này. Liễu Mộng Nhiên vẫn cho rằng, thi từ là nét đại diện cho tính cách một con người biểu hiện ra. Bất quá, vừa rồi nhìn Nghệ Phong chỉ biết làm thơ dâm, cư nhiên hiện tại lại trở thành hào hiệp dũng cảm, hiên nhiên là hai cái cực đoan. So với trước, Nghệ Phong biểu hiện ra nét cuồng ngạo càng mị hoặc lòng người hơn.
Một bài thơ vừa ra, cùng làm cho tất cả mọi người không thể tin được, đồng thời ánh mắt của cả đám nữ nhân cũng lóe ra quang mang nhìn vào Nghệ Phong. Trên mặt biểu lộ ra nét đỏ bừng. Hầu hết nữ tử đều thích nam tử dũng cảm cuồng ngạo.