Mị Ảnh

Chương 365: Chương 365: Lấy trăng làm đề




Đối với trình độ thơ văn của Nghệ Phong, hăn đã lĩnh hội quá vài lần, tự nhiên không hề nghi ngờ chút nào. Tuy rằng tiểu tử này thoạt nhìn tùy tiện, làm việc quái đản, thế nhưng mấy bài thơ hắn làm ra khiến cho mình phải bội phục sát đất.

Có đôi khi, Tiêu Công thậm chí hoài nghi, Nghệ Phong mới mười tám tuổi làm sao học được nhiều thứ như vậy? Thơ văn là một loại ý cảnh nhờ tích lũy qua rất nhiều thời gian và trải nghiệm mới thành, nhìn dáng dấp của tiểu tử này, hiển nhiên là người không thèm đọc sánh, làm sao lại có tài hoa như vậy?

- Lẽ nào, thực sự trên đời này có thiên tài biến thái hay sao?

Tiêu Công bất đắc dĩ cười nhẹ vài tiếng.

- Được rồi, hai bên các ngươi đã muốn ta ra đề mục! Vậy thì ta lấy thứ ta thích nhất làm đề mục đi! Lấy “trăng” làm đề, cho các người thời gian nửa nén hương, làm ra một bài thơ, thế nào?

Tiêu Công nói.

Nghệ Phong không sao cả nhún nhún vai, đầu tiên không nói chính mình có được nội tình nghìn năm của Hoa Hạ. Liền chỉ cần tính chính mình là một học sinh cao học, chẳng lẽ còn có thể bị mấy tiểu tử bỏ đi này đánh bại sao?

Tuy rằng Tiêu Công đã sớm thành thói quen với dáng dấp thờ ơ này của Nghệ Phong, thế nhưng bộ dạng này trước mắt tứ đại tài từ xem ra, đó là châm chọc trần trụi.

- Hừ! Tiểu tử, có muốn chúng ta chấp ngươi một đoạn thời gian hay không?

Mộ Dung Hắc Đạt cười nhạt nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:

- Các ngươi nhanh chóng nghĩ ra thơ của các ngươi đi! Bản thiếu gia xuất khẩu thành thơ, còn cần phải nghĩ sao? Thời gian nửa nén hương này, ta còn phải đàm luận chuyện thuê nha hoàn cùng Mộng Nhiên!

Nghệ Phong nói xong, không để ý đến mấy người liền bước mấy bước tiến về phía Liễu Mộng Nhiên! Tư thái miệt thị như thế này, khiến cho mấy người nhìn mà cắn răng:

- Tiểu tử, hy vọng sau thời gian nửa nén hương ngươi còn có thể càn rỡ như vậy!

Nghệ Lưu và mấy người thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, cũng âm thầm lắc đầu nói:

- Xem ra nhị đệ là lợn chết không sợ nước sôi nóng. Biết chính mình thất bại, đơn giản cái gì cũng không thèm suy nghĩ rồi.

Mấy đại nho kia thấy dáng dấp Tiêu Công phảng phất rất đạm nhiên, cả đám liền liếc mắt nhìn nhau, không rõ vì sao Tiêu Công lại xem trọng thiếu niên này như vậy. Bất quá, trong lòng bọn họ lại đối với Nghệ Phong khinh thường cười nhạt hai tiếng. Trong tứ đại tài tử, cũng có người là đệ tử của bọn họ, đối với trình độ của đệ tử chính mình, bọn họ tự nhiên rõ ràng, trong đám thiếu niên anh tài, bọn chúng có thể đứng đầu bảng.

- Sư phụ, sư phụ có thể thắng được bọn họ không? Nếu như không được đệ tử đi sao trộm mấy bài thơ của tỷ tỷ đệ tử đến cho sư phụ dùng, khẳng định có thể thắng được mấy người bọn họ!

Lý U cười hi hi đi tới trước mặt Nghệ Phong đưa ra chủ ý xấu.

Nghệ Phong trừng mắc liếc Lý U nói:

- Lẽ nào chính ngươi cũng cho rằng sư phụ không đấu lại được mấy tiểu tử bỏ đi này sao?

Lý U cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, sư phụ muốn đệ tử nói thật hay nói dối?

- Ngươi nói dối trước để ta nghe một chút xem sao?

Nghệ Phong quay đầu nói với Lý U.

- Thắng! Nhất định sẽ thắng! Sư phụ tài trí hơn người như vậy, anh tuấn bất phàm như vậy, đẹp trai kinh thiên động địa, nếu như không thắng vậy thì thật vô lý rồi!

Lý U nói chắc như đi đóng cột.

- Ừ! Kỳ thật ta cũng cho rằng như thế!

Nghệ Phong rất nhận thức đồng thời gật đầu nói, tràn đầy thưởng thức nhìn thoáng qua Lý U, liền hướng về phía Liễu Mộng Nhiên đi đến.

- Ai! Sư phụ, sư phụ còn chưa hỏi ta nói thật như thế nào mà?

Lý U thấy Nghệ Phong không để ý đến hắn, nhất thời khẩn trương, chính mình nói một lúc lâu còn chưa nói một lời nói thật mà.

- Không cần! Ta nghe mấy câu như vậy là đủ rồi!

Nghệ Phong khoát khoát tay nói.

Lý U khẩn trương, hô gọi Nghệ Phong:

- Sư phụ, sư phụ không thể vô sỉ như vậy được!

Nghệ Phong không thèm để ý tiểu hài tử xấu xa Lý U này nữa, mà tiếp tục đi tới bên người Liễu Mộng Nhiên, mỉm cười nói với nàng:

- Mộng Nhiên, chúng ta tâm sự nhân sinh một chút được không?

Ánh mắt Liễu Mộng Nhiên né tránh ánh mắt không kiêng nể nhìn chằm chằm vào nàng của Nghệ Phong, yểu điệu nói:

- Nghệ công tử, công tử nên cẩn thận tỷ thí đi, thời gian nửa nén hương cũng không dài.

- Đây là Mộng Nhiên lo lắng cho ta sao? Mộng Nhiên yên tâm! Ta nhất định sẽ thắng bọn họ, ta nhất định cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo ta!

- A! Không phải! Ý của ta không phải như thế!

Nét mặt Liễu Mộng Nhiên hiện lên một rặng mây đỏ, quả thực say lòng người.

- Vậy thì ý của Mộng Nhiên là gì đây? Lẽ nào thực sự Mộng Nhiên không lo lắng cho ta sao? Như vậy ta sẽ rất thương tâm!

Nghệ Phong giả vờ một bộ dáng như muốn khóc. Đáy lòng lại cười trộm không ngớt. Đùa giỡn đại tài nữ này quả thực rất có hứng thú.

- Nghệ công tử….

Liễu Mộng Nhiên nhanh chóng cắt đứt câu nói của Nghệ Phong, không dám tiếp tục nghe lời nói bậy của Nghệ Phong.

- Mộng Nhiên, thừa dịp hiện tại đang có thời gian, nàng đi làm vài món ăn cho ta được không?

Nghệ Phong cười hì hì nhìn Liễu Mộng Nhiên nói. Trình độ nấu nướng của nữ nhân này xác thực rất cao siêu, để hiện tại chính mình đều có chút chút lưu luyến muốn được thưởng thức lại!

Đáy lòng Nghệ Phong nghĩ, nếu như có một tuyệt sắc nữ nhân như vậy làm nha hoàn của chính mình, lại có thể thỏa mãn khẩu vị của chính mình, nếu được như vậy thực sự không tưởng tượng nổi sẽ hạnh phúc như thế nào!

Liễu Mộng Nhiên đối với cách nói chuyện có vẻ rất quen biết từ trước đến giờ của Nghệ Phong quả thực không có cách nào, nàng luôn luôn ôn nhu, chưa bao giờ ra mắt trường hợp như thế này, nàng chỉ đành quay đầu sang hướng khác, coi như không nghe thấy lời Nghệ Phong nói.

- Sư phụ, tỷ tỷ của đệ tử đã từng thề, chỉ xuống bếp làm đồ ăn cho người nhà và phu quân của tỷ tỷ mà thôi!

Lý U không biết lại từ nơi đâu toát ra đến, quay đầu nhìn Nghệ Phong nói.

Ánh mắt Nghệ Phong sáng lên, nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:

- Mộng Nhiên, thức ăn vừa rồi nàng làm ta đều ăn xong rồi, vậy có phải ta là… Của nàng hay không?

- Nghệ công tử! Công tử không nên hiểu sai lầm, đó là ta làm cho Lý U ăn!

Liễu Mộng Nhiên bị một câu nói của Nghệ Phong dọa sợ, nhanh chóng giải thích nói.

- Ai nha, dù sao đi nữa cũng đâu có khác gì nhau! Cùng làm cho hắn ăn và làm cho ta ăn không phải đều như nhau sao?

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên cười ha ha nói.

- Điều này sao có thể giống nhau? Nghệ công tử, lời này công tử không thể nói lung tung được!

Liễu Mộng Nhiên quay đầu nhìn Nghệ Phong, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình cũng có chút gấp quá thành ngượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.