Không nghĩ ra ngày hôm nay đến đây lại có thể gặp được học viên phong vân tham chiến, quá sung sướng!
- Đúng vậy! Học viên phong vân trong toàn bộ học viện giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi! Thực lực cả đám mạnh mẽ kinh khủng. Không nghĩ ra bởi vì Nghệ Phong liên tục đi ra hai vị!
- Chậc chậc! Không biết ai có thể thắng? Thật sớm trước kia Lăng Thiên Vũ đã rất mạnh, thế nhưng Nghệ Phong cũng không kém, một người diệt cả Hoa Hạ bang. Lực lượng có thể nói ngang nhau!
- Mặc kệ nó, ai thắng ai thua liên quan gì đến chúng ta sao?
- …
Một câu lại một câu trao đổi bàn bạc khiến toàn trường loạn lên, hiển nhiên bất thình lình một hồi thi đấu lôi đài khiến cho bọn họ rất hưng phấn. Những nữ tử này càng mở lớn con mắt, đáy lòng tính toán tìm ai ước hẹn mới tốt hơn một chút!
- Phong thiếu, ra tay đi!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Lăng Thiên Vũ, thấy đấu khí hắn bao trùm trên người hắn có ánh sáng lưu chuyển.
- Nếu như hiện tại ngươi đi xuống, còn kịp!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, cũng không muốn đánh nhau cùng Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ nghe được những lời này của Nghệ Phong, hắn hừ một tiếng:
- Cám ơn Phong thiếu quan tâm, bất quá ta muốn thử một chút xem Phong thiếu có mạnh mẽ giống như trong lời đồn đại hay không?
Nghệ Phong dựng thẳng lên một cây ngón tay, quay về phía Lăng Thiên Vũ lắc lư một chút nói:
- Một chiêu!
Âm thanh nhàn nhạt, bị gió nhẹ thổi tan ra, nhưng không tiêu tán trong không khí, ngược lại truyền rõ ràng vào trong lỗ tai của mỗi người. Lăng Thiên Vũ nghe được câu nói dường như lười nhác và vô lực này, hắn ngẩn ra, không rõ câu nói không đầu không đuôi của Nghệ Phong rốt cuộc có ý gì.
Chỉ là khi ánh mắt hắn chuyển đến một cây ngón tay kia của Nghệ Phong, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Một cổ lửa giận không thể ức chế từ trong lòng lao thẳng ra ngoài, Lăng Thiên Vũ lớn như vậy, hắn còn chưa bao giờ bị người khác miệt thị tới mức này. Cư nhiên có người mơ mộng ngông cuồng dùng một chiêu đánh bại hắn.
- Ngươi nói cái gì?
Lăng Thiên Vũ hầu như cắn chặt răng mới hỏi ra lời này, mặc dù biết tỉ lệ hắn nghe lầm rất nhỏ, thế nhưng hắn thực sự không nghĩ bị miệt thị như vậy.
- Ta nói: Chỉ cần một chiêu!
Nghệ Phong như trước biểu hiện bộ dạng phong khinh vân đạm nói.
Xôn xao…
Dưới đài nhất thời ồ lên một mảnh, cả đám đưa mặt nhìn nhau. Ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong, lại phát hiện vẻ mặt của Nghệ Phong lúc này cực kỳ đường hoàng, cực kỳ ương ngạnh, toàn thân tản ra khí tức bễ nghễ cuồng ngạo! Cổ khí tức này khiến bọn họ ngẩn người. Thế nhưng nhớ tới vừa rồi Nghệ Phong tuyên bố một chiêu đánh bại Lăng Thiên Vũ. Trong lòng mọi người lại dâng lên cảm giác Nghệ Phong thật tự đại và kiêu ngạo!
Một học viên phong vân, Nghệ Phong nói dùng một chiêu đánh bại hắn. Đây có phải là ban ngày nằm mộng hay không?
Hạ Chỉ Mộng nghe được câu nói cuồng ngạo này của Nghệ Phong, nàng cũng hơi ngẩn ra. Nàng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong hiện tại bộc lộ quang mang, kiêu ngạo và ương ngạnh. Rất khó tưởng tượng vì sao Nghệ Phong có thể tự đại đến loại tình trạng này, bất quá khi nhìn thấy khóe miệng Nghệ Phong hiện ra một tia tà mị, khẽ nhếch lên hình vòng cung. Trong lòng Hạ Chỉ Mộng cư nhiên mọc lên cảm giác hết hồn. Nàng mơ hồ nghĩ những lời này của Nghệ Phong không phải là tự đại.
- Phệ Linh Nộ Bạo?
Lăng Thiên Vũ cố gắng ngặn chặn lửa giận bị miệt thị trong lòng, quay sang Nghệ Phong hỏi. Nếu như Nghệ Phong thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, vậy thì Nghệ Phong nói một chiêu có thể đánh bại hắn cũng không phải không thể.
Thế nhưng, một câu nói tiếp theo của Nghệ Phong, trong nháy mắt đánh vỡ chút may mắn trong lòng hắn, cảm giác lần thứ hai bị coi thường sỉ nhục dâng lên như bão táp.
- Đối với ngươi, còn không đáng ta thi triển Phệ Linh Nộ Bạo!
Mọi người ngẩn ngơ nhìn vào Nghệ Phong, cuồng ngạo như vậy, toàn bộ học viện Trạm Lam không một người nào có thể so sánh cùng Nghệ Phong. Tuyên bố một chiêu đánh bại học viên phong vân, học viên như vậy trong toàn bộ lịch sử học viện Trạm Lam cũng chưa từng xuất hiện qua.
Ánh mắt Tu Mộ ngược lại sáng lên, nhớ tới lời nói của viện trưởng. Hắn thật sự hi vọng Nghệ Phong thực sự có thể làm được điểm ấy. Chỉ bất quá học viên phong vân cũng không phải đám ô hợp? Cho nên, điều này có thể sao?
Mọi người phía dưới bị lời nói của Nghệ Phong chấn động ngừng thở, toàn bộ sân đều yên tĩnh dị thường. Coi như luận võ đài bên kia, cũng ngừng lại luận võ. Đều vây tới bên này xem.
- Một chiêu bại địch? Điều này sao có thể?
Trong lòng mọi người đều mọc lên cách nghĩ như vậy.
Thế nhưng không có một người nào dám đi ra châm biếm Nghệ Phong, nhớ tới thời gian vừa rồi. Một mình Nghệ Phong diệt cả Hoa Hạ bang, mọi người cũng đồng dạng cho rằng không có khả năng như vậy, thế nhưng Nghệ Phong lại làm được. Có thể, lần này thực sự hắn sẽ tiếp tục sáng tạo kỳ tích cũng không chừng!
- Ra tay đi!
Nghệ Phong nhìn sắc mặt xấu xí khó coi của Lăng Thiên Vũ, nhàn nhạt nói. Nghệ Phong thầm nghĩ đóng xong trận này sẽ đi về phủ đệ của Tử Âm. Cũng không nghĩ hao tốn thời gian ở chỗ này, nếu như Lăng Thiên Vũ tự đưa đầu lên để mình lập uy, vậy thì thỏa mãn hắn một lần.
- Ta thực sự muốn nhìn, ngươi làm sao có thể dùng một chiêu đánh bại Lăng Thiên Vũ ta!
Lăng Thiên Vũ hầu như cắn chặt hai hàm răng nói. Cho dù mấy vị cao nhất trên bảng xếp hạng học viên phong vân kia, cũng không dám coi thường hắn như vậy.
Lăng Thiên Vũ hừ một tiếng, đấu khí bạo phát. Đấu khí thất giai đỉnh phong, bạo phát ra uy thế thật lớn. Những người đứng quá gần lôi đài, liên tục kinh hãi lui về phía sau mấy bước mới ổn định được thân hình! Mọi người nhìn khí thế kia hầu như có thể xuất hiện cả cơn lốc, trong lòng kinh hãi không thôi, đây là sự kinh khủng của học viên phong vân sao?
Mọi người hít sâu một hơi, bọn họ phát hiện khí thế của Lăng Thiên Vũ còn đang không ngừng dâng lên. Ánh mắt cả đám vẫn không nhúc nhích, ngừng thở không dám phát sinh một chút âm thanh.
Đấu khí toàn thân Lăng Thiên Vũ hướng về nắm tay tập trung qua, bạo phát ánh sáng chói lóa, khiến cho con mắt có chút đau nhức, không gian tai lực lượng của hắn không ngừng kéo lên, hơi có chút gấp khúc. Khí thế toàn thân dường như phong ba sóng lớn, một lần đập sóng đều muốn cuốn phăng tất cả trở ngại trên đường đi.
Nghệ Phong thì ngược lại, như trước là một bộ dạng lười nhác nhìn Lăng Thiên Vũ. Tùy ý hắn chuẩn bị đại chiêu, không chút ý tứ ngăn cản, hình như Nghệ Phong nghĩ ăn chắc Lăng Thiên Vũ rồi.
Lăng Thiên Vũ thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, sắc mặt biến đổi càng khó coi, hắn hừ một tiếng, đấu khí trong cơ thể càng điên cuồng ngưng tụ lên trên nắm tay, năng lượng bạo động khiến hắn cảm thấy có chút không thể khống chế. Hiển nhiên một chiêu này đã phát huy ra mười hai thành công lực của hắn rồi.
Hạ Chỉ Mộng thấy Lăng Thiên Vũ như vậy, đã biết Lăng Thiên Vũ triệt để bị Nghệ Phong chọc giận. Không muốn giữ lại một chút nào. Nhìn bộ dáng của Nghệ Phong như trước không nhanh không chậm, Hạ Chỉ Mộng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Lăng Thiên Quyền!
Lăng Thiên Vũ hét lớn một tiếng, nắm tay mang theo sóng lớn và khí thế lao nhanh hướng về phía Nghệ Phong hung hăng oanh kích qua. Nơi trọng quyền đi qua, không gian đều bị gấp khúc, không khí cư nhiên bị áp bách thành thực chất, làm cho hô hấp cũng có chút khó khăn.
Một chiêu này bạo phát ra ánh sáng chói mắt, để những người đứng gần lôi đài lần thứ hai bị lui về phía sau mấy bước. Đáy lòng đối với thực lực của học viên phong vân càng kính nể không thôi.
Lực lượng của Lăng Thiên Vũ mạnh mẽ cỡ nào, cũng không hao tốn nhiều thời gian, trọng quyền của hắn đã bay tới trước mắt Nghệ Phong.
Đồng thời lúc này, một câu âm thanh không lớn nhẹ nhàng chui ra từ trong miệng Nghệ Phong:
- Thức thứ nhất: Tinh Bạo Thiên Hạ!
Nghệ Phong vừa dứt lời, một cổ khí thế như chiến thần không ai địch nổi từ trên người Nghệ Phong bộc phát. Bị cổ khí thế này ảnh hưởng, Tu Mộ và Hạ Chỉ Mộng mạnh mẽ đứng thẳng dậy, không thể tin được, trừng mắt nhìn về phía Nghệ Phong.
Mọi người còn chưa kịp tinh tế cảm nhận cổ khí thế này, đã phát hiện nắm tay của Nghệ Phong và Lăng Thiên Vũ va chạm cùng nhau. Tại nơi va chạm, hư không bắt đầu vỡ vụn! Từng đạo khe rách hư không đen kịt có thể nhìn thấy được! Kính khí bắn ra tàn sát bốn phương.
Thế nhưng điều này cũng không làm cho mọi người kinh ngạc. Để cho bọn họ kinh hãi chính là…
Miệng Lăng Thiên Vũ phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài lôi đài, rơi xuống dưới đất. Nơi hắn bay qua, máu cũng phun theo. Mọi người còn không kịp thời phản ứng, cảm đám dại ra tại chỗ.