Mị Ảnh

Chương 805: Chương 805




Nghệ Phong đi ra từ trong phòng Quái lão đầu, hắn suy nghĩ vẫn đi vào Chanh Ban. Nghệ Phong suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy buồn cười, làm một thành viên Chanh Ban, hắn cư nhiên chưa đi qua một lần. Thảo nào Hạ Chỉ Mộng nói hắn không phải một học viên. Nghệ Phong cũng không dám phủ nhận những lời này của nàng.

Thời điểm Nghệ Phong đi tới Chanh Ban, Nghệ Phong nhìn thấy Hạ Chỉ Mộng và toàn bộ học viên Chanh Ban đều có mặt, làm cho Nghệ Phong không khỏi ngẩn ra, Chanh Ban này rất ít khi có đông đủ mọi người như vậy.

Đám người Hạ Chỉ Mộng nhìn thấy Nghệ Phong ở bên ngoài, bọn họ cũng ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua thái dương treo cao trên bầu trời, phát hiện cũng không đi ra từ phía tây.

Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên người hắn, hắn sờ sờ mũi:

- Trên mặt ta có thứ gì sao?

Nghệ Phong nói xong, liền lấy khăn ra lau mặt, nhưng thấy bọn họ vẫn nhìn hắn cổ quái như trước, hắn nghĩ lẽ nào vừa mới ở phòng Quái lão đầu ra, mặt dính thứ buồn nôn gì đó sao?

- Nghệ Phong, thật là hiếm thấy a!

Hạ Chỉ Mộng thản nhiên cười, quay qua Nghệ Phong bắt chuyện, Hạ Chỉ Mộng mặc một chiếc váy màu lam, đem thân thể xinh đẹp của nàng lộ ra, cho dù là Nghệ Phong thấy rất nhiều lần, vẫn cảm giác được kinh diễm như trước.

- Hắc hắc!

Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, đáy lòng hắn khó có được nổi lên một tia thần sắc xấu hổ.

- Ngồi đi!

Hạ Chỉ Mộng không nói nhiều cùng Nghệ Phong, làm một thủ thế mời Nghệ Phong ngồi. Đối với việc Nghệ Phong đến, đáy lòng Hạ Chỉ Mộng vẫn rất cao hứng. Lần đầu tiên toàn bộ Chanh Ban đến đông đủ như vậy.

Nghệ Phong quan sát bốn phía một phen, chỉ thấy góc bên trái cuối phòng học còn một chỗ trống. Nghệ Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đến chỗ kia nguồi. Hắn tới đây cũng không phải để đi học, vừa lúc có cơ hội nghiên cứu bút ký của Quái lão đầu một chút. Chờ Thiên Nghịch mang thư đến Thánh địa, Nghệ Phong sẽ xuất phát tới sơn động kia ngay.

- Phong thiếu, ngồi đây đi!

Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị đi đến góc kia, một học viên ngồi ở bên cạnh Khinh Nhu đột nhiên đứng lên, không chút nghĩ ngợi đi đến góc khác.

Nghệ Phong ngẩn ra, nhìn về phía Khinh Nhu, tiểu nữ nhân này tản ra khí tức mềm mại, kiều diễm như trước, thoạt nhìn rất vui mắt. Chỉ bất quá Nghệ Phong thấy học viên kia nhường chỗ ngồi, liền cực kỳ kinh ngạc. Nếu như Nghệ Phong nhớ không lầm mà nói, lúc đầu những người này không có quá nhiều hảo cảm với hắn.

Thế nhưng hiện tại nhìn những học viên này, trong ánh mắt không chỉ là có thêm kính nể, còn có thêm chút hảo cảm. Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Khinh Nhu, sắc mặt Khinh Nhu có chút e thẹn quay qua hắn gật đầu, ý bảo hắn ngồi bên người nàng.

Nghệ Phong cũng không biết, những người này từ khi thấy Nghệ Phong một người chiến tứ Vương, thành kiến trong lòng sớm đã biến mất không còn một mảnh, đối với cường giả, những người tâm cao khí ngạo này luôn kính nễ, cũng giống như bọn họ tôn trọng Lăng Thiên Vũ và Họa Thủy. Huống chi thực lực Nghệ Phong viễn siêu hai người này.

Nghệ Phong tự nhiên không biết những chuyện này, hắn thấy có người tự động nhường chỗ ngồi, cũng ngồi xuống bên người Khinh Nhu, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Khinh Nhu tản ra, đối với học viên kia cũng rất có hảo cảm.

- Tiểu tử này thực thức thời.

Nghệ Phong di chuyển cái bàn, nhích tới gần Khinh Nhu một chút. Mọi người tưởng rằng Họa Thủy nhìn thấy một màn này sẽ nổi giận, thế nhưng lại thật không ngờ nữ nhân bạo ngược này chỉ là trắng mắt nhìn, trong mắt có một tia quang mang xem thường, sau đó quay đầu qua một bên coi như không thấy.

Mọi người thấy dáng dấp Họa Thủy như vậy, cả đám không khỏi ngẩn người, tựa hồ thật không ngờ Họa Thủy cư nhiên nhìn như không thấy, nhớ tới dĩ vãng, nếu như có nam nhân nào tới gần Khinh Nhu như vậy, nhất định sẽ bị đánh vô cùng thê thảm, cả đám càng thêm bội phục Nghệ Phong. Đáy lòng suy đoán, lẽ nào lần trước vây công, Nghệ Phong đã thu phục được nữ nhân này.

Họa Thủy tự nhiên không biết cử động dị thường này của nàng để tất cả học viên đều kinh ngạc vạn phần, đáy lòng nàng lại oán hận mắng một câu:

- Sắc lang!

Mà Lăng Thiên Vũ ở cách đó không xa, nhìn dáng dấp Khinh Nhu e thẹn khó nhịn, trong mắt hắn lưu chuyển bất định, quay mặt qua chỗ khác coi như không thấy, chỉ bất quá hai tay siết chặt, gân xanh bạo động.

Hạ Chỉ Mộng thấy cử động này của Nghệ Phong, nàng bất đắc dĩ cười cười, đối với nữ nhân như Khinh Nhu, đừng nói Nghệ Phong, coi như là nàng cũng nhịn không được thương yêu.

Hạ Chỉ Mộng cũng không quá chú ý tới Khinh Nhu, nàng điều chỉnh nỗi lòng một chút, tiếp tục giảng giải về vận dụng đấu khí.

Nghệ Phong nghe vài câu, phải thừa nhận Hạ Chỉ Mộng xác thực thích hợp làm một đạo sư, đối với đa số học sinh Chanh Ban mà nói, những lời này là lời vàng ý ngọc, chỉ là đối với Nghệ Phong mà nói, hắn căn bản nghe không thích hợp. Nghệ Phong nghe xong vài câu cũng không chú ý nàng nói nữa.

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu, tiểu nữ nhân này trắng mịn như bạch ngọc, lông mi thật dài rung động, làm cho Nghệ Phong cười cười.

Khinh Nhu tựa hồ biết Nghệ Phong vẫn nhìn kỹ nàng, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận lên, hơi quay đầu muốn tránh né ánh mắt của Nghệ Phong.

Thế nhưng lập tức Khinh Nhu cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng bị nắm, trong lòng Khinh Nhu cả kinh, sợ hãi Nghệ Phong đang có mặt giảng sư mà làm như vậy, nhưng lấy lá gan của Nghệ Phong, không có gì mà hắn không dám làm. Nghĩ vậy, sắc mặt Khinh Nhu biến thành huyết hồng, rất sợ Nghệ Phong tiếp tục có nhiều động tác, có nhiều người đang nhìn như vậy, nếu như Nghệ Phong thực làm cái gì để cho người khác phát hiện, nàng sợ là thực không mặt mũi gặp người.

Khinh Nhu lo lắng không thôi, thời điểm sợ Nghệ Phong tiến thêm một bước, lại phát hiện Nghệ Phong chỉ là nắm tay nàng, thỉnh thoảng vuốt vuốt một cái, cũng không làm gì khác.

Khinh Nhu nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, chỉ thấy Nghệ Phong để một quyển bút ký gì đó trước mặt, ánh mắt chuyên chú nhìn trên bản bút ký, tay kia cũng đè lên bút ký, hình như tinh thần toàn thân cũng đầu nhập vào trong đó.

Khinh Nhu thở dài một hơi, tay cũng nắm tay Nghệ Phong, Khinh Nhu làm xong những chuyện này, sắc mặt e thẹn lợi hại, làm cho một ít nam nhân nhìn thấy mà choáng váng đầu óc.

Họa Thủy ngồi bên phải Khinh Nhu, mặc dù Khinh Nhu cùng Nghệ Phong nắm tay cực kỳ bí ẩn, thế nhưng nàng vẫn thấy được. Họa Thủy nhịn không được toát ra ánh mắt xem thường, lần thứ hai thì thầm một tiếng:

- Sắc lang!

Chỉ là thời điểm Họa Thủy nhìn thấy Nghệ Phong đang chăm chú nghiên cứu bút ký, sắc mặt của nàng nhịn không được đỏ hồng, đáy lòng cư nhiên mọc lên một ý nghĩ làm tim nàng đập thình thịch, thời điểm Nghệ Phong chăm chú thật tuấn tú.

Chỉ là ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Họa Thủy, trên mặt nàng đã ửng đỏ một mảnh.

Nghệ Phong tự nhiên không biết hai nữ nhân kia đã vì hắn mà nổi lên một chút rung động, hắn chăm chú nghiên cứu bút ký của Quái lão đầu cho hắn như trước. Tay không tự giác vuốt cánh tay của Khinh Nhu, động tác này là thói quen, làm cho Khinh Nhu ửng đỏ cả mặt, thế nhưng cũng không rút tay ra.

Nghệ Phong phải thừa nhận, thành tựu nhiếp hồn thuật của Quái lão đầu cực cao, tuy rằng quan điểm của hắn và vị nhiếp hồn sư ở trong động phủ kia không giống nhau. Thế nhưng lại có hiệu quả giống nhau. Nghệ Phong nhìn càng nhiều, lại càng có chút mê man, cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Hai bản bút ký bổ sung cho nhau, làm cho kiến thức của Nghệ Phong đối với Phệ Châu càng nhiều.

Nghệ Phong một lòng đầu nhập đến bản bút ký của Phệ Châu, Khinh Nhu cũng triệt để yên lòng, nàng cũng bắt đầu chú ý tới Hạ Chỉ Mộng giảng.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thời điểm Hạ Chỉ Mộng nhìn về phía Nghệ Phong, Khinh Nhu cũng không dám để Nghệ Phong nắm tay, sắc mặt e thẹn lấy tay ra, coi như không có việc gì nhìn về phía Hạ Chỉ Mộng đang đi tới.

Tự nhiên Hạ Chỉ Mộng không biết Khinh Nhu làm cái gì, nàng nhìn Nghệ Phong hô:

- Nghệ Phong, ngươi theo ta đi một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.