Mị Ảnh

Chương 806: Chương 806




Tuy rằng Nghệ Phong rất muốn tiếp tục nghiên cứu bút ký một chút, thế nhưng nếu như Hạ Chỉ Mộng tìm hắn, Nghệ Phong cũng không thể ngồi im, quay qua Khinh Nhu nháy mắt, ở trong vẻ né tránh của Khinh Nhu, Nghệ Phong đi theo phía sau thân thể mềm mại của Hạ Chỉ Mộng, rời khỏi phòng học.

Nghệ Phong thấy mình tới phòng học ngồi không được bao lâu, hắn không khỏi bất đắc dĩ bật cười:

- Xem ra mình thực không thích hợp đến phòng học!

Nghệ Phong đi theo phía sau Hạ Chỉ Mộng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị, nhìn đường cong hoàn mỹ của Hạ Chỉ Mộng, nhất cử nhất động trong lúc đó đều tản ra mị hoặc của nữ nhân.

- A!

Bỗng nhiên Hạ Chỉ Mộng ngừng lại, tâm tư của Nghệ Phong đã sớm không ở trên người, cũng không kịp né tránh mà ngã vào sau lưng Hạ Chỉ Mộng.

- Không có ý tứ! Không có ý tứ!

Nghệ Phong nhanh chóng nói, thầm nghĩ vì sao nữ nhân này tự nhiên dừng lại, nhìn nàng lắc lắc thân thể càng thêm xinh đẹp a.

Hạ Chỉ Mộng nhíu mày, rất khó lý giải một người sánh ngang Vương cấp, đi đường cũng có thể vấp phải người khác.

Nghệ Phong thấy ánh mắt hoài nghi của Hạ Chỉ Mộng, hắn cũng không dám để nhận thấy ý nghĩ mới vừa rồi của Hạ Chỉ Mộng, bằng không hắn sẽ khó có thể sống yên với nàng. Nghệ Phong nhanh chóng nói sang chuyện khác:

- Được rồi, nàng tìm ta có chuyện gì?

Hạ Chỉ Mộng nói:

- Dược hiệu của Ma Đan sắp hết, ngươi giúp ta luyện chế một viên nữa.

Nghệ Phong nghe được liền bừng tỉnh, hắn gật đầu nói:

- Dùng Ma Đan càng nhiều, thời gian ngăn chặn cổ năng lượng kia trong cơ thể nàng càng ngắn. Ta khuyên nàng nên nghĩ biện pháp trị liệu gốc rễ đi!

Hạ Chỉ Mộng cười cười nói:

- Ta biết! Chỉ là việc đó sau này hãy nói. Ngươi trước giúp ta luyện chế một viên Ma Đan được không?

Nghệ Phong nhíu mày, hắn còn muốn khuyên Hạ Chỉ Mộng một chút, chỉ bất quá vẫn nhếch miệng nói:

- Có thể! Nếu như ngươi có dược liệu, luyện chế mấy viên cũng được. Một thời gian nữa ta phải ly khai đế đô, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Hạ Chỉ Mộng hơi ngẩn người, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi muốn đi làm cái gì?

Nghệ Phong cười cười không trả lời.

- Được rồi! Chuyện tình ngươi ở dưới Tam Quỷ liên thủ, chém giết hai người trong đó có phải là sự thực hay không?

Tuy rằng Hạ Chỉ Mộng không tin chuyện này là giả, chỉ là nàng hoài nghi tin đồn không đúng sự thực. Nàng cũng nghe nói qua danh tiếng Tam Quỷ, tuy rằng Nghệ Phong cường đại, thế nhưng dưới tình huống bị Tam quỷ vây công có thể chém giết hai người, chuyện này ít nhiều làm nàng có chút không thể tin được, nàng tình nguyện tin tưởng đây là người khác khuyếch đại.

- May mắn thôi!

Nghệ Phong cười cười, đối với việc Hạ Chỉ Mộng biết chuyện tình hắn bị vây công cũng không ngoài ý muốn, ngược lại nếu như Khinh Nhu biết hắn mới ngoài ý muốn.

Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong thừa nhận, nàng hơi giật mình, khóe miệng lập tức có một tia cười khổ:

- Mặc dù ta rất xem trọng ngươi, thế nhưng ngươi luôn có thể mang đến cho ta kinh ngạc.

Nghệ Phong đồng dạng cười khổ vài tiếng:

- Không nên kinh ngạc như vậy, nàng không biết may mắn cỡ nào đâu, nếu không có người đến cứu, vậy khi nàng thấy ta nhất định là một cổ thi thể.

Hạ Chỉ Mộng nở nụ cười:

- Có thể ở dưới tình huống bị Tam Quỷ liên thủ chém giết hai quỷ, đây đã là một kỳ tích rồi. Có thể ngươi chưa biết Tam Quỷ, bọn họ liên thủ coi như là Vương Cấp ngũ giai bình thường cũng không phải đối thủ.

Nghệ Phong cười cười, cũng không muốn cùng Hạ Chỉ Mộng tiếp tục nói chuyện này:

- Không nói chuyện này nữa, chúng ta hiện tại đi đâu?

- Đi tới phòng ta!

Hạ Chỉ Mộng nói.

- A! Đi phòng nàng?

Nghệ Phong có chút nhăn nhó:

- Này không tốt lắm đâu! Chúng ta có phải là phát triển quá nhanh hay không, ít nhất cũng phải hẹn hò, sau đó ăn cơm với nhau và…

Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa bị tức chết, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong hừ một câu, không thèm quan tâm đến Nghệ Phong, bước chân nhanh chóng đi về một phương hướng.

Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, thầm nghĩ quá đẹp trai cũng không có biện pháp, cự tuyệt người khác chung quy có thể để cho người khác tức giận. Quên đi, thời điểm nàng dùng sức mạnh, cứ ỡm ờ cho qua vậy.

Nghệ Phong đi theo phía sau Hạ Chỉ Mộng như trước, cũng không có quá lâu, Hạ Chỉ Mộng đi tới nơi ở của nàng, để Nghệ Phong vào phòng của nàng, trong phòng Hạ Chỉ Mộng tản ra hương thơm nhàn nhạt, rất giống mùi thơm trên người Hạ Chỉ Mộng, gian phòng dùng màu lam làm chủ đạo, vừa nhìn là biết phòng của nữ nhân.

- Ngươi muốn uống nước hay không?

Hạ Chỉ Mộng quay qua Nghệ Phong hỏi.

- Cái kia, nàng sẽ không hạ độc vào trong đó chứ? Sau đó dùng sức mạnh với ta?

Nghệ Phong có chút phòng bị nhìn Hạ Chỉ Mộng, ở trong phòng của nàng. Nghệ Phong có chút lo lắng, bởi vì hắn nghĩ không có nữ nhân nào thấy hắn mà không đánh chú ý tới hắn.

Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, đưa cho Nghệ Phong một chén nước, không để ý đến hắn nói chuyện vô sỉ.

Nghệ Phong đợi thật lâu, không thấy Hạ Chỉ Mộng có động tác tiếp theo, hắn không khỏi hiếu kỳ, nữ nhân này muốn làm gì đây? Nàng không biết dùng sức mạnh sao? Nàng cũng không biết phối hợp một chút, nếu không dùng sức mạnh sau này sẽ không để ý nữa!

- Cái kia, Hạ Chỉ Mộng, ta đã chuẩn bị tốt rồi. Nàng tùy thời đều có thể bắt đầu!

Nghệ Phong hơi nhắc nhở Hạ Chỉ Mộng một chút.

- Tốt!

Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói, hắn nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn, làm ra dáng dấp bi thảm như tùy ý để người khi dễ.

- Ngươi làm gì vậy?

Hạ Chỉ Mộng cổ quái hỏi Nghệ Phong.

- Lát nữa nàng nhẹ tay một chút, ta sẽ không phản kháng!

Nghệ Phong nói ra yêu cầu của hắn.

- Hử?

Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong nghi hoặc, nhưng lập tức nàng phản ứng lại, cầm lên một vật gì đó bên cạnh, sắc mặt một mảnh huyết hồng, hung hăng đập tới Nghệ Phong:

- Vì sao ngươi không chết đi!

- A!

Nghệ Phong nhanh chóng lắc mình né tránh, hắn trừng to mắt nhìn Hạ Chỉ Mộng nói:

- Khẩu vị nàng nặng như vậy sao?

Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong nói, nàng suýt nữa thổ huyết, trừng mắt căm tức nhìn Nghệ Phong, thấy biểu tình kinh khủng của Nghệ Phong, nàng nhịn không được bật cười một tiếng.

- Ngươi thật vô sỉ!

Hạ Chỉ Mộng quay qua Nghệ Phong đánh giá.

- Mẫu thân ta nói ta rất thuần khiết!

Nghệ Phong cười nhạt nói với Hạ Chỉ Mộng.

Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn Nghệ Phong:

- Xin lỗi, ta không có hứng thú đối với nam hài thuần khiết.

Nghệ Phong nói thầm:

- Ta đã nói khẩu vị nàng rất nặng mà.

Hạ Chỉ Mộng khinh miệt xì một tiếng, cũng không dám cùng Nghệ Phong tiếp tục nói chuyện này, nam nhân này quá cực phẩm. Nàng đã có chút chịu không nổi.

- Ta mời ngươi tới là muốn ngươi hỗ trợ nhìn một chút, dưới sự trợ giúp của Ma Đan, ta có thể cực hạn áp chế cổ năng lượng này là bao lâu.

Hạ Chỉ Mộng nói.

Nghệ Phong gật đầu, lúc này mới hiểu được vì sao Hạ Chỉ Mộng dẫn hắn đến phòng nàng. Nghệ Phong có chút bất mãn thì thầm một tiếng nói:

- Cũng không nói rõ ràng, làm cho ta lo lắng hãi hùng lâu như vậy!

- Ngươi...

Hạ Chỉ Mộng hít sâu một hơi, nhưng trong lòng thầm nói, ta nhịn!

- Cởi quần áo trên người nàng ra đi!

Nghệ Phong cũng không có nói lời vô ích.

Hạ Chỉ Mộng hiển nhiên cũng biết sẽ có tình huống như vậy, sắc mặt nàng có chút ửng đỏ, thế nhưng vẫn gật đầu, nàng đi tới gần giường, cởi quần áo xuống. Có kinh nghiệm lần trước, đáy lòng Hạ Chỉ Mộng cũng dễ tiếp nhận một ít.

Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng chỉ còn lại áo lót, đáy lòng tính toán có nên lừa dối nữ nhân này cởi áo lót ra không. Chỉ là hiện tại hắn cảm giác cổ họng có chút khô khốc, cũng không dám đánh chủ ý này. Nghệ Phong đối với định lực của hắn vẫn không quá có tự tin.

Nghệ Phong nhìn thân thể nõn nà như ngọc trước mặt, hắn hít sâu một hơi, tay cũng đưa lên, tiếp xúc da thịt noãn nà của Hạ Chỉ Mộng, hắn nhịn không được giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.