Mị Ảnh

Chương 824: Chương 824




Một câu nói hung hăng càn quấy của Nghệ Phong trước khi đi, đã hoàn toàn chọc giận cường giả trong toàn dãy núi, trong đó có hai cường giả Vương Cấp ngũ giai. Bọn họ nổi giận, đồng thời cũng tập hợp đám người cường giả phía trên Tướng cấp lại, truy sát về phía Nghệ Phong vừa chạy trốn.

Bọn họ giận tới cực điểm. Thật sự không ngờ được, sau khi đối phương giết chết nhiều người như vậy, trước khi còn có thể để lại những lời nói càn rỡ này. Bọn họ gần như có thể đoán được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thể diện của những người đã vây giết hắn hoàn toàn mất hết.

Nhiều người như vậy, ngay cả một thiếu niên cũng không làm gì được. Đó sẽ là vết nhơ khiến cả đời bọn họ phải bị cười nhạo.

Những người này nổi giận, đồng thời vốn đang đề phòng lẫn nhau lại trở nên đoàn kết một cách khác thường. Một đám dũng mãnh xuống núi truy đuổi theo Nghệ Phong.

Nghệ Phong cũng thật sự không ngờ được những người này lại còn truy sát không chịu buông tha cho hắn. Tuy nhiên, hắn đã xuống núi, cũng chẳng thèm để những người này vào mắt. Với tốc độ của hắn, dưới núi rộng lớn như vậy, phương hướng để hắn có thể chạy trốn thật sự nhiều lắm.

Nhưng Nghệ Phong nào biết được trong đám người truy sát hắn, không có một người nào có thực lực thấp hơn Tướng cấp. Hơn nữa, bọn họ lại đoàn kết một cách khác thường. Nghệ Phong cũng cảm giác trong lòng ớn lạnh. Hắn thật sự không ngờ được sự mê hoặc của bí tịch lại to lớn như thế, lại khiến những người này có ý đồ ngàn dặm truy sát.

Đối mặt với tình hình này, tất nhiên Nghệ Phong không dám đi về phía Đế Đô. Kim Lâu của hắn dù cường thịnh hơn nữa cũng không ngăn được những người bị linh khí thu hút tới.

Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, thi triển thân pháp Mị Ảnh, liều mạng bay như tên bắn về một phía.

Nghệ Phong bị chọc giận, hắn lại liều lĩnh tàn sát những võ giả tiến tới gần hắn.

- Chết tiệt...

Sau khi Nghệ Phong giết chết một võ giả Tướng cấp cao giai, hắn không nhịn được mắng to một tiếng. Hắn thật sự không ngờ được nhóm người này lại đê tiện như vậy, lại dùng một Tướng cấp cao giai làm mồi dụ. Nếu không phải Nghệ Phong có năng lực nhận biết cường đại, sợ lúc này đã bị bọn họ bao vây tấn công.

Tuy nhiên, khi nghĩ tới chút nữa đám cường giả đuổi tới, Nghệ Phong đã giết chết Tướng cấp cao giai làm mồi dụ này, hắn lại không nhịn được cảm thấy đắc ý.

- Trừ phi là các ngươi phái ra một lão tỷ Vương cấp làm mồi, bằng không đến bao nhiêu bản thiếu gia giết chết bấy nhiêu! Tuy nhiên, các ngươi tưởng bản thiếu gia sẽ ngốc tới mức đi đối kháng với Vương cấp sao? Bản thiếu gia thích nhất chính là nắn quả hồng mềm.

Nghệ Phong thi triển Mị Ảnh đến mức tận cùng, đồng thời cũng đầy khinh thường nói thầm.

Đám cường giả thiết kế này, nhìn võ giả nằm trên mặt đất, cả đám đều kinh hãi nhìn nhau. Bọn họ không thể tưởng tượng được, một Tướng cấp cao giai sẽ ngã xuống nhanh như vậy. Bọn họ hít một hơi thật sâu. Trong lòng bọn họ dâng lên một suy đoán khiến bọn họ hoảng sợ tới cực điểm.

- Chắc không phải hắn đã đạt tới Vương cấp cao giai chứ?

Nhớ tới gương mặt trẻ tuổi kia có vẻ không giống lắm. Dù thế nào bọn họ cũng không tin có người có thể trẻ tuổi như thế đã đạt tới Vương cấp cao giai. Tuy nhiên cả đám người bọn họ lại càng thêm cảnh giác, cũng không dám dùng người làm mồi dụ nữa.

Chẳng qua nhiều người đánh bọc sườn như vậy, rốt cục cũng ép khoảng cách giữa hai bên gần lại.

Nhớ tới tốc độ khủng khiếp của Nghệ Phong, mọi người không khỏi bất đắc dĩ cười vài tiếng. Với tốc độ đó của Nghệ Phong, cho dù là hai Vương cấp ngũ giai cũng không làm gì được. Thảo nào ở bên trong dãy núi, hắn có thể dễ dàng trốn thoát sự vây giết của mọi người như vậy.

Tuy nhiên, với tốc độ này của Nghệ Phong, càng khiến bọn họ hạ quyết tâm muốn giết chết Nghệ Phong. Nếu có thể thể nhận được vũ kỹ này, vậy thực lực của bọn họ sẽ tăng lên tới mức nào?

...

Nghệ Phong nhìn đám người truy sát càng lúc càng gần, hắn vẫn không hề cảm thấy lo lắng. Thậm chí Nghệ Phong còn có chút khâm phục sự thông minh của Liễu Nhiên. Hẳn là lão gia hỏa này đã sớm tính toán tốt con đường hắn sẽ chọn.

Nghệ Phong nhìn nơi này không xa Tĩnh Vân Tông, trong lòng Nghệ Phong không nhịn được lại suy đoán giữa Lăng Ngọc Nhã và lão đầu tử kia rốt cuộc có hoạt động gì không muốn cho người khác nhận ra, khiến hắn ghi hận như vậy.

Thân ảnh Nghệ Phong không ngừng chớp động. Thân pháp Mị Ảnh cũng được phát huy đến mức cao nhất. Tốc độ lại nâng cao theo cấp số nhân. Ngược lại, hắn muốn nhìn xem những người này có dám đi tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền phức hay không.

Tốc độ của Nghệ Phong cực nhanh, cho dù thoát được những người đang vây giết này, Nghệ Phong cũng rất nhanh chạy tới lối vào sơn môn của Tĩnh Vân Tông.

Nghệ Phong nhìn sơn môn Tĩnh Vân Tông hùng vĩ đại khí, khóe miệng Nghệ Phong cũng lộ ra vẻ tươi cười. Nghệ Phong sửa lại bộ dạng phong trần mệt mỏi của mình, ngược lại trở thành vẻ nhàn nhã vô cùng.

- Đứng lại, ngươi là người phương nào?

Đệ tử thủ vệ thấy Nghệ Phong lại đi thẳng về phía sơn môn, liền nhìn Nghệ Phong quát lớn.

Tất nhiên, trong lúc này, Nghệ Phong sẽ không tính toán. Vẻ mặt hắn tươi cười nói:

- Ngươi đi bẩm báo, nói Nghệ Phong tiến tới thăm hỏi truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông.

Đệ tử thủ vệ sửng sốt, lập tức hoảng sợ nhìn Nghệ Phong. Tên Nghệ Phong này, hầu như không ai ở Tĩnh Vân Tông không biết tới. Luận võ lần đó, Nghệ Phong không chỉ đánh bại thiên chi kiều nữ Thủy Nhược Vân, còn đánh trọng thương trưởng lão của bọn họ. Đặc biệt Nghệ Phong là đại biểu của Thánh Tông, khiến đệ tử của Tĩnh Vân Tông càng thêm ghi hận đối với Nghệ Phong.

Tuy nhiên cho dù bọn họ ghi hận, cũng không dám trêu chọc. Hắn vội vàng dùng mắt ra hiệu với người đệ tử. Đệ tử này cũng vội vàng chạy vào trong sơn môn.

Nghệ Phong biết bọn họ đi bẩm báo với đám người Thủy Nhược Vân. Nghệ Phong cũng không nóng vội. Hắn tin tưởng sẽ nhanh chóng có người tới đón tiếp hắn.

Quả nhiên, chưa đến mấy phút đồng hồ sau, hơn mười người cùng Thủy Nhược Vân giống như nữ thần đi về phía này.

Nghệ Phong tập trung nhìn lại, thấy Thủy Nhược Vân tuyệt mỹ vô cùng, cũng không nhịn được có chút thất thần.

Cánh tay nhỏ nhắn, trắng như ngó sen. Toàn thân mặc áo trắng, dáng người uyển chuyển, trước lồi sau vểnh cực kỳ mê hoặc. Một mái tóc đen mượt thả dài, phối hợp với khuôn mặt trắng mịn màng tuyệt mỹ của nàng, khiến người ta không nhịn được phải nhìn nhiều hơn.

Chẳng qua vô cùng kỳ lạ chính là, nữ nhân tuyệt mỹ uyển chuyển này lại không khiến người ta cảm thấy nổi lên dục vọng, mà lại có một cảm giác không thể khinh nhờn, giống như tiên tử Thiên Sơn Tuyết Liên, khiến người khác cảm giác tâm linh đã được tinh lọc.

Nghệ Phong không nhịn được thì thầm nói nhỏ:

"Nghe lão đầu tử, cưới tiên tử làm vợ cũng không tồi. Tuy nhiên có tiên nữ và ma nữ, sợ là hậu cung sẽ cháy.”

- Nghệ Phong sư huynh! Không biết đến Tĩnh Vân Tông có chuyện gì hay không?

Thủy Nhược Vân tương đối cố kỵ Nghệ Phong, nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề. Đồng dạng dưới ánh mắt quan sát của Nghệ Phong đối với nàng, khiến Thủy Nhược Vân có chút không quen.

- Ai nha! Thủy sư muội, hôm nay ta đi ngang qua cửa Tĩnh Vân Tông các nàng, chợt nghĩ tới nàng, không nhịn được muốn gặp nàng mà thôi!

Bộ dạng Nghệ Phong dường như rất tưởng niệm đến Thủy Nhược Vân.

- Nghệ Phong sư huynh nói đùa. Nhược Vân Hà có đức gì có thể khiến sư huynh mong nhớ như vậy.

Thủy Nhược Vân thản nhiên nói.

- Thật sự! Từ sau trận chiến kia, ta trà không uống cơm không ngon vì nhớ nàng. Hôm nay đi qua nơi này, ta không nhịn được muốn đến gặp nàng!

Vẻ mặt Nghệ Phong rất chân thành nói.

Cho dù Thủy Nhược Vân là người luôn bình tĩnh, nghe những lời này của Nghệ Phong, nàng vẫn không nhịn được, khuôn mặt thoáng chút ửng đỏ:

- Nghệ Phong sư huynh đừng trêu chọc Nhược Vân. Không biết chuyến này Nghệ Phong sư huynh đến Tĩnh Vân Tông có chuyện gì?

- Không có việc gì! Không có việc gì! Ô ô... Ta chỉ nhớ nàng, nào nào, Thủy sư muội, đến đây ta ôm một cái!

Nghệ Phong giang rộng hai tay, gần như muốn khóc đi về phía Thủy Nhược Vân.

Trong lòng Thủy Nhược Vân thầm giật mình, vội vàng lắc mình rời khỏi, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:

- Nghệ Phong sư huynh, mong sư huynh tự trọng!

- Ha hả...

Nghệ Phong thấy mình vồ hụt, hắn ngượng ngùng mỉm cười, tuyệt đối không chút xấu hổ thu tay lại, còn rất nghiêm túc nhìn Thủy Nhược Vân nói.

- Kỳ thật lần này ta tới đây, ngoài nhớ nàng ra, còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng. Tuy nhiên có phải nàng nên mời ta vào ngồi xuống nói chuyện hay không?

Thủy Nhược Vân cau đôi mi thanh tú, nhìn Nghệ Phong dùng tay ra hiệu nói:

- Mời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.